Lòng người thực sự
rất kỳ diệu, ở phương diện tình cảm mà nói, phụ nữ biểu hiện rõ ràng
hơn, nếu đã dự tính trước là phải bảo vệ cho trái tim của mình, thì mặc
dù khó tránh khỏi phập phồng, nhưng cũng sẽ không có dao động quá lớn.
Nhưng mà một khi quyết định nếm thử, chấp nhận, sẽ không tự giác toàn tâm đầu nhập vào rồi, lúc này Khả Ly cũng chính là như vậy, tối hôm qua suy
nghĩ cẩn thận mọi thứ xong, hôm nay cả người cũng đã khác rồi.
Nói từ buổi sáng bắt đầu đi, bình thường ăn mặc ngắn gọn, thích hợp là
được, hôm nay lại ngoại lệ mất hơn mười phút đồng hồ mới lựa chọn được
một chiếc váy dài màu lam, cái một chiếc ghim cài áo lên trước ngực
chiếc áo len dài tay màu trắng, tóc buộc vào rồi lại buông ra, cuối cùng chỉ dùng một cái kẹp tóc bằng thủy tinh kẹp một chút, còn lại vẫn thả
dài xuống ở hai bên người.
Đánh một lớp phấn mỏng trên mặt, lại
bôi một lớp son môi màu hồng nhạt, cả người đã khác hẳn, nhất là ánh mắt không lừa được người, hơi lộ vẻ vui sướng, ngay cả diện mạo đều là mặt
mày rạng rỡ rồi.
Cuối cùng còn nhìn nhìn tủ quần áo, trong lòng suy nghĩ phải mua hai bộ quần áo nữa, đây là bạn tri kỷ với vẻ đẹp của phụ nữ.
Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, vốn dĩ Ngụy Lam Thiên thực sự rất am hiểu đón lòng người thông qua biểu hiện, hôm nay vừa nhìn thấy Khả Ly thì rõ ràng cảm thấy có gì đó hơi khác, mấy ngày nay chuyện cứ đến buổi trưa
cô lại đi lên văn phòng Phong Chi Thu ở trên lầu anh cũng biết.
Chẳng qua vẫn hơi nghi ngờ, lúc trước kháng cự như vậy, bây giờ sao có thể
nhanh như vậy đã tiếp nhận rồi chứ? Chẳng lẽ lời khuyên của anh có tác
dụng, ngẫm lại ngày hôm qua có hỏi Phong Chi Thu, nhưng hình như cậu ấy
cũng không tính toán gần đây sẽ kết hôn, cái kỳ hạn kia chỉ còn có hai
tháng nữa thôi.
"Là cô! Sao cô lại ở trong này?" Thật là khéo!
Không, thật sự là không khéo, không nghĩ tới ở trong thang máy cũng có
thể đụng phải Mạnh Khả Tình, Mạnh Khả Ly thầm nghĩ không hay ho, cả buổi trưa đều bị Phong Chi Thu quấn quít lấy, đã qua hai giờ vài phút rồi,
cô mới thuyết phục được anh cho cô xuống làm việc, hơn nữa hôn môi đơn
giản hình như càng ngày càng không thể thỏa mãn anh được nữa, nhớ tới
những vuốt ve âu yếm này cô hơi đỏ mặt rồi.
"Xin chào! Tôi làm
việc ở trong này." Tuy rằng không muốn gặp lại Mạnh Khả Tình, nhưng xuất phát từ lễ phép cô cũng không thể không trả lời, bên cạnh Mạnh Khả Tình còn có những người khác, trước mặt mọi người chắc hẳn chị ta sẽ không
khiến cho cô khó xử.
"Cô đang làm việc ở trụ sở chính của Tân Hải?" Tiếng nói của Mạnh Khả Tình lớn hơn một chút.
Khả Ly lắc đầu nói: "Không phải, tôi làm việc ở công ty Thiên Vũ."
"À, tôi biết rồi, đó là một công ty bảo an nhỏ, nghe nói ông chủ công ty đó và Phong tổng giám đốc là bạn tốt, cho nên mới có thể làm việc trong
tòa nhà lớn này." Mạnh Khả Tình bĩu môi nói, xem ra chị ta chỉ biết một, lại không biết lai lịch thực sự của Ngụy Lam Thiên, đây cũng là kết quả mà Ngụy Lam Thiên cố ý điệu thấp.
"Còn tưởng rằng cô đang làm
việc ở Tân Hải đâu! Tôi đặc biệt đến đây gặp Phong tổng giám đốc, vốn dĩ đã hẹn trước, không nghĩ tới thư ký nói anh ta tạm thời có việc đi ra
ngoài."
Đi ra ngoài? Nhưng cả buổi trưa anh không hề ra khỏi văn
phòng, vẫn quấn quít lấy cô không cho phép cô đi xuống làm việc, ở cùng
anh cả buổi trưa, còn nói muốn gọi điện thoại cho Ngụy Lam Thiên xin
phép giúp cô, do cô không đồng ý anh ấy mới mất hứng để cô rời đi.
Vậy mà lại dặn thư ký là không gặp ai, Khả Ly bất động thanh sắc hỏi: "Chị tìm Phong tổng giám đốc có chuyện gì sao?"
"Cô ung dung tự tại ở bên ngoài, đương nhiên không biết đến tình hình của
công ty nhà chúng ta rồi, chúng ta có rất nhiều nghiệp vụ hợp tác với
Hải Liên, hiện tại. . . . . . Quên đi! Nói với cô cũng để làm gì đâu."
Mạnh Khả Tình nói được một nửa thì dừng lại, nhướng mắt tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Vừa vặn, đến tầng 18, Khả Ly hơi gật đầu một cái bước ra khỏi thang máy.
Nhà họ Mạnh sẽ không phải lại có chuyện gì yêu cầu nhà họ Phong chứ? Phong
Chi Thu cũng không phải là Phong Hải, anh còn có thể nể mặt bọn họ sao?
Khả Ly cười lạnh, lại lắc đầu, chuyện của nhà họ Mạnh cũng ko có quan hệ gì với cô.
"Khả Ly, đêm nay có một chương trình nhạc kịch, giáo viên trong trường của
bọn anh có vé, có đồng nghiệp đột nhiên không đi được, anh đã đề nghị
anh ấy chuyển lại cho anh, không phải em rất thích nhạc kịch đấy sao,
hết giờ làm anh đến đón em cùng đi xem được không?" Là Hứa Thành Lâm,
trong giọng nói có chút hy vọng tha thiết.
Khả Ly nhìn đồng hồ,
đã hơn năm giờ, Phong Chi Thu không có ý hẹn hò với cô, lại bỏ ý định từ chối Hứa Thành Lâm, cô cũng yêu thích nhạc kịch, vì thế trả lời: "Tốt,
cám ơn anh Hứa."
"Bây giờ anh sẽ tới đó, lát nữa gặp." Hứa Thành Lâm vui vẻ nói, vội vàng cúp điện thoại.
Khả Ly buông điện thoại xuống lắc lắc đầu, nghĩ rằng mình nên tìm cơ hội
nói rõ ràng với Hứa Thành Lâm thì tốt hơn là để Hứa Mỹ An nói với anh
ấy, không thể để anh ấy cứ tiếp tục như vậy được, mặc dù cô cũng không
có hành động gì khiến cho anh hiểu lầm, nhưng nhìn thấy Hứa Thành Lâm
vẫn cứ lãng phí thời gian ở trên người cô, vẫn làm cho cô hết sức bứt
rứt.
Chương trình nhạc kịch bắt đầu lúc 7 giờ tối, bởi vì thời
gian quá gấp, nên sau khi Hứa Thành Lâm đón Khả Ly, cũng chỉ có thể tìm
một nhà hàng nhỏ ăn vài thứ, đã phải vào nhà hát rồi .
Đúng là vở nhạc kịch nổi tiếng, bảy giờ kém 20 phút, đã ngồi gần đầy chỗ rồi, có
không ít đồng nghiệp của Hứa Thành Lâm có mặt, chỗ ngồi của mọi người
đều ở lô số 1, thấy Khả Ly khó tránh khỏi tò mò đánh giá.
Hứa
Thành Lâm thoải mái giới thiệu Khả Ly với đồng nghiệp, bạn bè, cái từ
này hình như không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một vài người phụ nữ,
Khả Ly thề là cô nhìn thấy trong mắt của một hai người giáo viên nữ hiện lên tia ghen tị, cô ung dung mỉm cười chào hỏi với mọi người.
Nghiêng đầu nhìn nhìn tâm tình không tồi Hứa Thành Lâm, dáng người của anh thon dài, tướng mạo lịch sự, tính cách cũng nho nhã lễ độ, hai mươi chín
tuổi, người đàn ông độc thân giữ mình trong sạch, đương nhiên sẽ có
người thích rồi, điều này làm cho Khả Ly càng thêm xác định phải nghĩ
biện pháp làm cho Hứa Thành Lâm hết hy vọng với cô mới tốt, bằng không
có thể anh vẫn sẽ cự tuyệt tình cảm chân thật của những người khác, như
vậy sẽ không tốt.
"Thế nào? Anh cảm thấy không tồi đâu." Sau khi
ngồi xuống, Hứa Thành Lâm hỏi Khả Ly đang chuyên tâm nhìn tờ áp phích
tuyên truyền trong tay.
Thực ra Khả Ly đã xem xong lâu rồi, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, nên cứ lật qua lật lại để xem, thấy anh hỏi liền cười nói: "Cho dù không xem giới thiệu nội dung, chỉ nhìn
tình hình này cũng biết nhất định là không tồi rồi."
"Đúng vậy,
Mễ Lan • Đạt Long không chỉ có giọng hay, biểu diễn tốt, mà còn vẫn luôn dốc sức cho sự nghiệp từ thiện nữa, một phần ba thu nhập của cô ấy đều
được quyên góp cho tổ chức từ thiện, hơn nữa từ khi cô ấy ra mắt đến nay vẫn không ngừng được tán dương, không có bất kỳ tin tức phản đối nào,
nghe nói bản thân cô ấy cũng rất có sức quyến rũ và cá tính độc đáo."
Hứa Thành Lâm ở một bên bổ sung.
Khả Ly nhìn hình ảnh cô gái rực
rỡ trên poster, tuổi cũng không lớn, không nghĩ tới mới ra mắt một năm
đã có lực ảnh hưởng lớn như vậy, tất nhiên cũng có liên quan đến việc
tuyên truyền, nhưng nói vậy sự trả giá của bản thân cô ấy cũng không
phải bình thường, trong đôi mắt sâu thẳm kia lóe ra sự trí tuệ thông
minh rồi.
Khả Ly nghe Hứa Thành Lâm tiếp tục giới thiệu, cũng
không khỏi mỉm cười tán thưởng, cô gái như vậy tự nhiên làm cho người
khác đặc biệt tán thưởng lại vừa thực tâm yêu thích.
Hội trường
âm nhạc đột nhiên tối đen, đã đến giờ rồi, trên sân khấu có vài tiếng
động, vở kịch sắp bắt đầu, khán giả rất nhanh đã tự giác im lặng.
Âm nhạc dâng lên đầy nhiệt huyết, khi thì tình cảm mãnh liệt cao vút khi
thì thâm tình uyển chuyển, tiếng ca đã bắt đầu vang vọng ở toàn bộ âm
nhạc trong phòng, ánh sáng phù hợp, quần áo và trang sức thay đổi theo
nội dung vở kịch, còn có sự phối hợp không chê vào đâu được của cả nhóm
diễn viên, đây đúng là một sân khấu gây xúc động lòng người.
Thoát khỏi loại tình yêu cũ rích, nam nữ nhân vật chính tích cực hướng về
phía trước, cùng nóng bỏng theo đuổi tình yêu của nhau càng làm rung
động trái tim người xem. Mà tiếng nói tự nhiên của Milan • Đạt Long càng giống như ánh nắng sáng sớm hay tia chớp trong bão táp làm cho người ta nghe hoài cũng không thấy chán, một sân khấu kịch như vậy đương nhiên
là phi thường thành công rồi.
Tất cả mọi người đề say mê trong
đó, làm cho khi màn sân khấu chậm rãi hạ xuống trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội như sấm, Khả Ly cũng kích động vỗ tay, quả thật
xem trực tiếp phấn khích hơn xem qua màn hình nhiều lắm, các diễn viên
lại đi ra chào cảm ơn.
Tất cả người xem đều đứng lên, Khả Ly nhịn không được mọi người xung quanh đang kích động, đột nhiên trên hàng ghế VIP ở lầu 2 có bóng dáng quen thuộc hấp dẫn ánh mắt của cô, là Phong
Chi Thu, bên cạnh anh có một cô gái xinh đẹp đang kích động đến mức giật nảy mình, anh cũng không chuyên tâm nhìn diễn viên trên sân khấu lắm,
đang mỉm cười nhìn cô bé kia, trong mắt có sủng nịch.
Vào lúc cô
gái không kiêng nể gì ôm lấy Phong Chi Thu, trong nháy mắt trái tim của Khả Ly rơi xuống vực sâu, anh không đẩy cô ấy ra, ngược lại nhẹ nhàng
ôm eo của cô gái, miệng nói gì đó, cô gái nghịch ngợm cười, đến khi cô
gái vừa hôn trên mặt anh, Khả Ly vội vàng quay đầu đi.
"Chúng ta đi thôi!" Khả Ly vỗ vỗ Hứa Thành lâm vẫn còn đang chìm trong sự kích động, dẫn đầu đi ra ngoài.
Hứa Thành Lâm vội vàng đi theo: "Đi ăn khuya đi, trước đó cũng chưa ăn bao nhiêu."
"Không được, em muốn về nhà, em hơi mệt."
"Được rồi, em cảm thấy thế nào? Thích vở nhạc kịch này sao?" Hứa Thành Lâm còn không phát hiện thấy Khả Ky kỳ lạ.
"Rất thích, cám ơn anh Hứa."
Hứa Thành Lâm đột nhiên kéo tay Khả Ly lại, trong mắt lóe ra vẻ vội vàng:
"Khả Ly, vì sao em vẫn cứ khách khí như vậy, em không cần phải khách khí với anh như vậy, em biết rõ, anh. . . . . ."
"Anh Hứa!" Khả Ly
nói to, gặp dòng người đã bắt đầu đi ra khỏi hội trường âm nhạc, giọng
nói của cô lại nhỏ xuống, uyển chuyển nói: "Vẫn là cám ơn anh! Có thể có một người anh trai như anh vậy là vận may của em."
Lời này của
cô chắc hẳn đã rõ ràng rồi chứ, ánh mắt Hứa Thành Lâm rõ ràng ảm đạm,
nhưng anh vẫn chưa buông tay Khả Ly ra, thấy dòng người di chuyển càng
ngày càng đông, đành phải lôi kéo cô đi đến bãi đỗ xe.
"Anh Hứa. . . . . ."
"Anh chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với em." Giọng nói của Hứa Thành Lâm hơi
trầm thấp cũng ẩn chứa cố chấp. Anh khát vọng Khả Ly chấp nhận tình cảm
của mình, nhưng lại không muốn vì Khả Ly không tiếp nhận anh mà phá hỏng mối quan hệ trước kia, dù sao anh cũng phải nói cái gì đó, gần đây Khả
Ly thay đổi anh cũng cảm nhận được, cho nên anh nghĩ mình thật sự đã
không còn chút cơ hội nào nữa rồi, anh nhất định phải nói ra.
Khả Ly đành phải thuận theo đi theo anh về phía ô tô, nói rõ cũng tốt, bất
kể như thế nào, mấy năm nay Hứa Thành Lâm quan tâm chăm sóc cho cô và
con trai cô như vậy, cô không thể không cảm kích.
"Anh Phong, em
đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì được không, bây giờ còn sớm." Ngụy Lam
Tâm rất vui, vở nhạc kịch hoàn mỹ như vậy, lại còn có người mình thích
nhất ở bên cạnh, thật sự là quá hạnh phúc rồi, cô hy vọng niềm hạnh phúc này có thể tiếp tục.
"Không còn sớm, anh đưa em về, cô gái ngoan phải về nhà sớm một chút, đi ngủ sớm một chút mới tốt." Phong Chi Thu
tiếp tục dụ dỗ Ngụy Lam Tâm, anh không có anh chị em, em gái của bạn
tốt, anh bằng lòng yêu thương giống như em gái của mình vậy.
Biết tâm tư của Ngụy Lam Tâm, nhưng anh cũng không để ở trong lòng, chỉ coi
như đam mê của cô gái nhỏ, lớn hơn chút nữa tự nhiên cô bé sẽ hiểu, Ngụy Lam Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định lôi kéo cánh tay của Phong Chi Thu làm
nũng nói: "Mới chín giờ, không muộn, người ta vì ăn mặc đẹp đi xem nhạc
kịch với anh Phong vẫn chưa có ăn cơm chiều đâu."
Đây cũng là lời nói thật, mua quần áo mới, trang điểm đã mất thời gian cả buổi chiều
rồi, đến tận khi Phong Chi Thu tới đón cô mới vừa lòng kết thúc công
việc, bộ lễ phục cô mặc trên người hôm nay, lộ rõ đường cong thân hình
nữ tính, tóc dài cũng búi lên, có gắng làm cho chính mình chín chắn hơn
nhiều, cô muốn để Phong Chi Thu tháy cô đã là một người phụ nữ thực sự
chứ không phải là một cô gái nhỏ nữa.
Tuy rằng lời khen của Phong Chi Thu rất lễ độ, cô cũng rất cao hứng.
"Vậy sao, vậy. . . . . . . Anh đưa em về nhà cũng mất nửa giờ, em gọi điện
cho trong nhà làm chút đồ ăn đi, anh còn có chút việc." Phong Chi Thu
nghe Ngụy Lam Tâm nói như vậy, lo lắng cô thật sự đói bụng, vốn dĩ cũng
định đưa cô đi ăn gì đó rồi lại về, đột nhiên lại thấy được bóng dáng
chiếc váy dài màu lam quen thuộc, lời nói ra liền thay đổi ngay.
Anh không nhìn lầm chứ? Cái cô gái đang khoác tay một người đàn ông khác
kia là Mạnh Khả ly sao? Người phụ nữ mà giữa trưa còn bởi vì nụ hôn của
anh mà ngượng ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt thế nhưng buổi tối lại tay
trong tay cùng một người đàn ông khác rồi, trong lúc nhất thời lòng anh
tràn đầy lửa giận.
Mắt thấy hai người
lên xe, vẻ mặt Phong Chi Thu xanh mét ngồi vào trong xe của mình, nếu
không phải Ngụy Lam Tâm lớn tiếng gọi, thì anh gần như muốn bỏ lại cô bé để lái xe đuổi theo rồi.
"Anh Phong, làm sao vậy?" Ngụy Lam Tâm
không phải kẻ ngốc, xuất thân trong một gia đình quan chức đương nhiên
cô cũng hiểu được quan sát nét mặt, chẳng qua cô không rõ làm sao mà đột nhiên anh lại thay đổi sắc mặt, chắc không phải do cô nói sai cái gì
rồi chứ, hình như là nhìn thấy cái gì, có điều cô nhìn theo tầm mắt của
anh đều là những người xem nhạc kịch xong về nhà thôi, cũng không có gì
đặc biệt cả.
"Không có việc gì, em gọi điện thoại về đi, rất
nhanh thì về đến nhà rồi." Ngờ vực, phỏng đoán cùng phẫn nộ làm cho anh
lái xe rất nhanh, xem ra không cần đến nửa giờ là có thể về đến nơi rồi.
Sau khi đưa Ngụy Lam Tâm về nhà, anh cũng không có xuống xe, mà vội vàng
nói tạm biệt sau đó lập tức quay đầu xe lại chạy về phía nhà Khả Ly.
Người phụ này này, vốn dĩ cho là cô khác với những người phụ nữ khác, không
nghĩ tới lại dám cõng anh tìm người đàn ông khác, rốt cuộc thì quan hệ
của cô và người đàn ông kia là gì? Cô lại coi anh là gì? Thật đáng giận! Thật sự là quá ghê tởm!
Đến cổng khu nhà lần trước đưa Khả Ly
về, lửa giận của Phong Chi Thu vẫn chưa giảm bớt được bao nhiêu, anh
cũng không nghĩ rằng mình sẽ tức giận như vậy, anh cũng không nghĩ lại
nguyên nhân bản thân phẫn nộ, chỉ nghĩ Khả Ly phản bội anh, đúng vậy!
Phản bội! Người đàn ông kia chính là nguyên nhân mà trước kia cô làm ra
vẻ cự tuyệt anh sao?
Vì sao cô không nói rõ, Phong Chi Thu anh
cũng không thiếu phụ nữ, ngồi một lát, anh cầm lấy điện thoại, gọi cho
Khả Ly, kết quả chỉ có tiếng nhắc nhở ‘ Số máy quý khách vừa gọi hiện
đang tắt máy. . . . . . ’
Tắt máy! Đã tắt máy! Phong Chi Thu chưa từ bỏ ý định lại gọi một lần nữa, vẫn là tắt máy, anh buồn bực vứt
điện thoại di động ra ghế sau. Đập mạnh tay lái một cái, mở máy ô tô đi
mất, chỉ để lại âm thanh động cơ chói tai.
Trên thực tế, Khả Ly
cùng Hứa Thành Lâm gần như là im lặng suốt đường về nhà, cuối cùng Hứa
Thành Lâm cũng đã nói ra tâm ý của mình. Mà Khả Ly chỉ nhẹ nhàng nói một câu đã khiến Hứa Thành Lâm không còn lời nào để nói.
Cô nói: "Ba của Ngọc Ngọc về nước rồi, em vẫn còn thương anh ấy."
Hứa Thành Lâm nghĩ tới rất nhiều loại phản ứng và câu trả lời của Khả Ly
sau khi nghe anh thổ lộ, lại duy nhất không nghĩ tới điều này, anh nghĩ
rằng ba của Ngọc Ngọc là người đã biến mất không còn tồn tại nữa rồi,
đều đã sáu năm rồi, vậy mà anh ta có thể đột nhiên xuất hiện.
Anh không có hỏi là ai, là ai cũng có quan hệ gì đâu, điều quan trọng người đó là ba ruột của Ngọc Ngọc, hơn nữa Khả Ly còn nói yêu anh ta, anh còn có thể như thế nào, oán trách bản thân không mở miệng sớm một chút sao? Cũng không phải, có lẽ trong lòng Khả Ly cho tới bây giờ vốn dĩ chưa
từng quên người đó!
"Nếu em quyết định ở bên anh ta, anh xin chúc phúc em, nếu. . . . . . Nếu hai người không thể ở bên nhau, nhớ rõ còn
có anh vẫn đang đợi em được không?" Trước khi xuống xe, Hứa Thành Lâm
lại cố lấy dũng khí nói.
Khả Ly suýt rơi nước mắt, tại sao lại
đối tốt với cô như vậy chứ? Vì sao người trong lòng cô lại không phải là anh chứ? Nghĩ đến một màn ở hội trường âm nhạc, tâm trạng của cô kém
đến vực điểm, có lẽ đúng như lời của Hứa Thành Lâm, anh đã trở lại thì
như thế nào chứ? Đúng là bọn họ vẫn không thể tu thành chính quả được,
có lẽ anh đối với cô chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời mà thôi, người mà
anh muốn kết hôn vẫn là vị thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối này rồi!
"Cám ơn anh Hứa, tạm biệt!" Khả Ly rưng rưng gật đầu nói xong, nhanh chóng xoay người đi lên lầu.
Hứa Thành Lâm suy sụp ngồi lại vào trong xe, dựa vào lưng ghế thở dài một
tiếng, anh hẳn là nên hoàn toàn buông tay sao? Kiên trì lâu như vậy,
tràn ngập trong tim trong mắt chỉ có hình ảnh của cô, anh còn có thể
tiếp nhận những người khác sao? Từ đây nhìn lại một chút, không phải bọn họ không có điểm giống nhau, bọn họ cũng đều chấp nhất chờ đợi một
người khác như vậy.
Rốt cuộc thì người kia là ai? Đột nhiên anh
lại muốn biết, suy nghĩ cần thận, hóa ra anh chưa từng tiếp xúc đến nội
tâm của Khả Ly, cô cho anh giống như một giấc mộng dễ vỡ, tuy có thể
thường xuyên nhìn thấy, nhưng lại không cách nào chạm đến được, cô giống như một cành lan trong rừng sâu thăm thẳm, cứ lặng yên nở rộ như vậy,
lại dùng nụ cười lễ phép mà xa lạ để cự tuyệt mọi người từ cách xa ngàn
dặm.
Anh dựa vào cái gì mà nghĩ rằng cứ yên lặng chờ đợi là có
thể cảm động được cô chứ! Là do anh chấp nhận yêu đơn phương, nhưng anh
thật sự không muốn buông tay, nếu trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ buông
tay, vậy thì anh sẽ vĩnh viễn vô duyên với cô rồi.
Trong lòng Khả Ly cũng đau đớn, cô biết loại đau này là chắc chắn, nhưng không nghĩ
lại tới nhanh như vậy, cũng không nghĩ rằng phản ứng của mình lại mãnh
liệt như vậy, cô đã từng cảnh báo bản thân, nếu muốn thử, thì nhất định
phải biết chấp nhận thất bại, nhất định phải thản nhiên đối mặt, nhưng,
nghĩ thì dễ dàng mà làm được lại quá khó!
Sao cô có thể quản được trái tim của mình chứ, nếu có thể quản được lòng mình, thì cũng đã
không kiên trì nhiều năm như vậy, cô hơi tức giận với sự bất lực của
mình, anh cũng đâu có hứa hẹn gì với mình đâu, hẹn hò với người phụ nữ
khác thì như thế nào, cô hoàn toàn không thể xen vào, cô dựa vào cái gì
mà cho rằng mỗi ngày anh để cho cô cùng ăn cơm trưa thì chính là đối xử
khác biệt với cô chứ?
Dù sao anh cũng không có hứa hẹn gì cả! Vậy mà bản thân cô lại ngây thơ như vậy, đừng tức giận đừng tức giận, Khả
Ly cố gắng bình ổn tâm trạng rối loạn của mình.
Mà Phong Chi Thu
lại hoàn toàn không thể bình tĩnh, tình huống như vậy cũng là lần đầu
tiên của anh, loại cảm xúc xa lạ này thậm chí anh còn không biết có thể
gọi là ghen, trong lòng anh tràn đầy tức giận cho là bản thân tức giận
vì cô không trung thực, chính là hận sự không chung thủy của cô mà thôi.
Đêm nay, vốn là một đêm vui vẻ, không nghĩ tới sẽ biến thành kết cục một
người không hiểu một người phẫn nộ hai người đều khổ sở, đêm, rồi cũng
sẽ đi qua, bình minh sẽ tới, nhưng ngày mai sẽ như thế nào đây? Có thể
giải thích rõ hay sẽ tạo thành hiểu lầm lớn hơn nữa đây? Phải biết rằng
trong mắt người yêu luôn không dung nổi dù chỉ là một hạt cát.