Tôi tắt máy, vờ như không nhìn thấy thông báo tin nhắn đến, nhìn lại mình trong gương, đúng như mong muốn, nhìn tôi bây giờ thật sự rất khác.
-------
Sáng hôm sau, tôi như thường lệ ra bến xe, nhìn thấy Lâm Tường tôi mỉm cười, cậu ta chẳng nói gì. Và sự thật là nam chính của tôi đúng như tôi nói, cậu ấy ngày hôm nay không còn đợi tôi nữa. Tôi vừa nhẽ nhõm cũng lại mong ngóng.
Đến lớp, tất cả nhìn tôi bằng ánh mắt nhạc nhiên, có bạn học khen tôi rằng cắt tóc vậy đẹp hơn, có người lại nói rằng xấu thậm tệ, điển hình là bây giờ:
"Tự nhiên cắt tóc làm gì? Nhìn dồ thế!"_Tô Quan gẩy gẩy tóc tối bảo.
Hà Thy cũng nói bằng một giọng nhịn cười:
"Nhìn có giống con sư tử không? Tao còn tưởng lớp có học sinh mới chứ!"
Tôi cười:
"Lâu lâu làm mới, thay đổi cho cuộc sống đỡ nhàm. Vậy nó mới nhanh nổi!"
Hai đứa nó nhìn tôi:
"Thường thì, một đứa con gái đột nhiên nổi hứng cắt tóc chính là có vấn đề. Đa số tơi vào hai trường hợp. Một là đang yêu, hai là nó đang bị tổn thương quá lớn trong tình yêu. Cắt tóc là muốn quên đi mối tình!"
Tô Quan, chuyên gia tình yêu, con nhỏ cuồng ngôn tình của lớp tôi lên tiếng, phán đoán.
Tôi cười khổ, rõ ràng là vẫn không qua được mắt bọn này:
"Ừ, quên đi không phải sẽ tốt hơn sao? Bọn mày chả khuyên tao quên đi còn gì?"_Tôi nói, ánh mắt chút buồn nhìn ra phía cửa sổ.
Hai đứa nó nhìn tôi, Hà Thy hỏi:
"Sao thế? Tao nhớ mày chỉ quen mỗi cái tên trên mạng thôi mà. Tên đó off rồi còn gì? Sao nói nghe bi đát thế!"
"Tao cho bọn mày biết một tin! Lại đây!"_Tôi nói nhỏ, kéo đầu chúng nó lại, khe khẽ nói.
"Tin gì!"_Hà Thy hỏi.
Tôi hơi chần chừ, cuối cùng vẫn là quyết định nói:
"Dương Nhật Hạo chính là tên đó!"
"Hả!"_Cả hai cùng đồng thanh hét lên. Cả lớp đang nói chuyện đột ngột quay lại phía góc lớp nhìn ba chúng tôi. Hai đứa nó thì cười trừ, biết điều nên im lặng ngồi xuống, chụm đầu tiếp tục nghe tôi nói:
"Ban đầu chỉ có tao với Ôn Trân biết thôi! Đến hôm đi tham quan, mật khẩu của tao bị lộ, cậu ta cũng phát hiện ra tao là người quen qua mạng!"
Tôi nhìn phản ứng của chúng nó, trợn tròn mắt không thốt nên lời, tiếp tục nói:
"Hôm tham quan, lúc bị Tâm Lăng hỏi về ý nghĩa mật khẩu, tao biết cậu ta cảm thấy khó xử như thế nào, ngay cả tao cũng thấy khó xử. Rồi cả lúc bị lạc, chuyện đi học, cậu ấy luôn luôn theo sát. Tâm Lăng và Lâm Tường cũng biết chuyện rồi. Tao làm thế nào mới phải đây mày?"
Những lời nói cuối, tôi gần như nức nở, ngước đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt nặng trĩu trực trào chảy xuống. Tô Quan không nói gì, vỗ vỗ lên bàn tay tôi, Hà Thy đưa tay vuốt mái tóc ngắn của tôi.
"Đừng buồn! Nín đi! Tao nhất định xử hắn một trận"
Nó an ủi, cố gắng giấu đi tiếng nấc ở cổ họng, tôi gục mặt xuống bàn cố gắng kiềm chế lại. Khi bản thân bình tĩnh lại, nhìn hai đứa nó bật cười, hai hàng mi vẫn ướt. Cả ba đứa lại tiếp tục trò chuyện, chỉ là một chút gì đó man mác buồn ở mỗi đứa.
Ngày hôm ấy, tôi thì trong lòng thấp thỏm không yên,cũng bởi bàn học sau lưng trống trơn, cậu ấy hôm nay không đi học. Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn dãy số chần chừ không biết nên bấm hay không, cuối cùng vẫn là cất nó vào cặp, tôi sao có thể gọi điện cho cậu chứ?
Là tôi đẩy cậu ấy ra xa mà, là tôi nói quen cậu chỉ là trò vui, sao có thể gọi điện đây? Tôi tự chế giễu mình. Nói là mặc kệ nhưng vẫn chẳng thể rũ bỏ ý nghĩ gọi điện ra khỏi đầu. Tan học, tôi lang thang trên vỉa hè ra bến, cầm tờ địa chỉ nhà xin được từ thầy giáo, tôi ngập ngừng.
"Quan, mày đi cùng Thy không?". Tôi nói vào điện thoại, suy nghĩ hồi lâu quyết định rủ thêm bạn đi cùng vẫn hơn.
"Có! Sao thế?" Tô Quan nói.
"Qua trường đi. Đi cùng tao đến nhà Hạo!"
"Ừ, đợi tao lát"_Tô Quan đáp, tôi cũng bớt lo lắng tắt máy đứng chờ ở bến.
Tắt máy, tôi lại bấm một dãy số:
"Mày qua trường được không? Đến nhà thăm bạn với tao! Thầy bảo lớp đại diện đến!"_Tôi vờ như không có chuyện hét lên, nổi cáu với cậu ấy. Nói chuyện một cách bình thường.
"Tao có việc rồi!"_Lâm Tường qua chiếc điện thoại nói rõ. Giọng nói vẫn mang theo chút xa lạ.
"Việc gì? Đi một lát thôi!"
Lâm Tường không đáp lại tôi, không hiểu sao tôi vẫn không cúp máy, lát sau cậu ta nói vào trong điện thoại:
"Một lúc thôi!"
"Đương nhiên"_Tôi cười nói vào máy. Đúng như tôi đoán, chỉ cần vờ như không có chuyện gì, cứ mặt dày bắt chuyện thì cậu ta nhất định sẽ không thể không nói chuyện với tôi. Lẽ ra tôi nên làm chiêu này sớm hơn mới phải.
-----
15 phút sau, cả bốn đứa chúng tôi tập trung ở bến, chuẩn bị đến nhà cậu ấy. Tôi nhớ tới những lúc cậu ấy tươi cười, nói rằng tiện đường đưa tôi về. Đến hôm nay tôi mói chợt nhận ra, bản thân thích cậu nhưng căn bản tôi chưa hề để tâm đến những chuyện đơn giản nhất như địa chỉ nhà, sở thích hay thói quen. Tất cả tôi đều không biết.
Tô Quan kéo tôi lại đi cùng:
"Nghĩ gì mà ngẩn ra thế?"
"Đâu, nghĩ gì đâu?"_Tôi cười, bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ, tiếp tục đến địa chỉ được ghi trên giấy.
------
Hỏi: "Sau này, nếu có cơ hội tìm cậu ấy, bạn có tìm không?" (S** Q***)
Đáp: Nếu là như vậy, au nhất định sẽ tranh thủ cơ hội, biết đâu sẽ có cơ hội tỏ tình với cậu ấy. Hoặc ít nhất cũng có thể ngày ngày theo dõi cậu ấy, au tình nguyện nhìn thôi chỉ nhìn thôi cũng đủ.