Tôi bỏ chạy một đoạn nhưng cũng dừng chân chậm lại rồi đi, vừa đi vừa khóc. Nước mắt giàn giụa trên đôi mắt kia. Đỏ hoe. Tôi khóc đến nứt cục, ai cũng nhìn tôi cả. Tôi mặc. Họ muốn nhìn tôi thì nhìn, tôi chẳng quan tâm. Tôi dừng chân tại băng ghế đá tại công viên mà tôi thường đến khi buồn.
...
Trời bắt đầu những đám mây đen kéo đến. Khiến ai nấy cũng cảm thấy chỉ muốn về nhà lúc này thôi. Mưa, họ không muốn bị ướt...
Tôi ngồi tại băng ghế đá quen thuộc kia. Khóc nấc lên.
Rốt cuộc là vì cái gì cơ chứ? Là vì cái gì mà tôi lại trở nên yếu đuối như thế này? Vì ai mà tôi lại ngu ngốc, ngu muội đến thế? Tôi nhớ đến những nụ cười của hắn. Những nụ cười khiến tâm trí tôi như mê mẩn... Nhưng nụ cười ấy lại chẳng " gửi tặng " tôi lần nào cả.
Càng nghĩ càng thấy mình quá là ngốc nghếch chăng. Vì một người mà lại diễn một vai như con khờ thế kia. Cuối cùng thì nhận được gì? Sự khinh bỉ hay thương hại à?... Tôi thật là đáng thương lẫn một phần khờ dại.
...
Cơn mưa bắt đầu nặng hạt. Trận mưa đầu mùa thật là lớn. Mưa thấm ướt qua phần đất tại công viên, âm thanh mưa nghe thật êm ái. Những lần mưa như thế, tôi rất thích, vì nó khiến tôi cảm thấy đỡ buồn hơn ngay lúc này.
Mưa làm ướt bộ quần áo tôi đang mặt. Ngước lên bầu trời, tạo thành mảng âm u đến bí ẩn. Tôi tự đau lòng mà nói.
- Tại sao cuộc đời mình lại trở nên như vậy?
Tôi tự cười cợt cái bản thân của mình. Tôi ghét chính bản thân mình nhiều lắm.
Nhưng tại sao ông trời lại muốn đùa giỡn với tôi thế?. Yêu hắn nhiều đến như vậy mà chẳng nhận được gì từ hắn cả. Hắn vẫn chẳng yêu tôi.
Nhìn xung quanh, chỉ còn mình tôi. Chẳng có con người nào đi lại qua ngang công viên cả.
Như thế cũng tốt, không có được phiền phức từ những người xung quanh.
Đang nhìn ngắm hạt mưa đang thi rơi xuống với nhau. Chợt có tin nhắn từ điện thoại. Giờ, tôi chẳng muốn để ý đến chuyện gì đang diễn ra nữa. Tôi cũng không thèm rút điện thoại ra nữa. Tôi không muốn điện thoại nhiễm nước mưa...
Tôi còn nhớ. Lúc tôi 6 tuổi. Là ngày mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Lúc ấy còn nhỏ nên tôi rất sợ phải đi học, điều đó làm tôi bị bạn bè không mấy ai quan tâm mà còn hất hủi. Mỗi lần như thế, tôi lại đi ra công viên mà ngồi một mình trên xích đu, tầm mấy phút, lúc đó có một cậu con trai nào đó. Bước lại nhẹ nhàng và hỏi tôi, cậu ta cũng trạc tuổi tôi. Mặc quần jeans đen và áo khắc hình Kumamon. Nhìn cũng khá là dễ thương, đặc biệt, cậu ta rất trắng, trắng hơn cả con gái nữa. Làm tôi rất ghen tị nha.
Cậu hỏi lúc tôi khóc.
- Sao lại khóc? Buồn chuyện gì à?
Tôi gạt nước mắt mà lắc đầu.
- Chỉ là mình khóc vì sợ đi học thôi!_Tôi bảo.
- Thì ra là vậy... Đi học vui lắm, lại được cho kẹo.
Lúc đó, nghe đến kẹo là tôi lại sáng mắt lên. Hồi nhỏ tôi thích ăn kẹo lắm, lại là vị socola nữa.
Cậu ta đưa đôi tay ra trước mặt tôi, trong đó có 2 cây kẹo. Tôi nhìn cậu ta cười mỉm.
- Ăn đi, đừng khóc nhé!
- Ừ, cảm ơn cậu...
- Mà cậu tên gì?
- Gấu con...
Đó là biệt danh của mẹ tôi đặt cho tôi lúc tôi ở nhà. Tôi không thích tên thật của mình cho lắm, nếu có ai hỏi thì tôi lại nói tên ở nhà chứ không phải tên thật.
Tôi vui mừng gỡ gói kẹo ra và mút kẹo
Cậu ta nghe thế thì cười mỉm.
- Tên dễ thương thế!
- Thế còn cậu?_Tôi ngước nhìn cậu.
- À, tên mình là...
Cậu chưa nói xong thì có người gọi cậu từ xa. Tôi quay sang nhìn, đó là một người phụ nữ khoảng tầm 29-30. Chắc là mẹ cậu ấy, bà rất đẹp và nhìn cũng rất hiền hậu.
Nói rồi, cậu chạy về hướng của người phụ nữ đó rồi đi mất. Bỏ tôi lại một mình ngây ngô liếc nhìn hai người kia. Nhưng tôi lại sực nhớ là chưa biết tên cậu ta. Mà cậu ta lại bỏ đi mất. Mỗi lần nhìn cây kẹo trên tay tôi lại nhớ đến người con trai đã quan tâm tôi. Cho tôi kẹo. Trong lòng bỗng chốc xuất hiện hạnh phúc trào dâng như mong mỏi cậu ấy sẽ trở lại
Từ đó, tôi không còn thấy cậu ấy nữa. Cũng không biết nhà cậu ấy ở đâu. Tôi có quay trở lại nơi cái xích đu kia, nơi công viên, cùng thời điểm giờ. Nhưng lại không thấy hình bóng ấy xuất hiện nữa. Hạnh phúc của tôi tắt lịm đi với ước mong được gặp lại cậu một lần nữa. Và đã 10 năm trôi qua. Chẳng thấy cậu đâu cả. Tôi đành từ bỏ.
...
Và từ lúc gặp hắn, trái tim tôi bỗng nhiên loạn nhịp. Chẳng biết trời đất gì mà tôi lại nở yêu hắn. Tôi hạnh phúc vì lại gặp hắn nhưng hạnh phúc được mấy ngày thì hắn lại làm cho trái tim tôi đau đớn hơn gấp bội.
Thật là khốn nạn cơ mà!...
Mưa vẫn rơi còn trái tim lỗi nhịp kia lại trở nên cứng cỏi hơn. Tôi gạt bỏ nước mắt trở về thực tại. Tôi đứng lên rồi trở về nhà...
Trên khúc đường về, tôi đội mưa về. Trong hàng người kia, những cây dù xen chút kia. Chỉ có tôi là lại không có cây dù nào. Ai cũng đi từng cặp với nhau, đứng sát nhau trong thật tình cảm, toàn là những cặp tình nhân với nhau. Làm tôi cũng thấy ghen tị. Tôi chỉ cười nhếch môi như đang cố gắng gượng cười rồi bước đi nhanh lên. Hay hơn là tôi chạy đi luôn.
Về đến nhà. Mẹ tôi thấy bộ dạng kia vội lo lắng cho tôi rồi hỏi.
- Con có sao không? Sắc mặt con kì thế? Còn bạn của con đâu?
- À, bạn ấy về rồi nên con đi bộ về.
- Ừ, con mau thay đồ đi, kẻo cảm lạnh đó
- Vâng...
Tôi cười mỉm nhẹ rồi đi lên phòng. Mẹ tôi chỉ lắc đầu nhìn tôi.