Tôi chỉ biết im lặng lắc đầu thay vì an ủi một điều gì đó. Bởi với tôi những lời nói an ủi cũng chỉ là một lời nói suông, một lời nói trấn an tinh thần cho người đang buồn bã. Cũng chẳng có ích lợi gì. Chẳng phải nói ra cũng như nhau cả sao?. Vậy thì trấn an cũng chỉ là một hình thức làm cho con người ta thấy tinh thần ổn lên hơn mà thôi...
A Mịch buông đũa xuống, khuôn mặt lộ nét buồn bã chán chường. Ánh mắt vô vọng nhìn tôi, cô có một gương mặt vui tươi khả ái nhưng khi hậm hực một tí là nó biết mất ngay, chỉ thấy nỗi buồn vời vợi kia. Thấy cô như vậy, tôi mới nói.
"Nếu cậu ấy còn yêu cậu, chắc chắn sẽ không buông bỏ cậu sớm đâu!"
"Nhưng mấy bữa nay anh ấy cứ hay cáu gắt với tớ. Từ lúc ở căn teen cho tới giờ cứ thấy biểu hiện kì lạ! Lúc thì nghĩ ngợi gì đó, lúc thì nhìn mặt như kiểu muốn giết người ấy!"
"..." Tôi im lặng suy nghĩ. Không lẽ là được A Hào nhờ vả vụ quan trọng nên mới như vậy?.
Rồi lại nói "Lỡ như cậu ấy có việc gì đó thì sao?"
"Nhưng dù bận cách mấy thì vẫn phải nhắn 1 tin dù chỉ 1 tin nhắn cũng được mà!"
Đúng thật, người yêu mình thật sự dù có bận cách mấy cũng bỏ 1 chút thời gian để quan tâm cho mình...dù điều đó tùy nhỏ nhặt nhưng đều khiến kẻ mong chờ tin nhắn cảm thấy mình vẫn còn quan trọng.
... Mấy phút sau, tôi lấy hoay trở về nhà với tâm trạng khó tả. Cảm giác nặng trĩu trong lòng cũng không biết vì sao. Nhưng đầu tôi lại suy nghĩ về đôi mắt mệt mỏi và vô hồn của A Mịch. Rồi bất giác lại buông thõng đôi tay xuống khi đặt hết túi nguyên liệu lên bàn...Rồi lại tự hỏi một mình.
"Liệu ánh mắt đó có giống với lúc mình cảm thấy muốn chết đi không?"
...
"Tiểu Như, anh về rồi!"
Chưa kịp hỏi hắn có thấy mệt không thì hắn đã ôm chằm lấy tôi không buông. Một cái ôm thật chặt, một cái ôm như không muốn rời xa...Chỉ mới không gặp nhau 1 chút mà đã như thế rồi, biểu sao này sẽ ra sao đây?.
Tôi mỉm cười, lời nói ôn tồn. "Về rồi sao? Có mệt không anh?"
"Không! Nhưng không hiểu sao, anh lại thấy muốn ôm em ngay lúc này!"
"Anh định làm cho nhịp tim em tăng lên sao?" Tôi bật cười.
"...Không, những lời nói anh nói ra toàn là thật lòng!"
...Tôi nhìn khuôn mặt kia, từ ánh mắt cho đến đôi môi mấp máy, tất cả đều cho tôi hiểu những thứ hắn làm vì tôi tất cả đều là cảm xúc của hắn. Tôi tự hỏi rằng nếu sau này chúng tôi bỏ lỡ nhau, thì sẽ ra sao?. Tôi chưa muốn nghĩ đến chuyện đó, bởi cuộc sống này nó quá phức tạp. Chuyện gì sẽ đến cứ đến, suy nghĩ chi cho đau đầu. Cũng như cứ chân thành với nhau trước đã, sau này khi nhớ lại cũng cảm thấy không có lỗi!.
Hắn chăm chú nhìn tôi, đôi mắt giật giật lên đôi chút lại cứ tưởng mắt đang cười. Tôi lấy tay xoa xoa mặt hỏi
"Mặt em dính gì sao?"
"Không!" Hắn lắc đầu, tay vẫn choàng lấy eo tôi
"Thế sao anh lại nhìn em bằng cái nhìn thẩn thờ thế kia?" Tôi tò mò.
Hắn tròn mắt hỏi như không biết biểu cảm của mình ra sao "Anh đang thẩn thờ ư?"
"Đúng rồi! Anh đói bụng hả?" Tôi nghiêng mặt.
"Không phải! Nhưng sao hôm nay em lại trang điểm? Em làm anh có chút ngạc nhiên đó!"
Tôi mỉm cười gãi đầu ngại ngần, hoá ra là hắn đang chăm chú nhìn khuôn mặt khi trang điểm kia. Tôi mới kể cho hắn nghe câu chuyện gặp A Mịch ở trong siêu thị và bị cô ấy lôi kéo vào một tá mĩ phẩm đắt đỏ!. Thật sự thì tôi không thích trang điểm lắm.
Kết thúc câu chuyện, tôi mới hỏi lại một câu.
"Vậy anh có thích khi em trang điểm không?"
"Có chút thích nhưng anh lại thích em lúc mộc mạc hơn!"
Và tất nhiên là mặt mộc nếu em xinh có đúng không?. Tôi nghe hàng tá câu nói dối kiểu này của bọn con trai rồi nên cảm thấy có chút hắn đang tự dối lòng mình. Thằng con trai nào mà lại muốn nắm tay người yêu khi ra đường mà không có một tí son phấn nào chứ?...
Tôi đẩy hắn ra, lại cười khẩy hỏi.
"Anh thích dối lòng vậy sao?. Câu nói quen thuộc của con trai em nghe mà tai đã muốn chay lại đây rồi này!"
"..." Hắn im lặng.
"Sao vậy? Em nói sai hả?"
Và thế là, hắn phì cười. Khẽ hôn lên trán tôi một cái. Giọng nói dịu dàng cần mẫn, đưa tay lên xoa đầu tôi
"Thì đó là câu nói thường của bọn con trai chỉ muốn lấy lòng bạn gái mình thôi!. Nhưng anh thì khác...anh muốn nhìn thấy khuôn mặt em khi không trang điểm. Anh biết đôi khi em nên tô tí son rồi đi ra ngoài cho xinh đẹp hơn nhưng anh lại thích em lúc trước hơn!"
Những câu nói dỗ ngọt kia làm tôi có chút rung động. Cảm thấy mình như một kẻ thiếu nghị lực ấy. Có chút nhẹ lòng và có chút ngờ khạo. Chưa gì đã thấy xấu hổ rồi...
"Anh...anh nói thật chứ?"
"Ừ. Nhưng đôi khi em nên chăm sóc da mặt, dạo này anh thấy em da mặt có chút khô và không mịn cho lắm!"
"Dạ vâng. Em đã đuợc bên đó tặng sản phẩm thử dùng chăm sóc da mặt đấy anh!"
"Vậy sao? Nếu em thường xuyên chăm sóc da mặt thì còn xinh hơn hoa khôi của trường nữa đấy!" Hắn cười tươi.