Tôi chỉ nói chơi để xem phản ứng của nhỏ như thế nào nhưng ai ngờ nhỏ lại mua cho tôi rất nhiều bánh, OMG... Tôi thấy nó thật như vị thần, tôi ăn xong rồi nhỏ kéo tôi đi, lại qua lớp đó nữa rồi.
Nhưng nụ cười của tôi chợt tắt khi thấy hắn, hắn đang cười với cô ta, nhìn cô ta nũng nịu bên hắn mà tôi phải rùng 1 cái, ôm ấp rồi choàng tay khiến tôi buông ra 1 câu chưa kịp suy nghĩ:
- Sao trên đời này có nhiều người tao cảm thấy kinh tởm quá mày ạ!.
- Ai?
Hắn quay sang nhìn tôi bằng cặp mắt khinh thường, người khinh thường mới chính là tôi này, cô ta cũng quay sang nhìn tôi với cặp mắt lạnh như băng, nhỏ thơ thẩn nhìn hắn rồi nhìn tôi, không khí rất căng thẳng, nhỏ khó hiểu.
- Tao đéo hiểu come gì hết á!
- Mày không hiểu là đúng rồi... Chỉ có thành phần ghê tởm mới hiểu được thôi...
- Thôi... Tao muốn đi WC.
Bắt buộc bọn tôi phải đi ngang qua chỗ của hắn, chết tiệt thật!, nó kéo tôi chạy nhanh đến nhà vệ sinh.
Nó vào nhà vệ sinh, còn tôi thì đứng đợi ở ngoài, cô ta cũng có nói chuyện với tôi rồi, nhưng không phải đàng hoàng mà lại rất mỉa mai.
- Ê... Ngọc Như, hồi nãy bạn nói cái gì thế?_cô ta tỏ ra ngây thơ.
- Cái gì?
- Thì hồi nãy bạn nói cái gì mà thành phần ghê tởm í...
- À... tớ chỉ nói chơi thôi, mà sao cậu căng thế???
Tôi châm chọc cô, chủ yếu cho cô ta tức lên thôi, hắn nhìn tôi bằng cặp mắt bình thản, hắn đang cố chọc tôi đây mà, cô ta cười lên.
- Mà cậu quen lại với thằng Kiệt rồi hả???
- Gì???
- Tại hôm qua tôi thấy cậu với thằng Kiệt đi ăn mà, còn giỡn nữa...
Hắn quay sang nhìn cô ta, cô ta hơi lúng túng nhưng trưng lại bộ mặt bình thản đầy giả tạo của mình, tôi được gọi là hả hê một chút.
- Chắc cậu nhìn lầm tôi với ai rồi đó...
- Không lầm đâu...
Nhỏ bước ra, tôi và nhỏ bước đi ngang qua cô ta. Nhìn cô ta tôi đắc ý cười.
Quay sang nhìn tôi. Cô ta nói.
- Lát gặp...
_..._Im lặng.
Nhỏ kéo áo tôi, nhìn tôi khó hiểu, tôi cười rồi kể lại cho nhỏ toàn bộ câu chuyện hồi nãy, chúng tôi ngồi vào bàn để học bài chuẩn bị cho tiết tới.
/ Trên sân thượng /
Tôi chờ cô ta, đứng trên sân thượng lòng tôi lại nhớ đến hình ảnh của hắn, lại xuất hiện trong đầu tôi nữa rồi, sao tôi lại không thể quên hắn được, dù biết hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến tôi mà tôi vẫn mù quáng yêu hắn, yêu không có đường lui...
Đặt tay lên hàng rào sân thượng, lạnh thật, lạnh như nơi trái tim của hắn...
Tiếng bước chân vọng lại bên tay tôi, là cô ta, tôi cười cho có lệ khi gặp ả.
- Nè, Như... tao không ngờ mày lại nói như thế.
- Gì? Mình không hiểu...
Cô ta tức giận chạy lại kéo tóc tôi giật mạnh lên, tôi hơi đau nhưng đủ biết bộ mặt cô ta đã lộ ra rồi, không còn là đứa con gái dễ thương nữa, trợn mắt lên nhìn tôi.
- Mày đừng giả bộ nữa... tao biết hết, mày yêu Nhật Hào đúng không?
- Gì cơ???_Tròn mắt.
Sao cô ta lại biết tôi yêu Nhật Hào, cô ta đã nghe ai nói vậy?, không lẽ có người cũng biết tôi yêu hắn sao???. Giọng tôi lắp bắp từng chữ.
- Sao tao không biết, đã nhiều lần mày đã lén nhìn Nhật Hào rồi, tao quen anh ta là để chọc tức mày thôi... mà hình như mày không chịu được khi tao thân thiết với Hào nhỉ... nên mày mới lấy cái cách tao quen thằng Kiệt phải không???
- Cô chỉ quen cậu ấy chơi thôi sao???
- Đúng... vì tao biết mày thích hắn mà...
- Cô đúng là ác quỷ.
* Toạc *
Chiếc áo của tôi được cô ta xé ra, tôi té xuống, tại sao cô ta lại làm vậy? Tại sao cô ta lại ghét tôi đến như vậy? Tôi đang tự hỏi, nước mắt tôi rơi ra, cố che lại phần áo bị xé.
- Mày đừng giả bộ nữa, tao thấy mày ghê tởm hơn thôi.
- Tại sao cô lại ghét tôi đến như vậy?
- Tại sao? Vì mày mà thằng Tài đã chia tay tao, nó nói nó thích mày nhưng mày không đồng ý... nên bây giờ nó quay lại với tao, đã khó khăn lắm tao mới quay lại được với nó đó...
- Cô đã quay lại rồi... sao còn...
* Bốp *
Cô ta đánh tôi một cái thật mạnh, tôi ôm mặt ngước nhìn cô ta bằng cặp mắt lạnh băng.
- Mày im đi... tao nói rồi, mày không được quyền yêu Nhật Hào nữa... vì anh ta không yêu mày đâu.
- Tôi yêu cậu ta là do con tim tôi mách bảo, chứ cô không có cái quyền để cấm tôi yêu cậu ấy...
Tiếng bước chân, là tiếng bước chân sao nghe quen thuộc quá đi. Là hắn, gương mặt hắn xuất hiện trong mắt tôi, ánh mắt tôi bây giờ đã đỏ hoe, cô ta sợ hãi khi nhìn thấy hắn, gương mặt lạnh băng nhìn cô ta, ánh mắt rực lên tia lửa.
- Nhật Hào... sao... anh lại ở đây...
- ÁNH TUYỀN... Cô dám làm như vậy với tôi sao???
- Anh nghe hết rồi sao? Đúng vậy... tôi là người như thế đó, bây giờ anh nghe được rồi thì sao, chia tay đi... vì tôi không yêu anh đâu.
Hắn nắm chặt bàn tay, nghiến răng lên một cái, cặp mắt như một con sói đang gặp kẻ thù của chúng.
- Vậy nha... tôi đi trước đây, tạm biệt.
Cô ta bước ngang qua hắn, cười to lên, hắn nghe được cũng tốt vì loại bạn gái như cô ta thì hắn không nên quên nhưng tôi lại nhớ, tôi đã nói tôi yêu hắn và không có cái quyền gì để cho cô ta cấm cảng tôi, hình như hắn đã nghe rồi, nhưng bây giờ tôi thấy khó xử quá, tôi cũng không biết nói sao đây, đứng lên chỉnh đồng phục cái đã, hên là tôi có đem áo khoác để mặc, không là không biết sao nữa.
Tôi cúi mặt bước đi ngang hắn, vì ở đây cũng không biết xử sự thế nào, cố đi thật nhanh, quay sang nhìn hắn, ánh mắt hắn đã hơi buồn sao lòng tôi lại đau đớn quá vậy... Thấy hắn buồn tôi cũng không vui lên nỗi.
Tôi nín thở bước xuống cầu thang thật nhanh, lấy xe chạy về thật nhanh. Hôm nay là ngày gì đây??? Không biết cười hay khóc đây?.