Rốt cuộc Lăng Vân Phi cũng dừng cơn tự khen mình thao thao bất tuyệt, quay đầu lại thì phát hiện Long Ký Hạo đã hồn bay lên mây từ lâu. Hắn nhìn người đàn ông đang trầm tư, cau mày, A Hạo trông thế nào cũng vẫn đẹp trai thật. Hắn chờ thêm một hồi mà vẫn không thấy người đàn ông ấy phản ứng, bèn sán lại gần: "A Hạo, A Hạo, anh đang nghĩ gì thế?"
Trước mắt xuất hiện một gương mặt tuấn tú phóng to, Long Ký Hạo phát hiện, từ khi anh quen biết Lăng Vân Phi, thời gian ngẩn người hình như càng ngày càng dài, thế này không giống mình gì cả.
Có điều anh vẫn vui vẻ chịu đựng cảm giác này. Anh đã không còn phải trải qua những ngày lạnh lẽo nữa, mà đã có người khiến anh vui, làm anh buồn, khiến anh bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng cho anh có cảm giác như con người. Mà người mang đến anh cảm giác mới mẻ ấy chính là chàng thanh niên đang lải nhải này, là người nhỏ hơn anh mười mấy tuổi - Lăng Vân Phi.
Lăng Vân Phi không khỏi hắc tuyến đầy đầu, người đàn ông trước mắt vừa liếc nhìn hắn lại không biết hồn bay đi đâu. A Hạo thối, một mỹ nam đang đứng trước mặt thế này lại không nhìn mà cứ nghĩ đi tận đẩu tận đâu.
Lăng Vân Phi oán hận cắn cắn hầu kết Long Ký Hạo, như một con thú nhỏ đang mài răng. Cắn một hồi, hắn phát hiện mình vẫn không nỡ làm người ấy đau, bèn biến gặm cắn sang dùng lưỡi liếm láp. Long Ký Hạo không thấy đau, chẳng qua chỉ cảm thấy trên cổ như có lông chim phất qua khiến thịt da ngứa ngáy, cũng khiến tim anh nhồn nhột theo.
Có điều Lăng Vân Phi cũng đã thành công gọi hồn anh về. Long Ký Hạo cúi đầu xuống thì nhìn thấy Lăng Vân Phi mặt phẫn hận nhìn mình, thế nhưng nhìn kỹ, khóe mắt hắn đang phiếm sự tủi thân uất ức. Long Ký Hạo phì cười một tiếng, Lăng Vân Phi thế này thật đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta không nhịn được mà lột sạch nuốt trọng.
"Không thèm." Cơ mà cái người ngoài miệng nói không thèm vẫn nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhoài mình nằm trên người Long Ký Hạo, càng cọ cọ dụi dụi vào cổ Long Ký Hạo.
Trong nháy mắt, hơi thở của hai người vấn vít lấy nhau, tạo thành một vòng tròn vô hình. Lăng Vân Phi cảm thấy không khí mình hít vào đều là hơi thở của người ấy, vừa nghĩ như vậy, hắn cảm thấy lòng mình ngọt ngào như mật. Khoảng cách giữa hắn và anh càng lúc càng gần, cảm giác càng thêm thân thương, không chỉ phù hợp trên cơ thể mà còn ở trong lòng.
"A Hạo, anh có thấy bộ dạng này của chúng ta giống một cặp vợ chồng già không?"
"Có sao?"
"Có. A Hạo, anh xem chúng ta thân mật biết bao, hơn nữa anh coi kìa, thân thể chúng ta thật là hợp nhau, còn nữa...."
"Vân Phi." Long Ký Hạo cắt ngang chàng thanh niên đang phấn khởi nói: "Tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa còn có con, mà cậu lại là độc đinh nhà họ Lăng. Tương lai cậu phải kết hôn, phải vì Lăng gia mà nối dõi tông đường."
Lăng Vân Phi vươn ngón tay đè môi người đàn ông, lại cầm tay Long Ký Hạo đặt lên ngực mình: "A Hạo, anh nghe thấy không? Trái tim em đập rộn rã vì anh. A Hạo, em không thèm để ý xem liệu anh kết hôn hay chưa, anh và Diệp Tinh Tinh căn bản cũng không có tình cảm, tại sao phải bảo vệ mộ phần hôn nhân vô ích kia cơ chứ?"
Lăng Vân Phi lắc đầu một cái, ra hiệu cho người đàn ông ấy: "A Hạo, tin tưởng em được không? Mặc kệ sau này thế nào, chúng ta nên trân quý từng giây từng phút bây giờ. Em biết anh ở bên Diệp Tinh Tinh là có nguyên nhân, nhưng em sẽ đợi đến một ngày anh nguyện ý nói cho em biết. A Hạo, nhân sinh ngắn ngủi, anh đã mất nhiều hạnh phúc như vậy, tại sao giờ phút này lại muốn để nó chạy trốn chứ? A Hạo, tin em, em sẽ đem đến hạnh phúc cho anh."
Nhìn người trước mặt đang kiên định thề son sắt nói muốn cho mình hạnh phúc, Long Ký Hạo cũng không nhịn được mà động lòng. Anh đã bằng này tuổi rồi, khi còn bé anh vì con người số khổ kia mà sống, lớn rồi lại sống vì Long thị, hình như chưa một ngày anh sống vì mình. Hiện giờ có phải anh nên thả gánh nặng trên vai, sống cho mình một lúc không. Long Ký Hạo biết mình không có cách nào cự tuyệt một yêu cầu mê hoặc như thế, cho nên anh đồng ý thử một lần. Anh dùng sức ôm chặt lấy Lăng Vân Phi, mà Lăng Vân Phi cũng nhiệt tình ôm lại anh, hai người như muốn khảm đối phương vào thân thể mình, siết lấy nhau thật lâu không hề buông ra.
Mãi đến khi Lăng Vân Phi cảm thấy mình sắp thở không nổi, Long Ký Hạo mới buông hắn ra: "Vân Phi, tôi tin em lần này, vì thế đừng để tôi phải thất vọng."
Vừa nghe thấy người ấy đáp ứng, Lăng Vân Phi cảm thấy vui vẻ vô cùng. Hắn kích động ôm lấy Long Ký Hạo: "A Hạo, tin tưởng em, nếu như có một ngày em làm chuyện khiến anh phải đau lòng thì anh cứ một dao đâm chết em, được không?"
Long Ký Hạo lại không đáp lời: "Được rồi, đi ngủ đi, bận rộn cả một buổi sáng, không mệt hả."
Tôi sẽ không giết em, thế nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không tin em thêm lần nữa. Lời này Long Ký Hạo không nói ra, anh đồng ý cho chính mình và cho cả chàng thanh niên khiến người ta yêu thích này một cơ hội.
Lăng Vân Phi tha thiết nhìn anh: "A Hạo, anh cùng ngủ với em được không?"
Long Ký Hạo ôm lấy Lăng Vân Phi, hắn lén lút cong môi. Biết ngay anh thích mềm không thích cứng mà, bản thiếu gia làm nũng một cái không phải anh sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ liền ư. Lăng Vân Phi chìm đắm trong vui sướng, đã hoàn toàn quên hành vi của mình buồn cười bao nhiêu, hơn nữa một tên đàn ông huyết khí phương cương lại cho rằng việc khóc sướt mướt lại là một loại tài năng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Vân Phi cảm thấy mí mắt mình nặng đi, rốt cuộc không nhịn được mà đi gặp Chu công. Đến khi hắn tỉnh lại nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều rồi, không ngờ mới ngủ mà đã trôi qua lâu như vậy.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Long Ký Hạo thì phát hiện anh vẫn đang ngủ say. Lăng Vân Phi không dám thở mạnh, chỉ sợ mình quấy rầy đến mộng đẹp của anh. Hắn chăm chú nhìn người đang say ngủ, phát hiện anh có ngủ cũng thật đẹp biết bao. Ánh nắng tà dương xuyên qua cửa sổ sát đất rải bóng trên thân thể của anh, rèm mi dài đang phủ bóng râm dưới mắt, cơ bụng phập phồng theo hơi thở. Thật đẹp quá, hắn dùng ngón tay tỉ mỉ phác họa mỹ cảnh mỹ nam say ngủ rồi mê say nhìn người ấy, không hề chán mắt.
Rốt cuộc Long Ký Hạo cũng không nhịn được sự quấy nhiễu bèn mở mắt ra, quả nhiên đã nhìn thấy một cậu chàng đang đầy mặt mê trai, hắn cứ tình tứ nhìn mình. Nếu đôi mắt của chàng đẹp trai này không sưng đỏ như quả đào, dính đầy nước thì Long Ký Hạo thừa nhận rằng đúng là rất mê người.
Nhưng giờ đây, đôi mắt của chàng ta có bao nhiêu hài hước thì có bấy nhiêu. Mà người kia vẫn không hề tự giác, vẫn tiếp tục thâm tình nhìn anh. Long Ký Hạo chậm rãi cúi đầu, Lăng Vân Phi lập tức tràn ngập thấp thỏm mong chờ mà nhắm hai mắt lại, đợi cái hôn của người đàn ông rơi xuống.
Nhưng cái hôn mong đợi không hạ, mà hắn lại nghe thấy được tiếng lạch cà lạch cạch. Lăng Vân Phi nghi hoặc mở mắt ra: "A Hạo?"
Hắn phát hiện Long Ký Hạo đang đứng dậy mặc quần áo, anh mỉm cười nhìn hắn: "Em xác định muốn dùng gương mặt đấy xin anh hôn à?"
Sau khi kinh ngạc, Lăng Vân Phi phản ứng lại nhảy xuống khỏi giường lao vào phòng tắm, sau đó một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt vang lên: "Á aaa."
Long Ký Hạo cười cười, tiếp tục mặc đồ vào, anh có thể tưởng tượng một người trọng mặt mũi như hắn bị thế thì sẽ là kích thích lớn đến mức nào. Có điều trêu chọc Lăng Vân Phi quả thật rất thú vị.
Long Ký Hạo lắc lắc đầu, phát hiện hóa ra mình cũng ác liệt như vậy, đều do Lăng Vân Phi khơi gợi ham muốn tà ác trong người anh. Long Ký Hạo đợi rất lâu cũng không thấy cái người đang tự hối kia đi ra, lần này có lẽ đả kích không nhỏ.
Thật vất vả chờ được Lăng Vân Phi bước ra, Long Ký Hạo vừa nhìn đã thấy hắn chỉnh chu cho mình thật sạch sẽ. Lăng Vân Phi hận chết mình đi được, hắn vậy mà lại để cho anh nhìn thấy gương mặt xấu nhất, thật sự là tức chết, sao lại xui đến thế cơ chứ!
Hắn chậm chạp đến trước mặt Long Ký Hạo:"A Hạo, em xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Thì, thì em đã khiến anh phải nhìn gương mặt xấu xí như vậy, có phải anh không thích em không?"
"Đúng thế, quả thật là rất xấu, làm sao bây giờ?" Long Ký Hạo bày ra dáng vẻ đau đầu tự hỏi.Thật lâu không thấy chàng trai đáp lời, Long Ký Hạo cúi đầu, lại nhìn thấy một khuôn mặt lã chã nước mắt đang u oán nhìn mình: "A Hạo."
"Được rồi, trêu em thôi. Em đó, mặc kệ em thế nào cũng rất ưa nhìn. Vốn không phát hiện sao em lại đáng yêu như thế chứ?"
Biết hóa ra người ấy đang trêu mình, Lăng Vân Phi đấm nhẹ vào ngực Long Ký Hạo: "Ghét quá, không để ý đến anh nữa."
Long Ký Hạo đè thân thể đang vặn vẹo liên tục, cúi người nhay cắn vành tai hắn: "Được rồi, chúng ta xuống ăn cơm nào. Hôm qua tôi bị em ép khô, giờ chết đói rồi."
Nghe thấy câu nói của người ấy, Lăng Vân Phi không hề trả lời, có điều mặt hắn lại đỏ như máu lần hai, tim đập rộn ràng. Hắn cũng đói bụng lắm, bèn ngoan ngoãn lại gần Long Ký Hạo, phấn khởi đề nghị: "A Hạo, em biết chỗ này có gì ngon nhất, em dẫn anh đi ăn."
"Được, đi thôi."
Hai người liền ngọt ngào cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay xem Lam Vũ, cảm thấy đau lòng quá...