Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 46: Viên kẹo ngọt 46



Editor: Bánh Trứng

Beta: Dâu Tây 🍓

________________

Không khí trong phòng nghẽn lại mấy giây.

Phương Châu cười ha hả, không hề lúng túng mà nói thẳng với Diêu Thiên Nhai: “Em rể, anh biết anh nói vậy có hơi đường đột, nhưng mà anh cũng không còn cách nào khác.”

“Mượn tiền?” Diêu Thiên Nhai vô cùng bất ngờ khi đối phương nói vậy.

“Chuyện là như thế này…” Phương Châu nghiêng người về phía trước, chân thành cầu khẩn: “Em rể, bây giờ chỉ có em mới giúp được anh thôi.”

Diêu Thiên Nhai nhìn vợ thì thấy bà cũng đang ngạc nhiên, rõ ràng bây giờ bà mới biết chuyện này. Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng: “Anh nói rõ ràng đi.”

Ông không hề có cảm tình với người anh rể này. Khoảng nửa năm trước, ông cũng đã sang đó để mượn tiền, bây giờ vị trí của hai người đã thay đổi, người đời bảo phong thủy luân lưu chuyển [*] quả là không sai.

[*] Phong thủy luân lưu chuyển: Trong cuộc sống này, không có cái gì là không thay đổi.

Phương Châu nuốt nước bọt, không biết có phải gặp ảo giác hay không mà ông ta bỗng cảm thấy Diêu Thiên Nhai như có khí thế bức người, không còn là nhân viên quèn, là người em rể mà ông từng khinh thường.

“Thấy em rể tự lực cánh sinh gây dựng sự nghiệp, đạt được kết quả tốt, anh cũng muốn học em tự mở công ty riêng.” Phương Châu cười hỏi, “Không biết em rể thấy thế nào?”

Tô Tú Nhã ngồi bên chen vào, “Phương Châu nhà chị đã hạ quyết tâm, cũng đã từ chức quản lí ở công ty rồi. Em rể, em có kinh nghiệm thì nên giúp bọn chị một tay.”

Diêu Thiên Nhai nhìn Phương Châu, “Anh từ chức?”

“Anh đã phải suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định đi theo con đường tự lập của em.”

“Anh nghĩ đơn giản vậy thôi à? Anh có biết cần phải có bao nhiêu tiền không?” Ông rất bất ngờ khi biết Phương Châu đột nhiên đổi ý, đã vậy lại còn từ bỏ chức quản lí ở Hoành Viễn.

Phương Châu thẳng lưng, nhìn mọi người xung quanh rồi nói: “Hiện nay, kinh doanh bất động sản đang gặp thời, không phải công ty của em cũng đang phất lên như diều gặp gió sao? Anh nghĩ, nếu đi theo con đường của em, công việc làm ăn sau này sẽ thuận lợi.”

Diêu Mỹ Nhân nhìn về phía Phương Châu, muốn mở công ty như ba cô? Đời trước ba cô đâu được như vậy, bây giờ vận mệnh thay đổi, nhà bác bắt chước cũng không có gì là lạ.

“Anh cần 1 triệu tiền vốn [*].” Phương Châu giơ một ngón tay ra.

[*] 1 triệu NDT = khoảng 3,3 tỷ VNĐ

Diêu Mỹ Nhân vờ như không nghe thấy người lớn nói chuyện, cố kiềm chế hành động muốn hất nước vào mặt ông ta. Ông ta dám nói ra con số 1 triệu cơ à?

Trước đây, khi ba mẹ cô sang bên đó mượn tiền, nhà họ không những không cho mượn mà còn liên tục châm biếm gia đình cô. Vậy mà bây giờ ông ta dám mở miệng nói ra đề nghị này như không có chuyện gì xảy ra.

“Em rể, anh chị cần 1 triệu, hơn nữa đối với hai em, 1 triệu cũng không quá to tát, em xem…” Tô Tú Nhã nhìn hai người rồi lên tiếng.

Sắc mặt Diêu Thiên Nhai trầm xuống, không muốn nói thẳng ra là Phương Châu đang có ý định cạnh tranh, ông ta ung dung nói ra con số 1 triệu như một điều hiển nhiên, điều này khiến ông rất phiền lòng.

“Chị Tú Nhã, không phải bọn em không muốn cho mượn, nhưng 1 triệu…nhà em không có.” Tô Tú Phương trả lời.

“Em gái, có phải em và em rể vẫn còn để ý đến vụ mượn tiền lần trước không? Khi ấy chị thật sự không có tiền, với cả thấy rằng làm vậy rất nguy hiểm nên mới từ chối, không ngờ em rể lại mang tài sản đi cầm cố.” Tô Tú Nhã vội vàng giải thích: “Hoàn cảnh bây giờ với lúc đó khác nhau, công ty của em rể lại đang ăn nên làm ra, hai em cũng đã thu lại được không ít tiền. Bọn chị muốn đi theo dấu chân của gia đình em để đỡ phải đi đường vòng hoặc gặp thất bại.”

Diêu Mỹ Nhân bỗng cười thành tiếng, đi theo dấu chân để đỡ phải đi đường vòng, thực tế là muốn đạp lên đầu ba cô thì đúng hơn! Sao Tô Tú Nhã lại có thể thản nhiên vậy nhỉ?

“Gần đây công ty em đang đầu tư vào vài mảnh đất nên không còn vốn, hơn nữa em mới mua xe, giờ chỉ còn khoảng mấy chục vạn.” Diêu Thiên Nhai thẳng thắn nói thật, không hề có ý định nói dối.

“Mấy chục vạn?” Tô Tú Nhã lớn tiếng, “Em rể, em đừng đùa. Em đang làm chủ một công ty lớn mà chỉ có mấy chục vạn thôi sao?”

“Công ty không chỉ có mình em làm chủ, vốn đã được mang đi đầu tư nên không thể rút về.” Diêu Thiên Nhai thản nhiên đáp, không hề để lời chất vấn kia vào đâu.

Sau đó, không ai dám lên tiếng, trong phòng khách chỉ có tiếng rót trà.

Phương Châu kéo ống quần, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu, “Em rể, anh rất cần khoản tiền này.” Ông ta vuốt mấy sợi tóc rơi trên trán, thành khẩn nói, “Trước kia bọn anh sai, lúc em cần thì không giúp nên bây giờ mới khó khăn thế này.”

Cứng không được, Phương Châu đành phải mềm.

Tuy nhiên, ông ta đã quên mất người ngồi đối diện mình không còn là một nhân viên quèn như trước kia.

Trên phương diện làm ăn, Diêu Thiên Nhai đã và đang hợp tác với nhiều tên cáo già nên sẽ không dễ bị mấy từ hoa mỹ của Phương Châu lừa gạt.

Thái độ của Diêu Thiên Nhai không hề thay đổi, giọng nói vẫn y như cũ, “Em chỉ có thể cho anh chị mượn 50 vạn, anh muốn mở công ty địa ốc, có lẽ em cũng không giúp được nhiều, dù sao sau này chúng ta cũng là đối thủ.”

Nghe xong, Tô Tú Nhã vô cùng nóng giận, đang định phản bác thì bị Phương Châu kéo lại, ông trợn mắt lườm bà ta một cái, tỏ ý đừng mở miệng, thế nhưng Tô Tú Nhã lại phớt lờ: “Em rể, lần này em không thể không giúp nhà chị, Phương Châu, anh…anh ấy nợ người khác hơn 100 vạn, họ nói nếu tuần sau mà vẫn không có tiền trả thì sẽ dạy cho cả nhà chị một bài học nhớ đời. Em gái, em rể, hai đứa giúp chị đi.”

“Cái gì?” Tô Tú Phương kinh ngạc, “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chị vừa nói muốn mượn tiền để mở công ty, sao bây giờ lại thành thiếu tiền người khác?”

Không biết cả nhà người bác này định làm gì, Diêu Mỹ Nhân nhìn sang.

Thấy khó có thể ngăn cản, Phương Châu liền buông tay ra, mặc kệ Tô Tú Nhã muốn nói gì thì nói.

Dứt lời, Tô Tú Nhã mới phát hiện ra mình đã nói hớ, chuyện đã tới nước này thì đành phải nói thật vậy.

“Thật ra bọn chị muốn mượn tiền vì đang thiếu nợ người khác chứ không phải định mở công ty. Do thấy xấu hổ nên vừa rồi chị mới nói dối.” Tô Tú Nhã thẳng thắn trình bày.

“Sao lại nợ nhiều tiền vậy?” Diêu Thiên Nhai chỉ muốn nghe ý chính.

Tô Tú Nhã mấp máy môi, nhìn Phương Châu một cái rồi mới cắn răng nói tiếp, “Phương Châu biển thủ tiền của công ty, sau này bị người khác phát hiện ra, vì muốn lấp lại khoản tiền đấy nên anh ấy đã đi vay chỗ khác.”

Diêu Mỹ Nhân nghe đến ngẩn người. Đời trước ba cô giúp Phương Châu lấy tiền của công ty, sau đấy cũng bị người khác phát hiện ra, kể từ đó một loạt chuyện không hay đua nhau kéo đến. Đời này, ba cô không làm ở Hoành Viễn nên Phương Châu đã tự làm ra chuyện đó.

Vận mệnh thay đổi không có nghĩa là tính cách con người cũng sẽ thay đổi.

“Anh…” Diêu Thiên Nhai không ngờ Phương Châu lại làm ra việc này, “Anh có biết làm vậy là phạm pháp không!”

“Em rể, anh đã dùng tiền vay để lấp vào rồi. Nhưng mà…anh trót dại vay lãi suất cao…Em rể, em giúp anh với.”

Tô Tú Phương vô cùng sửng sốt, thấy chồng không vui, bà đành mở miệng: “Anh nói anh lấy tiền của công ty, vậy anh lấy để làm gì?”

Nói đến đây, Phương Châu và Tô Tú Nhã đều biết không còn gì để giấu giếm nữa, “Làm ăn thua lỗ.” Cái tên hợp tác với ông ta là một kẻ lừa đảo, sau khi nhận được tiền mà ông ta đưa thì vội biến mất.

Dù họ có nói gì đi nữa thì Diêu Thiên Nhai cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.

“Em rể, chuyện là như vậy…Chị mà nói hết ra thì hai người phải giúp Phương Châu đấy.”

“Vừa nãy em cũng đã nói rồi, em chỉ có 50 vạn thôi.” Diêu Thiên Nhai không hề dài dòng.

“Chẳng lẽ hai đứa lại nhẫn tâm thấy chết mà không cứu.” Tô Tú Nhã không ngờ Tô Tú Phương và Diêu Thiên Nhai lại vô tình đến vậy.

Diêu Mỹ Nhân không muốn nghe nữa. Đời trước vì giúp Phương Châu nên Diêu Thiên Nhai mới gặp họa lớn, sau đó, Phương Châu và Tô Tú Nhã không những không để ý đến nhà cô mà còn ôm tiền chạy mất.

Lúc ấy họ đã nói gì với ba cô nhỉ? Bọn họ nói: “Không có tiền thì vẫn còn nhà, bán nhà đi là sẽ có tiền.”

Thấy Tô Tú Nhã và Phương Châu tỏ ra trách móc, Diêu Mỹ Nhân lập tức mở miệng: “Sao nhà bác lại không có tiền? Không có tiền thì vẫn còn nhà, bán nhà đi là sẽ có tiền.”

Đây chính là lời mà họ nói ở đời trước, bây giờ cô đã trả lại không sót một chữ.

“Trẻ con biết gì mà nói, người lớn đang nói chuyện, cháu đừng có xen vào.” Tô Tú Nhã rất tức giận khi nghe thấy mấy lời Diêu Mỹ Nhân nói với Tô Tú Phương.

Diêu Thiên Nhai bênh vực con gái: “Điều Mỹ Mỹ nói cũng chính là cái em định nói.”

“Em rể!”

“Em rể…”

Sau cùng, Tô Tú Nhã và Phương Châu đành phải giận dữ ra về.

Trước khi đi, Phương Mộng Nhàn nói riêng với Diêu Mỹ Nhân vài câu.

“Bây giờ chắc em đắc ý lắm nhỉ? Xinh đẹp, học giỏi, gia cảnh tốt, vượt qua chị về tất cả mọi mặt. Nhìn chị thế này, có phải em rất vui?”

Phương Mộng Nhàn nhìn Diêu Mỹ Nhân đầy tức tối. Những thứ này đều đã từng là của cô ta, từ khi nào Diêu Mỹ Nhân lại cướp hết đi?

Diêu Mỹ Nhân bình tĩnh đáp lại, “Suy nghĩ lệch lạc thì nhìn cái gì cũng thấy sai.”

Nói xong, Diêu Mỹ Nhân không quan tâm đến vẻ mặt của đối phương, nhanh chóng xoay người rời đi.

___________

3 ngày trôi qua nhanh như thoi đưa.

Vừa xuống máy bay, việc đầu tiên Thư Mạch làm là gọi cho Diêu Mỹ Nhân, “Mỹ Nhân, mình đến thành phố B rồi.”

“Mình vừa xem dự báo thời tiết, hôm nay thành phố B sẽ có mưa to, cậu nhớ ở trong khách sạn, đừng đi ra ngoài nhé.” Bên kia điện thoại, Diêu Mỹ Nhân cẩn thận dặn dò.

“Ừ. Mình biết rồi.” Môi mỏng của Thư Mạch thoáng nhếch lên.

Trong sân bay, dáng người cao ráo và gương mặt tuấn tú của cậu đã thu hút không ít ánh nhìn của các thiếu nữ. Thư Mạch chuyên tâm nói chuyện điện thoại, mắt nhìn về phía trước.

Cậu đột nhiên ngẩn người khi nhìn thấy một cô gái khoác tay một người đàn bà ăn mặc quý phái.

“Thư Mạch, Thư Mạch…”

Diêu Mỹ Nhân gọi mấy tiếng mà nam sinh vẫn không trả lời.

Đến khi bóng hai người kia biến mất, Thư Mạch mới hoàn hồn, “Mình đây.”

“Cậu sao vậy?”

Thư Mạch đứng yên tại chỗ, tay siết chặt điện thoại, nụ cười trên khóe miệng đã biến mất từ lúc nào không hay, “Không sao. Mình vừa nhìn thấy một người khá quen, chắc là nhận nhầm người…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.