Đến đoạn cuối của bài hát, Diêu Mỹ Nhân hát rất nhẹ nhàng, giọng trầm ấm như mưa phùn mùa xuân rơi trên mặt hồ, mềm mại, dịu dàng, khiến người khác phải đắm mình hưởng thụ.
Nhìn khóe miệng Thư Mạch đang cong lên, Mặc Sĩ Khoa lấy tay ôm ngực.
Được lắm, đúng là ngược cẩu độc thân mà.
Lục Hạo Niên có vẻ ngoài tỏa sáng thì sao, cũng đâu chiếm được lòng mỹ nhân?
Lúc này, Diêu Mỹ Nhân đã hát xong câu cuối cùng, cả hội trường đều im lặng. Bài hát Bạn ngồi cùng bàn ngọt ngào này khiến tâm trạng người nghe thư thái, khiến họ nhất thời vẫn chìm trong tiếng hát, bần thần nhớ về mối tình đầu.
“Mình đã hát xong, xin cảm ơn mọi người.”
Cô phá vỡ sự im lặng, hào phóng cúi chào mọi người, những tràng pháo tay vang lên như sấm.
“Diêu Mỹ Nhân! Diêu Mỹ Nhân!”
“Mỹ Nhân...” Có người gọi tên cô.
Diêu Mỹ Nhân tươi cười đi xuống sân khấu.
Đi vào cánh gà, cô vỗ vỗ hai gò má, may mà cách mọi người khá xa nên không ai nhìn thấy cô đang xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
“A.”
Đột nhiên tay cô bị nắm lấy.
“Cậu thích Thư Mạch!”
Trong nháy mắt, cô nhìn được sâu bên trong ánh mắt Lục Hạo Niên là sự nguy hiểm.
“Cậu làm tôi đau.” Cô bình ổn lại tinh thần, dùng sức đẩy bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô ra, “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Hahaa!” Lục Hạo Niên cười nhạo, khuôn mặt của cô gái trước mặt cậu đỏ ửng, vẫn chưa tan hết sự ngượng ngùng. Vừa rồi cậu còn tưởng cô xấu hổ vì cậu, không ngờ lại là do tự mình đa tình.
Bây giờ mà cô còn muốn giấu giếm, muốn lừa dối cậu.
Bài hát vừa nãy có thể người khác nghe không biết, không hiểu, nhưng cậu vừa nghe đã biết là cô đang hát cho bạn ngồi cùng bàn - Thư Mạch.
Sợ cậu mách thầy cô, Diêu Mỹ Nhân không thừa nhận, đến lúc đó biết phải làm thế nào.
“Lục Hạo Niên, mau bỏ ra, đến lượt cậu lên sân khấu rồi.” Cô giận điên lên, Lục Hạo Niên đúng là có vấn đề nên mới nhìn chằm chằm vào cô, ép cô đến đường cùng.
“Hạo Niên, em họ, hai người đây là... thế nào?”
Phương Mộng Nhàn đột nhiên xuất hiện.
Nhìn thấy Lục Hạo Niên đang nắm cổ tay Diêu Mỹ Nhân, sắc mặt cô ta không được tốt cho lắm, khóe miệng luôn mỉm cười suýt chút nữa không giữ được.
Thừa dịp đối phương đang nhìn Phương Mộng Nhàn, Diêu Mỹ Nhân dùng sức thoát ra. Từ trước đến nay, Diêu Mỹ Nhân luôn ngoan ngoãn, tính cách lại dịu dàng, nếu không bị dồn đến đường cùng thì cô cũng không phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Giờ phút này, giọng cô lạnh như băng: “Bạn học Lục, cậu nên lên sân khấu đi.”
Lục Hạo Niên nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, không thể làm gì khác hơn ngoài rời đi.
Phương Mộng Nhàn đi tới, “Em họ, em với Hạo Niên sao thế?” Vừa rồi Lục Hạo Niên đứng gần Diêu Mỹ Nhân, đến cả tay cũng nắm, cô ta không khỏi thắc mắc.
Diêu Mỹ Nhân vẫn chưa khôi phục lại sắc mặt, hơn nữa cô cũng không muốn nhắc đến Lục Hạo Niên, “Có chút vấn đề nhỏ, không có gì đâu.”
“Thật chứ, vậy thì tốt.”
Đáy mắt Phương Mộng Nhàn thoáng qua vẻ tàn ác, ngay cả tay cũng nắm rồi, vậy mà còn muốn lừa gạt cô ta.
“Ừ.”
“Em họ, lúc nãy em hát rất hay.” Cô ngày càng nhìn không thấu người em họ này. Hẳn là người có tâm kế, lúc đầu còn che giấu, về sau lại tung ra chiêu lớn.
Nghĩ đến việc tối nay mọi hào quang đều bị cô em họ đoạt đi, cô ta liền hận đến cắn răng.
Đây đúng là oan uổng cho Diêu Mỹ Nhân, từ nhỏ đến lớn, tính cô tương đối rụt rè nên không hề có dũng khí thể hiện trước mọi người. Bây giờ tính cách thay đổi, đương nhiên sẽ tự tin hơn.
“Cảm ơn.”
Diêu Mỹ Nhân đi tới chỗ có ghế ngồi rồi ngồi xuống, cô ít khi đi giày cao gót nên không quen, giày do trường đưa cho lại là giày mới, đi lâu nên chân cô tê như bị ngâm nước.
Phương Mộng Nhàn thấy cô có vẻ không thích nói chuyện cùng mình nên cũng không mấy để tâm, “Em họ, em nghĩ Nghiêm Thi Lâm giờ thế nào?”
“Em không biết.” Diêu Mỹ Nhân nhìn cô ta một cái rồi mới trả lời.
“Ừ nhỉ, cũng đúng, em vừa thay cô ta lên hát nên không biết gì cũng là chuyện bình thường.” Phương Mộng Nhàn cười cười, “May có em giúp đỡ, nếu không ai có thể thay thế cậu ấy? Nghiêm Thi Lâm nhất định phải cảm ơn em.”
Nghiêm Thi Lâm ghét cô như vậy, sao có thể cảm ơn cô chứ?
Diêu Mỹ Nhân không nghe ra được hàm ý của cô ta.
Sau đó Phương Mộng Nhàn nói thêm: “Em nói xem vì sao đột nhiên Nghiêm Thi Lâm lại bị như vậy? Chị nghe người khác nói là sau khi uống trà sữa của em xong mới bị đau bụng.” Cô ta nháy mắt một cái, hỏi: “Em họ, không biết có phải vì em muốn lên sân khấu...” Cô ta không nói hết nhưng nghe vậy cũng đủ hiểu.
Ánh mắt Diêu Mỹ Nhân tối sầm lại trong chốc lát, lạnh lẽo nhìn Phương Mộng Nhàn, giọng nói nhàn nhạt: “Ý chị là sao? Muốn nói là em bỏ thuốc hãm hại cậu ấy? Phương Mộng Nhàn, có một số thứ không thể nói bậy bạ, sự thật cũng không phải thứ chị nên bóp méo.”
Thấy dáng vẻ tức giận của Diêu Mỹ Nhân, Phương Mộng Nhàn hoảng hốt, nụ cười trở nên cứng ngắc, “Chị họ chỉ muốn nhắc nhở em, chứ không hề có ý gì khác.”
Diêu Mỹ Nhân cúi đầu, không đáp lại.
Buổi lễ kết thúc đã là gần mười giờ, mọi người chọn ra 3 tiết mục xuất sắc nhất để nhận giải thưởng, tiết mục ca hát của Diêu Mỹ Nhân đứng thứ 3, vượt xa dự kiến của cô.
Cô vội thay quần áo rồi đem xuống trả lại cho nhà trường. Cô Tần biết cô tự ý cắt váy đi cũng không hề trách móc, hơn nữa cái váy sau khi bị cắt còn đẹp hơn so với lúc đầu nên cô ấy lại càng không có ý kiến gì.
Rời khỏi hội trường, nhìn thấy rất nhiều người đang đi ra, Diêu Mỹ Nhân liền cảm thấy vui mừng, may mà cô đã hẹn Thư Mạch đứng ở bên trái đường trồng hoa hồng, không thì có lẽ bây giờ không thể tìm được người.
Cô xuyên qua đám người mà đi ngược lại.
Cách mấy mét, cô nhìn thấy Thư Mạch dựng xe đạp chờ bên cạnh bụi hoa hồng.
Cô đi tới, không tiến lại quá gần, dù sao xung quanh cũng có nhiều người, không thể quá thân mật được.
“Thư Mạch, cậu chờ lâu lắm rồi đúng không?”
“Không có, mới có một lúc, đi thôi.”
Cậu dắt xe đi phía trước, Diêu Mỹ Nhân đi theo sau, hai người duy trì khoảng cách. Cho đến lúc đi xa khỏi trường, đi tơi tận con đường nhỏ bên kia, xung quanh mới không còn bóng người nào.
Thư Mạch dừng lại chờ, Diêu Mỹ Nhân đang định lên xe thì bị cậu ngăn lại.
“Sao thế?” Diêu Mỹ Nhân nhìn thấy cậu để xe dịch vào ven đường.
“Cậu cởi giày ra đi.”
“Hả?”
Cô không nghe nhầm chứ, Thư Mạch bảo cô cởi giầy?
“Ngoan, cời giày ra đi.” Thấy cô không nhúc nhích, Thư Mạch nói lại lần nữa.
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, cô không muốn cởi giày, vô duyên vô cớ lại bắt cô cởi ra.
Thư Mạch không nói thêm gì nữa, cậu trực tiếp ngồi xổm xuống, trong lúc Diêu Mỹ Nhân còn kinh ngạc, bàn tay cậu đá sớm nắm lấy chân cô, cởi giầy thể thao ra.
“Đừng...” Diêu Mỹ Nhân chưa nói hết thì cậu đã cởi cả tất của cô ra.
Cậu để chân của cô lên đầu gối, mặc cho cô giãy ra.
“Này, cậu muốn làm gì.”
Trong bóng đêm, mặt Diêu Mỹ Nhân đã sớm đỏ lên.
Đột nhiên bị bạn trai cởi giày, còn bị đặt lên để quan sát nữa. Xin lỗi nhưng cảm giác này không hề tự nhiên chút nào, trời ạ!
Mặc dù chân cô không có mùi gì nhưng vẫn rất là xấu hổ...
Thư Mạch không hề biết suy nghĩ của Diêu Mỹ Nhân lúc này.
Cậu mượn ánh trăng cẩn thận quan sát bàn chân nhỏ. Ngón tay cái vô tình quệt qua phía sau chân, Diêu Mỹ Nhân không nhịn được mà kêu một cái, chân muốn rụt về sau.
Cậu dừng lại một chút, nâng chân cô lên, nhìn kỹ mới phát hiện gót chân cô đã nổi lên mụn nước.
Thư Mạch dùng ngón tay ấn nhẹ một cái.
“A, đau!” Chân Diêu Mỹ Nhân khẽ động đậy nhưng vẫn không thoát được tay Thư Mạch.
“Chân bị như này, sao lại không nói cho mình?”
Giọng Thư Mạch có chút nghiêm túc.
“Nhà trường phát giầy cao gót là giày mới nên đi không quen chân, đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Tiếng Diêu Mỹ Nhân hơi nhỏ, cô làm ra vẻ như không sao cả.
Cô cảm thấy không sao hết, giày mới nên cứng hơn là chuyện bình thường, da cô lại mềm mại, đi một lúc bị chà vào cũng là điều hiển nhiên. Mặc dù rất đau nhưng nghĩ lại thì cô vẫn thấy đây là chuyện nhỏ, không nhất thiết phải nói ra.
Nhưng cô không ngờ Thư Mạch lại phát hiện ra được.
Mi mắt Thư Mạch rủ xuống, che đậy thần sắc bên trong, “Đối với mình thì đây là vấn đề rất nghiêm trọng.”
Cậu nhìn mấy cái mụn, không chỉ bị trầy da mà bên trong mà còn có cả mủ.
“Chân kia cũng bị?” Vừa nói cậu vừa đưa tay ra, muốn kiểm tra cả chân kia.
“Có, có, có.” Diêu Mỹ Nhân vội vàng nhảy ra sau một bước, không muốn cho cậu kiểm tra nữa.
Biết rõ nguyên nhân, Thư Mạch cũng không giữ chặt chân cô nữa, cậu nhẹ nhàng giúp cô đi tất rồi đi giày vào.
Mắt Diêu Mỹ Nhân dán chặt lên người đang dịu dàng giúp cô đi giầy, không thể chê vào đâu được, tròng mắt đen nhánh của cô vương một tầng hơi nước.
Cô thấy thiếu niên này đối xử với cô thật tốt, tốt đến mức lòng cô vì cậu mà rung rinh.
“Được rồi.” Cậu buông chân cô xuống, đứng lên, “Nhà cậu có thuốc không?”
Diêu Mỹ Nhân cúi đầu, giấu đi cảm xúc, “Không có.”
“Lên xe đi, chúng ta ra hiệu thuốc mua, muộn thế này rồi mình sợ nhà thuốc đóng cửa mất.”
“Ừ.”
Dọc đường đi, Thư Mạch đạp xe hơi nhanh, Diêu Mỹ Nhân phải ôm chặt lấy eo cậu, cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh từ cơ thể cậu, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Cứ như bây giờ thì thật tốt.
Về đến nhà, sau khi tắm xong, Diêu Mỹ Nhân ngồi bên mép giường, nhìn chân mình. Mụn nước mọc lên không hề ít, xem ra giày cao gót cọ sát rất kinh khủng.
Cô đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào thì có tiếng động vang lên từ sân thượng.
Diêu Mỹ Nhân ngẩng đầu lên thì thấy Thư Mạch đang quang minh chính đại, “nghênh ngang” đi tới!