Yêu Anh Từ Trang Giấy

Chương 1: Định mệnh



Ngay từ nhỏ tôi đã hướng đến một cuộc sống không tầm thường.

Tôi không muốn như người bình thường nhàm chán sống cả đời, nhưng trớ trêu thay, tôi lại sinh ra trong một gia đình bình thường, có một vẻ ngoài bình thường, trí lực bình thường của bình thường, vậy nên, càng thêm khẳng định tôi phải sống bình thường hết cả cuộc đời.

Tôi cảm thấy rất không thú vị, luôn mong muốn điều gì đó khác biệt xảy ra, cho dù không được như trong sách cái kiểu xuyên đến thế giới khác, gặp được người ngoài hành tinh hay phát hiện ra vùng đất mới đi chăng nữa, ít nhất cũng nên có chút gì đó không giống với người thường. Nhưng là, tôi sống hai mươi năm qua, không hề xảy ra bất cứ chuyện gì có thể gọi là đặc biệt, bây giờ không, tôi nghĩ, về sau cũng sẽ không. Điểm đặc biệt nhất trong con người tôi, có lẽ chính là khao khát cháy bỏng muốn trở thành đặc biệt nhưng lại chẳng thể đặc biệt nổi.

Được rồi, nên nói đến vấn đề chính, bởi vì rốt cuộc thì tôi cũng gặp được một chuyện mà người ta có khi cả đời cũng chẳng gặp phải, đó là khi đang trên đường về nhà như bình thường, tôi gặp phải tai nạn xe cộ.

Nhưng điều này không gọi đặc biệt, đây nên gọi là xúi quẩy thì hơn.

Chiếc xe bus chở tôi va chạm mạnh với thùng xe của một xe tải cùng chiều, thực ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là chệch hướng đâm vào dải giới hạn ở rìa đường.

Lúc ấy tôi ngồi ở gần ghế lái, đó là bởi vì tôi rất dễ say xe, nhưng cũng là nguyên nhân khiến tôi bị thương nặng. Những mảnh thủy tinh từ khung cửa méo mó rơi xuống làm tôi bị thương, tôi ngã nhào trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích được. Tôi cảm thấy toàn thân đều rất đau, hơn nữa cánh cửa bung ra đè nặng trên lưng khiến tôi rất không thoải mái. Rất muốn ngồi dậy, nhưng vừa động thì càng đau nhức, cuối cùng đành phải nằm yên chờ người tới cứu viện.

Tôi thật sự thấy oán hận, vừa hận xe cứu thương đến chậm (là vì giao thông ở thành phố Quảng Châu này rất chết tiệt hay là vì cái tổng đài 120 kia không coi trọng mạng người?) vừa hận đám người bốn phía đang vây xem. Tất nhiên là ánh mắt hung ác của tôi chẳng có tác dụng gì, bọn họ vẫn mặt mày dửng dưng đứng bình luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Xe cứu thương rốt cục đến đây, mặc dù sau này nghe nói chỉ mất năm phút là đến, nhưng tôi luôn cảm thấy mình nằm chờ chết ít nhất phải có hai giờ đồng hồ.

Ở giây phút được đẩy lên xe cứu thương, trong lòng tôi không nhịn được mắng vài câu thô tục, bởi vì tôi nhìn thấy mấy người khách ngồi ở ghế sau chỉ bị trầy da vài chỗ, còn tôi lại phải nằm bất động như một cỗ thi thể bị người ta lôi đi.

Thật đúng là... Vận mệnh giống nhau, kết quả lại vô cùng khác biệt.

Nằm trên xe cứu thương cũng là một cực hình. Tiếng còi inh ỏi kêu lên làm đầu tôi đau như búa bổ. Thực ra vào lúc nhìn thấy bác sĩ chạy đến, tôi đã cảm thấy bản thân có thể yên tâm mà ngất đi, nhưng là, tiếng còi không ngừng kêu rên khiến tôi không cách nào chìm vào giấc ngủ. Tôi rất muốn bỏ cái mặt nạ oxi ra, cầu xin ai đó tắt âm thanh khủng khiếp đó đi cho mình nhờ, nhưng tất nhiên là tôi không làm được, hơn nữa, cũng sẽ chẳng có ai bận tâm mà làm theo lời tôi.

Cuối cùng vẫn nhờ thuốc mê có tác dụng, tôi mê man lịm đi, đến lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh, tất nhiên, cơ thể vẫn không tài nào nhúc nhích được. Nghe nói phần eo của tôi bị thương, nhưng có lẽ do thuốc còn tác dụng, lúc này tôi vẫn chưa cảm thấy gì.

Tôi nằm trên giường ba ngày, mau buồn đến chết trong bệnh viện. Vì vậy khi bác sĩ nói có thể ngồi xe lăn đi dạo xung quanh, tôi lập tức đòi mẹ mua ngay cho mình một chiếc. 

Mặc dù lúc ấy tôi cảm giác mình là người xui xẻo nhất thế gian, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật may là khi ấy tôi gặp phải tai nạn xe cộ, thật may là tôi ở bệnh viện, cũng thật may là tôi có xe lăn, vì vậy, mới có thể gặp được người kia.

Lần đầu tiên gặp anh là một buổi sáng tinh mơ. Ngày đó mới sáu giờ hơn tôi đã tỉnh, mẹ còn chưa tới, bởi vì nhàm chán nên đành tự mình ngồi xe lăn ra vườn hoa tầng một ngắm cảnh.

Tôi nhìn thấy anh cũng ngồi xe lăn, điều này khiến tôi có loại cảm giác đồng bệnh tương liên (cùng bệnh nên sinh ra đồng cảm), chỉ là chân trái của anh thì nhiều hơn tôi một cái khung bột thạch cao.

Anh đang vẽ, tôi rất thích vẽ tranh, chỉ tiếc bản thân không có thiên phú, cho nên chỉ ngồi thưởng thức thôi cũng là tốt rồi.

Bức tranh được vẽ bằng màu nước, bởi vì tôi đối với hội họa một chữ bẻ đôi cũng không hiểu, cho nên thật sự chẳng biết phải miêu tả thế nào. Chỉ cảm thấy ban đầu nó khá là ngổn ngang, không biết đang vẽ cái gì, nhưng càng đợi về sau lại càng cảm thấy có thần thái, giống như ma thuật vậy, cảnh sắc từ từ ấn lạc vào bức tranh.

"Thật giỏi quá đi!"

Tôi không nhịn được bật thốt ra. Nhưng dường như anh không hề nghe được, hoàn toàn bỏ qua lời khen của tôi, mà có lẽ anh cũng muốn chuyên tâm hơn, vậy nên tôi cũng biết điều mà ngậm miệng lại.

Đợi bức tranh hoàn thành xong cũng đã là mười giờ, vậy là tôi ngồi đây nhìn anh vẽ tranh gần bốn tiếng đồng hồ mà không hề hay biết.

Anh bắt đầu nhặt dụng cụ vẽ tranh, lúc cúi xuống có lẽ nhìn thấy chân của tôi ở phía sau, giật mình ngẩng đầu lên. Hiện tại mới phát hiện ra sự tồn tại của tôi sao? Tôi cười cười, "Chào anh."

Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó giống như thực ngượng ngùng, tiếp tục nhặt dụng cụ vẽ tranh bỏ vào túi, treo hết lên tay vịn xe lăn, nhìn tôi gật đầu một cái rồi bỏ đi.

Từ đầu đến cuối anh không nói một câu nào cả, điều này khiến tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Có lẽ người ta không thích bị nhìn ngó lúc vẽ tranh nên thấy mất cảm tình với tôi rồi đây.

Có điều sáng ngày thứ hai, tôi lại tỉnh dậy lúc sáu giờ hơn.

Nhìn những bệnh nhân khác trong phòng vẫn còn đang ngủ say, tôi lặng lẽ đứng lên, ngồi xe lăn đi đến vườn hoa lầu một, nhưng là, không thấy anh ở chỗ cũ nữa. Cũng đúng thôi, chẳng lẽ anh lại muốn vẽ một thứ những hai lần? Tôi ngốc thật.

Ngó nghiêng bốn phía nhìn xem, tôi ngạc nhiên phát hiện anh đang ở một góc khác của vườn hoa, rất chăm chú nhìn tường rào, trên tay không ngừng phác thảo màu. Anh đang vẽ gì vậy? Tôi cảm thấy thực tò mò, không lẽ nào lại vẽ giống như hôm qua?

Tôi nhẹ nhàng tiến xe lăn đến gần, thế này mới phát hiện có một con bướm đang đậu trên đỉnh tường rào, mà anh thì đang vẽ con bướm ấy.

Bươm bướm mặc dù đẹp, nhưng là, bức tranh của anh còn mỹ lệ hơn. Những mảng màu loang lổ quyện vào nhau, hỗn độn mà nghệ thuật, tạo thành một chú bướm ngũ sắc tung cánh trong ngọn lửa, hấp dẫn ánh mắt của người ta không cách nào rời đi được, giống như cả linh hồn đã bị hút vào trong bức tranh ấy.

Nhưng thật không may, tiếng đẩy xe lăn của tôi quá lớn đã làm kinh động đến chú bướm đang yên tĩnh nghỉ ngơi. Nó vội vàng tung cánh ra, bay lên cao, sau đó biến mất phía bên kia bờ tường.

"Thực xin lỗi." Nhìn anh ngẩn ngơ dõi theo cánh bướm, lòng tôi cảm thấy có lỗi vô cùng.

Nhưng anh không trả lời, ngay cả đầu cũng không hề quay lại, phảng phất như không biết tôi đang ngồi ở phía sau. Luôn cảm thấy cử chỉ của anh có điểm kỳ quái, tại sao lại như vậy nhỉ? Anh thật sự không nhận ra sự tồn tại của tôi ư?

"Này!"

Tôi lại khẽ kêu một tiếng, nhưng anh vẫn không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ cầm lấy cọ màu, tiếp tục hoàn thành bức tranh.

Tôi cảm thấy rất hoang mang, vì vậy quyết định gọi anh lần nữa, "Anh gì ơi." Lần này còn vỗ vỗ bờ vai của anh. Anh rốt cục quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn tôi. Xem nét mặt của anh, rõ ràng là từ nãy đến giờ cũng không biết có người khác ở sau lưng mình.

"Xin lỗi anh, là tại em làm con bướm bay mất."

Tôi lặp lại một lần, anh nhìn tôi trong chốc lát, sau đó rút ra một quyển sổ nhỏ bọc da từ trong túi áo bệnh nhân, cùng với một cây bút bi, đưa cho tôi.

Tôi không hiểu vì sao anh lại làm như vậy, bối rối xem quyển sổ cùng cây bút, lại nhìn thấy anh chỉ vào tai mình, sau đó khoát khoát tay.

Thì ra là anh không nghe được...

Tôi kinh ngạc nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cầm lấy bút viết xuống, "Xin lỗi anh, tại em không biết."

Anh nhận sổ, xem hết rồi viết, "Không sao cả. À mà vừa rồi em nói gì vậy?"

Lại đưa cho tôi.

"Vừa rồi thật có lỗi với anh, tại em nên con bướm mới bay mất."

Anh xem tôi viết, mỉm cười hiền lành.

"Không sao cả, đằng nào nó cũng không đậu lâu được."

Chữ của anh rất đẹp, chữ của tôi lại khá xấu. Bởi vì học khoa lý, rất ít khi tôi phải viết chữ, nếu muốn sáng tác tiểu thuyết thì lại gõ bàn phím, vậy nên mấy năm nay thời gian cầm bút tương đối ít.

"Bức tranh của anh đẹp thật đấy."

"Cảm ơn em! Thật ra là vì ở trong viện buồn quá nên anh mới ra đây vẽ thôi."

"Anh học hội họa à?"

"Hồi nhỏ có học qua chút ít, nhưng bây giờ bỏ rồi, thỉnh thoảng vẽ là vì muốn giết thời gian thôi."

"Sao anh dậy vẽ tranh sớm vậy?"

"Tại buổi sáng vắng người, anh có thể chuyên tâm vẽ, không sợ bị ai quấy rầy."

"Vậy em đã quấy rầy đến anh rồi, có lỗi quá!"

"Không sao. Quấy rầy ở đây là khiến anh không vẽ được, vậy nên như em thì đâu thể gọi là quấy rầy?"

"Thế em còn được đến đây xem anh vẽ nữa không? Em thật sự rất thích tranh của anh."

"Tất nhiên là được rồi. Em cũng học vẽ à?"

"Không ạ, lúc bé thì hứng thú học chút thôi, nhưng phải cái em chẳng có hoa tay, tranh vẽ ra bức nào cũng xấu, vậy nên đành phải bỏ."

"Thật đáng tiếc, nếu em kiên trì thêm một thời gian nữa, có khi đã vẽ được rất nhiều bức tranh đẹp rồi."

"Thôi thôi, em biết mấy cái này cần phải có thiên phú. Mà thôi, anh vẽ tiếp đi, đừng để ý đến em, em sẽ..."  Tôi vốn định viết là "sẽ yên lặng ngồi xem", nhưng lại thấy không ổn, đành gấp rút đổi thành, "Em sẽ không quấy rầy anh."

Anh cười cười, lại bắt đầu vẽ. Mặc dù tôi không hiểu tranh màu nước, nhưng lại vẫn có thể thấy ra anh vẽ thật sự rất được. Ngón tay vung lên một chút, sắc thái liền phủ tại bức tranh, thật sự rất thần kỳ.

Ngồi xem đến gần chín giờ, bức tranh cũng cơ bản hoàn thành xong.

"Xin lỗi em, người nhà của anh sắp đến rồi, anh phải về phòng bệnh sớm một chút."

"À vâng, không sao ạ. Ngày mai anh có đến vẽ nữa không ạ?"

"Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ đến."

"Vậy em cũng đến được chứ?" Tôi hỏi lại một lần cho chắc ăn.

Anh tủm tỉm cười, hàm răng của anh rất trắng, cứ việc chỉ là cười khẽ, nhưng thật sự trông rất thu hút.

"Đương nhiên là được. Nhưng anh có một thắc mắc, không biết có hỏi em được không?"

"Anh hỏi đi."

"Rõ ràng em không bị thương, tại sao phải ngồi xe lăn vậy?"

"Thật ra em có bị thương đấy, nhưng ở trên chỗ eo cơ, anh không nhìn thấy là đúng rồi. Nói đến đây, cái số em cũng thật xúi quẩy."

"Sao lại thế?"

Vì vậy tôi đem chuyện tai nạn kể lại cho anh một lượt.

"Vậy cũng chưa tính xúi quẩy."

"Cái này mà còn chưa tính là xúi quẩy? Người khác chỉ bị thương nhẹ, còn em phải vào tận phòng cấp cứu đấy anh biết không?"

Không biết vì cái gì, anh che miệng cười rộ lên.

"Anh ở giường 3 phòng 11, em đi hỏi y tá xem lý do vào viện của anh là thế nào, lúc ấy sẽ biết cái gì gọi là xúi quẩy."

"Anh nói luôn được không?"

"Em tự đi hỏi đi, anh viết ra thì không buồn cười."

Viết xong, anh vẫn còn tiếp tục cười, hướng tôi gật gật đầu, thu dọn dụng cụ vẽ tranh thật cẩn thận, sau đó rời đi.

Tôi rất tò mò, không hiểu nguyên nhân vào viện là gì mà lại buồn cười được. Vì vậy ngay buổi trưa hôm ấy, tôi hỏi cô y tá đến phát thuốc tại giường của mình.

"Chính là cái cậu vừa câm vừa điếc phòng 11 có phải không? Cậu ta thật sự rất xúi quẩy đấy. Nghe nói buổi tối đi trên đường, cậu ta thấy một cô gái làm rớt đồ, bèn nhặt lên rồi đuổi theo trả lại. Nhưng cô gái kia cứ đi nhanh dần, cuối cùng chạy mất, cậu ta cũng đành phải chạy theo. Có điều lúc đuổi lên ở cầu thang, cô gái kia đột ngột dừng lại, xoay người đẩy cậu ta xuống, thế là bị gãy chân! Thì ra là cô ấy thấy có con trai đi phía sau, hỏi lại chẳng nói câu gì, tưởng là biến thái nên mới làm như vậy. Thật đúng là..."

Buổi tối một mình rất nhàm chán, những bệnh nhân khác đều đã ra ngoài xem tivi, vậy nên tôi quyết định đến phòng số 11. Về cơ bản thì nó cũng giống phòng bệnh của tôi, đều có ba giường, anh tựa ở giường ngoài cùng đang đọc sách.

Có nên không nhỉ? Tôi tự hỏi, tôi và anh còn chưa quá quen nhau đâu.

Mặc dù vậy, tôi vẫn đi nhẹ đến cạnh anh, mà anh thì hoàn toàn không chú ý. Không nghe thấy gì nhất định là rất phiền toái đi? Nếu bây giờ có tên biến thái nào đó đứng cạnh anh, chắc hẳn anh cũng sẽ không biết.

Không xong, tật xấu của tôi lại phát tác nữa rồi, trong bệnh viện thì lấy đâu ra biến thái!

Tôi vỗ vỗ bả vai anh, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi thì hiền lành cười cười. Tôi phất tay chào anh, sau đó chỉ vào quyển sổ đầu giường, thấy anh gật đầu, thế này tôi mới dám cầm sổ để viết.

"Em hỏi rồi, thật đúng là xúi quẩy không để đâu cho hết!"

Nói như vậy có vẻ không ổn lắm, nhưng tôi lại chẳng thể tìm ra câu nào phù hợp với ý nghĩ của mình hơn, cũng may là anh không để ý.

"Anh cũng cảm thấy thế đấy!"

"Hưm? Tâm tình của anh có vẻ không tệ lắm đâu nhỉ?"

"Chẳng lẽ cứ gặp chuyện xúi quẩy thì tâm tình phải tệ hay sao?"

"Cũng không phải, chỉ là, nếu như người khác thì sẽ than phiền tại sao mình lại xui đến thế, giống như em đây!"

Anh cười cười, suy nghĩ một lúc mới viết.

"Anh nghĩ, xui thì cũng đã xui rồi, có than phiền cũng chỉ vô ích, còn làm cho bản thân buồn sầu hơn. Chi bằng cứ thoải mái cười đùa, chuyện xui xẻo sẽ trôi qua rất nhanh."

"Điều anh nói em cũng biết, nhưng không phải ai cũng làm được như vậy."

"Đấy là tùy tâm lý của mỗi người thôi."

Tôi nhìn anh, mặc dù nét mặt anh không biểu hiện gì nhiều, nhưng có thể thấy ra tâm tình hẳn là không tệ. Tôi không nhịn được thở dài một tiếng.

"Anh thích thật đấy, có thể dễ dàng làm cho bản thân mình vui vẻ."

"Em cảm thấy làm cho bản thân mình vui vẻ khó lắm à?"

"Đúng vậy! Bởi vì trong cuộc sống luôn có rất nhiều điều khiến con người ta phiền não."

"Em có chuyện gì phiền não sao?"

"Em ấy à, em đang học ngành vật lý, đó là ba em chọn giúp em, nhưng em lại không thích chút nào cả. Em thích văn học, em căn bản không theo kịp tiến độ của trường, kết quả luôn luôn kém cỏi. Nhiều khi muốn bỏ cuộc, nhưng em biết là không nên, ba em sẽ đánh chết em. Hơn nữa dù gì em cũng học được hơn một năm, bây giờ nói bỏ, chính mình cũng cảm thấy lãng phí."

"Vậy sao ngày trước em không cố theo khoa văn?"

"Haiz, em thích đọc sách, nhưng khả năng nhớ lại kém lắm, mà anh nghĩ xem, khoa văn toàn học thuộc là học thuộc thôi. Vậy nên a, em mới quyết định học bên tự nhiên theo mong muốn của ba em. Chỉ có điều, vào học xong em mới phát hiện mình rất thích viết truyện."

"Em thích viết truyện?"

"Dạ vâng! Em thích tưởng tượng lung tung lắm, theo như mẹ em nói thì em là kiểu người thích sống trong ảo tưởng. Trong đầu em lúc nào cũng đầy ắp các câu chuyện, nghĩ ngợi nhiều sẽ quyết định viết nó ra, mà càng viết nhiều, em lại càng thấy mình thích viết."

"Vậy em có thể vừa đi học, vừa viết truyện được mà."

"Em cũng nghĩ thế. Nhưng ai cũng bảo em mộng tưởng hão huyền, sống không thực tế gì cả, làm sao em có thể trở thành tiểu thuyết gia được cơ chứ? Mà cũng phải công nhận, người sống không thực tế thì ước mơ cũng không thực tế nốt."

"Không phải vậy. Em không nên nghĩ như vậy."

Anh cúi đầu suy tư một chút.

"Mọi người nói em không thực tế thật ra cũng đúng, bởi vì lựa chọn của em không giống người bình thường, khó ai có thể hình dung ra em sẽ thành công được. Nhưng đó là một loại hiểu lầm, không phải phần lớn mọi người làm vậy thì em nên làm vậy, phần lớn mọi người nghĩ vậy thì em nên nghĩ vậy. Em không cần giống bọn họ, em cứ làm chuyện mình muốn làm."

"Nhưng em cũng là người bình thường thôi mà, em không biết mình có làm được hay không nữa."

"Anh lại cảm thấy em không hề bình thường, em thực sự rất đặc biệt."

"Sao? Em á? Em thì có chỗ nào đặc biệt, anh đang an ủi em đấy phải không?"

"Không phải đâu, em đặc biệt thật mà. Em đến tìm anh nói chuyện chính là một điểm rất đặc biệt rồi."

"Gì cơ? Em không hiểu?"

"Nói thật, em là người đầu tiên biết rõ anh như vậy mà còn đến tìm anh nói chuyện phiếm. Anh có rất ít bạn bè, mấy người thân nhất cũng đều giống như anh. Mặc dù anh cũng tiếp xúc với những người bình thường, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào thân được, bởi vì bọn họ cảm thấy giao tiếp với một người câm điếc thật sự quá phiền toái."

Tôi nhíu mày.

"Đây là lỗi của bọn họ, anh không cần để ở trong lòng. Đây là thành kiến và kỳ thị."

"Em nói đúng, đây là thành kiến và kỳ thị, rất nhiều người đều như vậy. Nhưng liệu em có vì rất nhiều người đều như vậy mà không để ý đến anh không?"

"Tất nhiên là không rồi."

"Vậy nên, chỉ cần đó là chuyện em thấy đúng, là chuyện em nghĩ mình làm được thì hãy dũng cảm đi theo con đường – dù có khác của đa số mọi người. Phần lớn bọn họ không làm được không có nghĩa là em không làm được, đúng không nào?"

Tôi nhìn anh, lần đầu tiên muốn nhìn kỹ anh. Anh nằm ở trên giường, vậy nên rất khó đoán chiều cao, nhưng ít nhất cũng phải được một mét bảy mấy. Có lẽ anh khoảng 22, 23 tuổi gì đó, làn da hơi trắng, con mắt vừa hẹp vừa dài, mái tóc đen được cắt ngắn ngủn... Nói chung, anh giống như tất cả những chàng trai vừa tốt nghiệp đại học khác, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng là, tôi đột nhiên lại rất muốn hiểu rõ ý nghĩ của anh, muốn biết xem tại sao anh lại khác những người bình thường đến vậy.

"Em sao thế?" Anh đem quyển sổ lắc lắc trước mặt tôi, thế này tôi mới lấy lại tinh thần.

"Thật xin lỗi, em nên nhận lỗi với anh."

"Tại sao vậy?"

"Thật ra vừa rồi đến tìm anh là có mục đích khác. Bởi vì cuốn truyện đang viết, em phải tìm thật nhiều nhân vật khác nhau, đồng thời hiểu rõ tính cách của bọn họ. Em không phải vì thật sự quan tâm anh mới đến, em chỉ vì chính mình."

"Em không cần nói xin lỗi, mục đích của em rất đáng yêu đấy chứ."

"Nhưng... Nhưng giống như em đang lợi dụng anh vậy."

"Không phải vậy, lợi dụng không phải là như thế. Em thật sự không cần để ở trong lòng đâu, nếu như em còn muốn biết gì nữa, có thể trực tiếp hỏi anh được mà."

"Anh vừa rồi nói em đặc biệt, em lại cảm thấy chính anh mới là người đặc biệt ấy."

"Vì sao?"

"Vì suy nghĩ của anh và em rất khác nhau. Anh thực hiền hòa, sẽ không để ý người khác nói..."

Tôi dừng lại, không biết nên viết tiếp điều gì vừa đúng với suy nghĩ của mình, vừa không làm tổn thương đến anh. Anh nhìn thấy, chủ động cầm lấy sổ.

"Từng nắm giữ thì mới có thể mất đi. Từ nhỏ sinh ra anh đã không nghe thấy gì, làm sao có thể gọi là mất đi được chứ? Anh chưa từng cảm thấy khổ sở, ngược lại mọi người, ai ai cũng cho rằng anh nên buồn bã, tự oán tự trách là sao? Anh nghĩ mọi người đã nghĩ nhiều quá rồi đấy!"

"Thật vậy chăng?"

"Thật vậy!"

Chúng tôi tiếp tục nói chuyện rất vui vẻ, chỉ có điều những bệnh nhân khác trong phòng anh đã lục tục trở về. Xem đồng hồ, thì ra đã sắp đến giờ tắt đèn, tôi đành phải đứng dậy nói lời tạm biệt.

Đêm hôm đó, rất lâu tôi vẫn không ngủ được. Tôi liên tục cảm thấy anh rất đặc biệt, anh không giống những người bình thường khác. Tôi muốn hiểu rõ hơn về anh.

Bởi vì, từ "Đặc biệt" này với tôi, thật sự rất có lực hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.