Yêu Anh Từ Một Lần Đánh Cược

Chương 23



Bước vào cửa hàng KFC, Lăng Vân Phi tỉ mỉ nhìn một vòng, sau đó lập tức dễ dàng phát hiện người nọ đang ngồi cạnh cửa sổ. Vì đã không còn sớm nên trong cửa hàng chỉ lác đác vài người. Lăng Vân Phi nhanh chóng bước tới đến chỗ Long Ký Hạo: "A Hạo, em đến rồi."

Long Ký Hạo chỉ ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc hắn một cái, khẽ cau mày: "Em đến muộn hai phút."

"A Hạo." Lăng Vân Phi quả thật yêu chết được cái động tác cau mày nghiêm túc của anh, nó có cảm giác cấm dục, cực kỳ gợi cảm. Hắn nhịn không được nữa bèn đến gần hôn lên đôi môi mỏng khẽ hé của người đàn ông. Long Ký Hạo hơi sửng sốt, liền để Lăng Vân Phi thực hiện được động tác hôn trộm lên đôi môi thơm. Sau khi phản ứng lại, anh liền đẩy hắn ra: "Làm gì thế? Đừng có nghịch, con trai tôi cũng đến."

"Cái gì, con trai anh cũng đến á? Ở đâu?" Hèn chi muộn như vậy A Hạo lại hẹn gặp hắn ở KFC, hóa ra là đưa con đến.

"Ừ, đi chọn món ăn rồi."

"Ồ." Lăng Vân Phi tùy ý cởi áo khoác ngoài rồi tự nhiên ngồi cạnh Long Ký Hạo, cầm lấy cốc anh uống một ngụm nước, sau đó mê mải liếm đôi môi ươn ướt: "A Hạo, anh không cho em hôn, vậy em uống nước anh từng uống. Hầy, anh nói xem, không phải chúng ta coi như hôn gián tiếp à?"

Long Ký Hạo không phản ứng hắn, nhưng Lăng Vân Phi vẫn không quan tâm đến thái độ lãnh đạm của anh, tiếp tục nhiệt tình ôm lấy tay anh rồi lấy lòng mở miệng nói: "A Hạo, giờ anh còn giận nữa không? Nếu anh vẫn chưa nguôi giận thì trừng phạt em sao cũng được hết! Em bảo đảm bị đánh sẽ không đánh lại, bị mắng cũng không đốp lại, hơn nữa sau đó tuyệt đối sẽ không tranh cãi không nhiều lời, được chứ anh?"

Long Ký Hạo phì cười: "Thấy em chạy đến đây nhanh vậy, tôi miễn cưỡng tha thứ cho em."

"Có thật không A Hạo?"

"Thật, nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha. Đêm nay hãy dùng chỗ này của em để trả lại đi." Nói đoạn anh giơ tay ra tàn nhẫn bóp bóp lên bờ mông của Lăng Vân Phi. Tuy rằng anh dùng sức rất lớn, bóp cũng rất đau, nhưng chỉ cần người này không tức giận thì làm thế nào hắn cũng chịu.

"Đồng ý đồng ý, A Hạo, anh bảo em làm gì cũng được, chỉ cần anh không giận là tốt rồi. Tức giận tổn hại đến thân thể, em nào nỡ để anh làm vậy."

Long Ký Hạo vốn muốn trêu Lăng Vân Phi một phen, lại bị một câu nói của con trai cắt đứt: "Bố ơi, con chọn xong rồi. Bố muốn ăn gì?"

Nhìn con trai đi tới, Long Ký Hạo lẳng lặng rút bàn tay ra khỏi cặp mông mây mẩy của Lăng Vân Phi: "Con trai tôi đến rồi, biểu hiện tốt vào cho tôi, đừng làm ra chuyện gì khác người, nếu không em chết chắc." Long Ký Hạo cắn vành tai Lăng Vân Phi, hung tàn nói.

"Lại đây nào bảo bối, mau ngồi xuống." Long Ký Hạo vẫy vẫy tay với con trai.

Nghe thấy thanh âm anh ôn nhu dường này, Lăng Vân Phi không khỏi nảy sinh lòng đố kỵ âm thầm với Long Thiên Thiên. Đến tận giờ A Hạo cũng chưa từng dịu dàng nhỏ nhẹ gọi hắn như thế! Đãi ngộ của Long Thiên Thiên chẳng giống mình gì cả.

Sau khi Long Thiên Thiên ngồi xuống, Long Ký Hạo chỉ vào người thanh niên bên cạnh: "Thiên Thiên, để bố giới thiệu cho con. Đây là Lăng Vân Phi, lần trước sinh nhật con chúng ta đã gặp ở nhà hàng đấy. Hôm nay anh này muốn cùng chúng ta ăn tối."

"Vâng." Long Thiên Thiên gật gật đầu, Lăng Vân Phi giơ tay ra: "Rất hân hạnh được biết em, Thiên Thiên."

"Chào anh Vân Phi ạ."

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa những món Long Thiên Thiên đã chọn lên, Long Ký Hạo và Lăng Vân Phi đã ăn tối no lắm rồi, nhưng vì không muốn khiến con trẻ mất hứng thú nên chỉ ăn tượng trưng vài miếng. Trên bàn ăn có sự tồn tại của Lăng Vân Phi vì vậy bầu không khí rất sinh động, hắn liên tục nói những chuyện thú vị chọc hai bố con không ngừng cười ha ha.

Long Ký Hạo nhìn con trai mình cười vui vẻ, trong lòng tất nhiên rất cao hứng. Hôm nay gọi Lăng Vân Phi đến thật sự rất đúng, nếu như chỉ có hai bố con anh, anh cũng không biết làm sao để dỗ con mình vui vẻ đây. Anh tán dương nhìn Lăng Vân Phi một chút, dùng thần ngữ* nói với hắn: "Buổi tối tôi sẽ thưởng cho em."

*Thần ngữ là cách nói chỉ mấp máy môi chứ không phát ra tiếng.

Lăng Vân Phi nhận được ám chỉ này, hắn biết Long Thiên Thiên là tử huyệt của Long Ký Hạo, dỗ được người bé cao hứng thì tất nhiên người lớn cũng cao hứng theo. Vì thế hắn càng ra sức kể cho Long Thiên Thiên nghe một ít chuyện kỳ văn dị thú*, chọc cậu bé hiếu kỳ nhìn Lăng Vân Phi, cười vô cùng xán lạn. Long Thiên Thiên nhanh chóng ăn sạch đồ ăn trên bàn, Long Ký Hạo lau miệng cho con trai: "Bảo bối, ăn no chưa?"

*Ý chỉ những chuyện kỳ lạ

"Rồi ạ, no lắm, no muốn chết luôn bố ạ."

"Ha ha A Hạo à, sao hai bố con anh giống nhau thế, tình cờ gặp món mình thích đều nong bụng ra ăn thật nhiều! Cứ như mấy trăm năm rồi không được ăn ấy."

Khuôn mặt nhỏ hưng phấn của Long Thiên Thiên lập tức xụ xuống. Có kiểu hình dung người như vậy à? Nói thế khiến mình như rất không có tiền đồ ấy! Lòng tự ái nho nhỏ của Long Thiên Thiên nhất thời không chịu nổi. Long Ký Hạo liếc mắt qua một cái, lúc bấy giờ Lăng Vân Phi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lập tức biết mình đã nói bậy rồi, tuy rằng hắn cảm giác cách hình dung của mình cũng không đắc tội quá nhiều mà! Chủ yếu là hai cha con này đều lòng dạ hẹp hòi như nhau, chẳng có tí tế bào hài hước nào cả.

Hắn nhanh chóng cười khan bồi tội. Ưu điểm lớn nhất của Lăng Vân Phi chính là giỏi nghe lời đoán ý, đặc biệt là nhìn sắc mặt của Long Ký Hạo: "Đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác đâu. Ý của em là, khẩu vị của hai bố con anh thật giống nhau, hơn nữa buổi tối ăn nhiều như vậy mà vóc người vẫn được duy trì rất đẹp, thật khiến người ta hâm mộ!"

Nghe vậy hai người kia mới lần nữa nở nụ cười. Lăng Vân Phi toát hết mồ hôi, bụng dạ hẹp hòi của cha con nhà này thật sự giống nhau như đúc.

"Tôi đến phòng vệ sinh một lát." Long Ký Hạo đứng dậy.

"Em cũng đi, A Hạo chờ em với." Đến phòng vệ sinh nha, trong đầu Lăng Vân Phi lập tức hiện lên một đống tình huống không hợp với thiếu nhi, A Hạo sẽ cởi khóa quần ra, móc thứ hùng vĩ của mình rồi nhắm thẳng vào bồn cầu... A a a! Không được nghĩ nữa. nghĩ nữa sẽ phát xuân trước đông người, biến thành cầm thú mất.

Long Ký Hạo giơ tay ra đè chàng thanh niên đang muốn đứng dậy: "Đến làm rộn cái gì? Trật tự đợi ở đây cho tôi."

Lăng Vân Phi chỉ đành đàng hoàng chờ trên ghế, vẫn đứng ngồi không yên nhìn người đàn ông kia đến phòng vệ sinh. Nhưng hắn không thể bướng bỉnh theo sau, hắn biết, mình cũng không thể vuốt râu hổ được.

Thân thể hắn nóng hừng hực, chỉ đành cầm cốc Coca lên uống một hớp, tạm thời đè nén cơn nóng rẫy bên trong JJ. Đột nhiên Long Thiên Thiên nói ra một câu khiến hắn suýt nữa là phun hết Coca trong miệng ra ngoài: "Tôi rất ghét anh." Long Thiên Thiên ngoẹo cổ, nghiêm túc nhìn Lăng Vân Phi.

Cái gì, ghét tôi á? May mà định lực và sức chịu đựng của Lăng Vân Phi đủ mạnh, hắn bình tĩnh nuốt ngụm Coca trong miệng xuống: "Sao thế? Sao lại ghét anh?" Lăng Vân Phi cố gắng làm giọng của mình nhu hòa một chút, khuôn mặt cũng không vặn vẹo, Nhưng kỳ thật trong lòng hắn thầm nhủ, thật sự cùng một dạng với bố nhóc đó, khó phục vụ. Vừa ở trước mặt bố mình thì bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, bố vừa đi một cái đã lộ ra nguyên hình.

Long Thiên Thiên cắn ống hút Coca, nói thẳng: "Vừa nãy khi anh vào đã hôn miệng bố tôi một cái, hơn nữa bố lại cười rất vui, tôi chưa từng thấy bố tôi cười như vậy bao giờ cả."

Xỉu mất! Hóa ra là khiến con trai ghen tị rồi. Nghe thấy Long Thiên Thiên nói như vậy, đầu tiên Lăng Vân Phi cạn lời một hồi. Đương nhiên là nhóc chưa từng thấy nụ cười như vậy của bố mình rồi, bởi vì đó là nụ cười ác liệt chỉ khi bắt nạt anh đây thì bố nhóc mới để lộ ra. Chứ lúc nhìn đứa con cưng của anh, nhất định sẽ cười từ ái, có thể giống được sao? Thằng nhóc chết tiệt, cái này có gì mà mất hứng chứ?

Nhưng vì yêu ai yêu cả đường đi, những câu nói này Lăng Vân Phi chỉ dám nói thầm trong bụng chứ không nói ra trước mặt cậu bé: "Cái này, Thiên Thiên, anh với bố em là bạn rất thân. Lại nói anh hôn A Hạo, ặc, không phải, hôn bố em, chuyện đó, chuyện đó là chuyện của người lớn, chờ đến khi em lớn lên sẽ hiểu. Bây giờ em vẫn là trẻ con thôi."

"Dừng đi." Long Thiên Thiên hừ mũi một cái: "Dù tôi có nhỏ nữa thì cũng biết giữa vợ chồng mới có thể hôn môi. Hai người không phải là vợ chồng, như thế, như thế là không đúng."

Nhìn Long Thiên Thiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Lăng Vân Phi không khỏi cảm thán, thằng nhóc này thật không đơn thuần đáng yêu tí nào! Hơn nữa Long Thiên Thiên nói thế thì hắn phải trả lời ra sao?

"Chuyện đó, kỳ thật không nhất định phải là vợ chồng mới có thể hôn. Em coi em với bố mình là bố con, cũng đều hôn nhẹ đấy à?"

"Mạnh miệng lắm lý." Long Thiên Thiên nghiêng đầu sang một bên. Lăng Vân Phi không biết nói gì, thật không biết phải tiếp tục câu thông với thằng nhóc khó chịu này thế nào nữa.

"Thiên Thiên, thật sự anh với bố em..." Lời còn chưa nói hết, Long Ký Hạo đã trở lại.

"Hai người đang nói chuyện gì đấy?" Long Ký Hạo không chú ý đến lúc hai người đang chiến tranh lạnh.

"Bố, bọn con đang nói những địa phương thú vị mà anh Vân Phi đã đi qua, chơi vui lắm. Sau này con cũng muốn đi du lịch thật nhiều nơi." Long Thiên Thiên quay về phía Long Ký Hạo, ngọt ngào nói.

"Ừm." Long Ký Hạo xoa đầu con trai: "Bảo bối, chờ con lớn lên là có thể đi rồi."

"Vâng, đến lúc đó con sẽ đưa bố cùng đi."

"Ừ tốt lắm, Thiên Thiên thật ngoan."

Nhìn hai bố con tình sâu ý đậm, lại nhìn Long Thiên Thiên ngoan ngoãn như một chú cừu non, thật sự Lăng Vân Phi rất khó coi cậu và thằng nhóc bại hoại thành thục vừa nói ghét hắn thành một.

Có điều đây là chuyện của hắn và Long Thiên Thiên, hắn cũng không muốn để A Hạo biết. Bởi vì Lăng Vân Phi hiểu rõ, dù người nọ có biết, anh cũng sẽ không trách con trai mình. Lại nói Long Thiên Thiên chỉ là một đứa bé, cũng không có ác ý, chẳng qua là không chịu được việc có người muốn chia sẻ cha của mình. Đây là chuyện thường tình, là tâm lý nghịch ngợm của trẻ con mà thôi. Đến bố của nhóc cũng giải quyết được, huống chi là một thằng nhóc chưa dứt sữa? Tuyệt đối là điều chắc chắn, Lăng Vân Phi tự tin thầm nghĩ.

"Nghĩ gì mà cười buồn nôn thế? Tôi nói chúng ta đi thôi."

"À được được, đi thôi." Lăng Vân Phi đứng lên mặc áo xong, sau đó cả ba người cùng rời khỏi cửa hàng KFC.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.