Câu nói lọt vào tai tôi nhưng tôi có thể nhận biết rằng dù cho là khi được nghe giọng nói ấy ở trong tiếng mưa to, âm thanh ấy cũng không thể lẫn vào những giọt mưa kia được. Dù người ấy chỉ hỏi nhỏ nhưng cũng làm tôi nghe rõ mồn một. Tôi bất chợt quay lại, mái tóc ngắn với những giọt nước mưa khẽ rơi xuống khuôn mặt làm tôi như kiểu đang khóc. Tôi giờ ướt như chú chuột lột vô cùng tội nghiệp.
Nhưng khi tôi quay sang thì lại không muốn nhìn đó là ai nữa, hóa ra là hắn. Hắn cầm cây ô trên tay rồi thu ô lại nhìn tôi với ánh mắt có chút ngạc nhiên. Lời nói hắn bất giác lập lại như thể đang vô cùng gấp gáp.
- Tôi hỏi sao em lại khóc?
Tôi chỉ dùng tay quẹt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt đang lần lượt thi nhau đua xuống, tình huống này không thích chút nào. Hắn đang quan tâm tới tôi sao?. Tôi dùng giọng điềm đạm đáp lại lời.
- Em không có khóc! Chỉ là em bị mắc mưa!
- Hóa ra là em mắc mưa! Em ghét nhất là mưa mà, anh cứ tưởng em sẽ trú mưa thay vì phải lê tấm thân ngọc ngà ấy về nhà trong cơn mưa lớn hồi nãy!
- Ừ thì chia tay rồi, nhưng anh vẫn thích hôn em!
- Anh có bạn gái rồi nên tự trọng chút đi, đừng để cô ấy phải thấy cảnh kinh tởm này!
Hắn bật cười ngày càng to, đôi mắt đỏ ửng lên nhìn tôi như sắp khóc đến nơi vậy. Câu từ run rẩy như một con người khác.
- Kinh tởm? Em xem anh là loại kinh tởm? Lúc trước em nói em thích anh cơ mà, thích đến tận 4 năm! Nay lại mắng anh là loại kinh tởm!
- Lúc trước em thích anh 4 năm...4 năm đơn phương 1 năm theo đuổi, đến lúc yêu nhau thì lại xảy ra chuyện...
- Ngay từ đầu, 5 năm của em đều là sai lầm! Em không nên yêu anh từ phút đầu mới đúng! Em cho anh bao nhiêu thứ mà anh chưa có rồi em lại bỏ đi mất...Ngay từ đầu anh không nên chấp nhận yêu em!
Hắn nhướng cặp chân mày buồn bã nhìn tôi, tôi đứng đó im lặng. Không biết nói gì thêm, bởi vì những câu nói của hắn như tôi là người cố ý gây ra cho hắn hạnh phúc rồi lại dẫm đạp lên không thương tiếc. Trong mắt hắn, có lẽ tôi là người độc ác! Tôi gục xuống, cuối đầu một cái.
- Em xin lỗi!
- Tiểu Như!...Nếu bây giờ chúng ta không phải anh em, em có sẵn sàng yêu anh thêm lần nữa không?
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt tôi, đôi mắt hắn vừa buồn lại như vừa rất đau. Tôi không thể cảm nhận được nỗi đau bên trong hắn lớn như thế nào...Nhưng tôi không muốn hắn lại tiếp tục đau đớn nữa, nhưng nếu tôi yêu hắn thêm lần nữa. Tôi sợ mình cũng ngu muội không lối thoát, tôi biết là trái với luân thường đạo lý, không thể nào yêu người con trai mà mình phải gọi cha anh ta là cha dượng cả!.
- Em không thể, chúng ta là anh em. Ngay từ đầu anh không sai, chúng ta đều không sai nhưng chuyện đã xảy ra như thế này, nó đi quá xa rồi nên em chỉ muốn nói rằng!...Em xin lỗi, nhưng em luôn mong hai ta không khó xử...
Hắn gạt đi những giọt nước mắt, buông ra lời đáp.
- Anh biết rồi, em về nhà nhanh đi. Tạm biệt em! Anh sẽ xem em như là em gái của anh!
Sau đó, hắn nhanh nhẹn bước đi mất. Tôi còn chưa kịp nhìn thấy bóng lưng của người con trai tôi yêu suốt 5 năm trời, yêu tha thiết yêu đến mê muội ấy. Lại phải từ bỏ hạnh phúc của mình vì hạnh phúc của người khác. Tôi có lỗi với A Hào, có lỗi với tình yêu hắn dành cho tôi. Một tình yêu chớm nở rồi lại tàn nhanh, tình yêu của hắn chưa kịp thở đã bị tôi bóp chết từ trong nôi. Sau khi hắn đi mất, bóng lưng thân thuộc ấy tôi đã thấy bỗng nhiên xa lạ. Không biết từ hôm nay, tôi sẽ gặp hắn được bao nhiêu lần nữa?!. Tôi bất giác bật khóc như một đứa trẻ con, ôm chặt lòng ngực rồi khóc nấc lên theo từng tiếng. Tim tôi, quả thật rất đau. Tôi rất đau khi chuyện đã đi quá xa.
Chúng tôi yêu nhau thấm thiết nhưng tôi từ bỏ anh ấy lúc tôi xem anh ấy như cả sinh mệnh đời mình, kết cục cả hai đều đau!. Đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi mình rằng " Từ bỏ hắn liệu có phải là đúng đắn nhất trong cuộc đời tôi?".
.....................................
- "A Hào, tôi nợ anh một tình yêu sâu lắng và ít ồn ào"
- "A Hào, nếu có kiếp sau. Chúng ta sẽ gặp nhau ở một nơi yên bình, ít người, không sống gió. Cùng nhau sống những ngày tháng êm đềm hạnh phúc không cần phải nghỉ ngợi những chuyện không đâu"
- " A Hào, nếu có kiếp sau...Anh có còn yêu em nồng cháy như bây giờ không?"
- " A Hào, hay kiếp sau em và anh đừng gặp lại nhé!"
- ...
- "A Hào, A Hào, A Hào, A Hào...tất cả đều là bi thương..."