Yêu Bản Thân

Chương 32: Vượt trội tạo nên sự lầy lội:v



Đang ôn lại bài học. Chiếc điện thoại của tôi bỗng reo lên liên hồi, chợt vội nhấc máy lên xem thử ai bên kia đầu dây. Tôi nhận được giọng nói điềm tĩnh của một người phụ nữ. Tôi không cần nghĩ nghĩ đến cũng đoán thừa là mẹ của tôi. Mà được sống cuộc sống giàu sang phú quý rồi, cần gì phải gọi tôi nữa?. Mẹ tôi bỗng nói.

- Dạo này con khỏe chứ??.

- Mẹ gọi cho tôi làm gì? Chẳng phải là cắt đứt quan hệ rồi sao?_Tôi nhíu mày đáp nhẹ.

Mẹ tôi thở dài bất lực, dù ở bên kia tiếng không rõ ràng nhưng tôi có thể nghe được tiếng thở dài chán chường của bà rất rõ. Tôi chỉ im lặng, chờ đợi câu nói từ bà.

- Mẹ gọi cho con là muốn con về nhà mẹ, chứ ở nhà này mẹ thấy con sống rất khó khăn! Chỉ có mấy tháng mà con ốm đi rất nhiều!

Câu nói của bà làm cho tôi cảm thấy có gì đó nghi ngờ. Làm sao bà có thể biết rõ cuộc sống của tôi, không lẽ bà cho người theo dõi tôi??. Tôi chỉ nói lại, giọng nói kiên quyết.

- Cho dù tôi có nghèo đến mấy đi chăng nữa tôi cũng chẳng bao giờ đến để ăn bám bà đâu! Bà muốn đóng phim người vợ hiền hậu thì cũng đừng lôi tôi vào! Mẹ chỉ cần ở với lão giám đốc gì gì đó của mẹ ấy, còn tôi...Tôi tự giải quyết!

- Sao con lúc nào cũng thái độ đó? Mẹ con thương con nên mới nói vậy!_Mẹ tôi lên giọng.

- Cảm ơn mẹ, nhưng tôi không cần mẹ thương tôi! Mẹ thương cái đứa con sắp ra đời của mẹ đi! Tôi cúp máy đây!

Tôi định cúp máy. Nhưng bà nhanh nhảu nói thêm một câu.

- Chờ đã, ngày mai mẹ muốn gặp con!

- Tôi không rảnh! * Tút tút *

................................................................

Sáng dậy, tôi uể oải trườn xuống giường trong tâm trạng khó chịu trong lòng. Cảm giác như có cái gì đó đè nặng lên người tôi khiến tôi thở cũng không đều. Nó thật sự rất khó chịu trong lòng!. Vội đi VSCN tổng thể rồi thay đồng phục, cầm vội chiếc bánh mì trên tay. Tôi vừa đi vừa nhai nó trong tâm trạng bồn chồn, chẳng vui tẹo nào.

Đang vừa đi vừa nhìn ngắm cây cỏ ven đường, có giọng nói từ đằng sau tôi nói rõ to.

- Ê, em gái!

Tôi quay sang đằng sau. Khuôn mặt hắn vui tươi hiện rõ, hắn đạp chiếc xe đạp rồi chạy nhanh đến chỗ tôi. Dừng lại phía tôi, hắn mỉm cười nói.

- Em gái lên xe đi! Anh chở đi học, mà tiền xe đạp ôm của em 300!

- Ủa, sao hồi đó tới giờ có 200 tự nhiên lên 300??_Tôi ngạc nhiên.

- Thì tại lúc trước anh đến nhà em mà đoạn đường anh vô nhà em rước em ngắn hơn đoạn đường anh tới nhà em rồi không thấy em phải chạy kiếm em nè!_Hắn nhíu mày cãi lại.

- Anh mắc cười anh quá, lúc trước 200 là anh rước em ở ngay nhà em, còn bây giờ em đi được một đoạn thì anh phải bớt cho em chứ làm sao mà có cái chuyện 200 lên 300 đoản hậu vậy?? Anh sống ngang ngược vậy anh sống được hả??

- Thôi nha nãy giờ không có thái độ đó với anh nha!_Hắn banh mỏ chỉ vào mặt tôi.

- Nói chuyện không có chỉ chỉ dị nha! Anh làm dị rồi ai làm lại anh???

Hắn đứng đó nhìn tôi trong bất lực. Cãi lại tôi không thì mới là chuyện đáng nói. Nhìn vẻ mặt phân vân của hắn làm tôi phì cười. Tôi chỉ đứng đó vừa điềm tĩnh rồi nhai cái bánh mì trong tay. Hắn mới nói giọng mệt mỏi.

- Thôi thôi, em lên xe đi. Anh miễn phí cho em luôn, em lanh quá! Nữa làm nghề cãi lộn mướn được á!

- Em mà cãi chắc 1 tháng thôi trở thành nhà giàu quá!_Tôi nhẹ nhàng nói.

Hắn bắt đầu đạp xe. Gió trời bỗng nhiên thổi qua chúng tôi làm tôi cảm thấy mát mẻ, đúng thật chỉ có ở cạnh hắn tôi mới cảm thấy mình vui hơn nhiều. Nhìn những ngôi nhà xung quanh chen sát nhau tôi cũng chả biết nó có từ khi nào. Cảnh vật lâu nay chưa ngắm cũng đã thay đổi quá nhiều. Không biết sau này, cuộc đời tôi có thay đổi giống vậy không?. Hắn bỗng nhiên nói.

- Nghe bảo là tuần sau ôn rồi đó!

- Ừ! Dạo này anh chú tâm vào học quá nhỉ!_Tôi trêu chọc.

- Anh là học sinh ngoan cơ mà, với lại...Em có muốn tan học mình đi vào thư viện không??_Hắn có ý định mới.

Tôi chỉ gật gật rồi nói. Khuôn mặt thản nhiên.

- Ừ, cũng được. Em cũng muốn kết quả học tập tốt hơn! Hóa ra công tử đây cũng có ngày học hành đàng hoàng rồi sao? Còn nhớ những ngày bỏ học để đi đánh nhau với lớp trên! Đúng thật là vinh quang!

- Nè, em đang nói móc anh đó hả?? Tại hồi đó ai cũng phải bồng bột chứ! Với lại giờ có bạn gái rồi nên xử sự trưởng thành hơn chút!

Tôi phì cười, tiếp tục trêu chọc hắn. Chọt chọt vào lưng hắn.

- Anh có bạn gái sao? Em không biết đó! Chắc cô ấy thùy mị nết na giống y chang em vậy!

- Ừ, nhưng đôi khi sức cãi nhau của cô ấy có thể so với cô giáo lớp anh!

- Wao, anh trai thật thú dị!

....................................................

Khi đã đến trường, hắn và tôi đi cùng nhau. Lớp học của hai đứa tuy khá xa nhau nhưng vẫn duy trì chế độ mỗi ngày đi với nhau:))). Cảm giác đi cùng người yêu thích lắm! Các cậu nên đi cùng anh ấy/ cô ấy, nhất là người yêu là crush. Sướng rơn người...Mà mình đang viết cái đéo gì vậy??.

...Tôi và hắn hai đứa cùng rẽ sang hai hướng khác nhau. Câu cuối hắn nói với tôi rằng tan học xong đi tìm hắn...

* Tua nhanh tiết học *

Tôi xách cặp đi tìm hắn. Vừa đi vừa cầm cuốn sách Anh Văn, khó hiểu vô cùng. Đi nhanh tới lớp để kiếm. Tôi vô tình bắt gặp bạn thân của hắn- Thái Anh. Nhìn cậu ta có vẻ cuống lên vì chuyện gì đó, tôi cất giọng lên hỏi cậu hắn đang ở đâu vì trong lớp không thấy hắn. Trong lớp cũng chả con ai ngoài cậu ta.

- Thế Anh, cậu chưa về sao??

- Ôi, chào cậu!! Cậu có thấy A Hào không??

- A Hào? Là thằng cha nào vậy?

- Ôi trời, người yêu gì kì cục vậy? Đến nổi biệt danh cũng không biết à? Là Nhật Hào đó!

Tôi chỉ hiểu ra rồi gật gật cho có lệ.

- Bộ anh ấy không có ở đây sao??

- Không, nghe bảo đi cùng với top nam sinh đi đâu đó, tôi không biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.