Yêu Cả Đời

Chương 46: Lòng sinh khoảng cách



Vốn đã là giữa tháng 10, cuối cùng thành phố ở phía Nam cũng nhập thu, một trận mưa đêm, nhiệt độ bỗng giảm xuống rất nhiều, thời tiết mát mẻ giống như nội tâm trong trẻo nhưng lạnh lẽo của Khả Ly.

Buổi sáng, cô còn có thể cố gắng giữ tinh thần để chuyên tâm làm việc, nhưng càng tới gần buổi trưa, cô lại càng không bình tĩnh được, buổi trưa vẫn muốn đi lên sao? Cuối cùng thì gặp nhau vào bữa cơm trưa như vậy coi là thế nào đây?

Rất nhanh đã đến 12h, thỉnh thoảng Khả Ly sẽ nghĩ 12h trong truyền thuyết kia, cô cảm thấy mình cùng cô bé lọ lem dường như hơi giống nhau, nhưng cô có thể được đến kết cục tốt đẹp giống như câu chuyện cổ tích kia sao? Anh sẽ là hoàng tử có thể mang lại hạnh phúc cho cô sao?

Khả Ly cười khổ, các đồng nghiệp biết gần đây cô không dùng cơm trưa cùng họ, đến giờ liền đến nhà ăn, bởi vì liên quan đến công việc, nên tất cả mọi người có một đôi mắt rất lợi hại, cũng giỏi về phân tích, đa số người đã nhìn ra trogn lòng cô có người, trừ Tiểu Lưu còn có chút chưa từ bỏ ý định ra, những người khác đã bỏ việc theo đuổi rồi.

Do dự một thời gian, Khả Ly vẫn đi lên lầu, đến nơi thư ký lại nói cho cô biết tổng giám đốc hôm nay không đến công ty, cũng không nhắn lại. Nhưng cũng không hổ là thư ký của công ty lớn, vẫn đã chuẩn bị tốt cơm trưa rồi, trong lòng Khả Ly nói không nên lời là thả lỏng hay là mất mát, vì không biểu hiện ra dáng vẻ khác thường trước mặt người khác, đành phải mỉm cười lấy một phần cơm đi xuống lầu.

Cơm vẫn tinh xảo như vậy, nhưng người ăn không đói bụng, dù cho đồ ăn như vậy cũng vẫn không có hương vị gì cả, Khả Ly ăn được 2 miếng liền thu lại.

Anh và cô bé kia là quan hệ như thế nào đây? Vì sao anh không đi làm? Mấy vấn đề này cùng với đủ loại suy đoán khiến lòng cô loạn như ma, đứng ngồi không yên.

Không nên buông lòng phòng bị xuống, không nên lâm vào tình cảm, biết rõ anh không phải người đàn ông mình có thể nắm rõ, tại sao lại muốn đi nếm thử chứ, kết quả thử nghiệm chính là như vậy, suy nghĩ lung tung, bất ổn, lại khó chịu bất an lại lo được lo mất!

Nắp di động bị cô mở ra lại buông, anh bảo cô lưu số điện thoại của anh, nhưng cô chưa bao giờ gọi, anh là có việc hay là làm sao đây chứ? Muốn gọi điện thoại đến hỏi sao? Co do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn buông điện thoại xuống.

12 giờ rưỡi rồi, Phong Chi Thu cũng nhìn điện thoại mấy lần, không có điện thoại của cô cũng không có bất kỳ tin tức gì, cô hoàn toàn không thèm để ý có phải hay không? Nghĩ đến điểm này làm cho thần sắc của anh lại đầy lo lắng.

Anh cố ý không đi làm, anh biết sự tức giận của mình cũng không có biến mất, gặp cô, có lẽ không thể làm như bình thường được, nói thật mấy ngày này anh cảm thấy bản thân đều sắp không giống mình nữa rồi, vì ăn cơm trưa với cô mà thoái thác nhiều cái xã giao, anh thích cùng ăn cơm với cô, chỉ cần nhìn cô ăn là đã vô cùng tốt rồi.

Anh đã khi nào đối xử với một người phụ nữ như vậy chứ, đêm qua tức giận, vốn dĩ đi quán bar, rất nhiều mỹ nữ thấy anh hoàn toàn không cần tiếp đón đã tự dán lên rồi, anh vốn có thể giống như trước, nhìn trúng người nào thì mang về khách sạn, không nghĩ tới là không chỉ không thể khơi dậy một chút hứng thú nào, còn thật sự phiền chán.

Những khuôn mặt trang điểm tinh tế này, không đông lòng người bằng làn da trắng tự nhiên của Khả Ly, hoặc nhẹ hoặc nồng mùi nước hoa nhân tạo này cũng không say lòng người bằng mùi thơm cơ thể nhàn nhạt tự nhiên trên người Khả Ly. Càng không cần nói đến dáng người tuyệt vời kia, nhỏ nhắn thích hợp, mỗi khi ôm cô đều khiến anh không hiểu được mà xúc động.

Không được, trong từ điển của anh không có 2 từ trốn tránh, mặc kệ trước kia có phải cô có người đàn ông khác không. Từ giờ trở đi cô chỉ có thể là của anh, anh phải nghĩ biện pháp để cô rõ ràng điểm này. Sau khi suy nghĩ cẩn thận trong lòng anh yên ổn một ít, bưng ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.

"Phong tổng giám đốc, ngài đã xem qua hạng mục này rồi, thực sự không có một chút vấn đề gì, không biết vì sao Tề Đông lại nói chờ ba tháng sau mới có thể quyết định, tôi nghĩ có phải ông ta không báo cáo với ngày, cho nên. . . . . ." Tuy rằng Phong Chi Thu nghiêm mặt, không biết là trầm tư hay là không yên lòng, Mạnh Khả Tình vẫn không phiền mà tiếp tục nói rõ về hạng mục mới của Mạnh thị.

Vốn dĩ hạng mục này là hợp tác với Hải Liên, nhưng bây giờ phía Tề Đông lại chậm chạp không trả lời, cũng không có nói rõ lý do, chỉ nói cho bọn cô là tìm Phong Chi Thu thảo luận, nếu không sẽ chờ ba tháng sau lại nói.

Hạng mục này cũng không phải chờ một mình Mạnh thị mới làm được, ba tháng sau, sớm đã bị người khác ăn hết rồi, làm sao còn có phần của bọn cô nữa, nhưng công trình lớn như vậy, một mình Mạnh thị là lấy không xong, nhất định phải tìm được người hợp tác, lý tưởng nhất tất nhiên là Phong thị.

Từ sáu năm trước, Mạnh thị cùng tập đoàn Hải Liên vẫn có hợp tác, nhưng hiện tại Phong Chi Thu đã trở lại, hơn nữa anh ta rất rõ ràng muốn chú trọng phát triển ở tập đoàn Tân Hải, các hạng mục phát triển của Hải Liên cũng chỉ gìn giữ những cái đã có mà thôi, không có thay đổi gì mới, hình như sẽ có chút thay đổi về nhân sự, nhưng cụ thể là chuyện gì bọn cô cũng không thể biết rõ ràng.

Nếu Phong Chi Thu không kết hôn trong thời gian quy định..., tập đoàn Hải Liên mà Phong Hải gây dựng lên sẽ bị quyên góp, bây giờ Tề Đông đối với chuyện Phong Chi Thu sẽ kết hôn trong thời gian quy định vốn dĩ không quá hy vọng, bởi vậy vài hạng mục lớn đều bị tạm dừng, lúc này không phải thời điểm đưa ra quyết định như vậy, ông vẫn phải xem ý tử ông chủ mà làm việc.

Tuy rằng Phong Hải có ân với ông, ông trả giá nhiều năm như vậy cũng có thể đủ đề đền ơn rồi, nhưng ông đã thành thói quen, cho nên đời này ông chỉ có thể đãi ở Phong thị, nếu Hải Liên đổi chủ, cho dù là trực thuộc chính phủ, ông cũng sẽ không tiếp tục đảm nhiệm chức tổng giám đốc của Hải Liên, mà sẽ xin trở về tập đoàn Tân Hải.

Này đó trừ bỏ vài người biết nội tình ra, những người khác đều không hiểu được, mà đối thủ của Mạnh thị trong hạng mục này lại nói chắc nịch, nếu không có sự giúp đỡ của Phong thị, chỉ bằng chính bọn họ cũng không lấy được đến, bởi vậy không thể không một lần lại một lần tới cửa tìm Phong Chi Thu.

"Hạng mục này, Tề Đông toàn quyền làm chủ là được, không cần tới hỏi tôi." Phong Chi Thu trả lời lạnh lùng, giọng điệu đông cứng đến mức làm cho Mạnh Khả Tình có chút hết hồn, ai nói người đàn ông này thay đổi? Trở nên bình dị gần gũi, thân thiết hòa ái? Thật là trò cười! Ở cô thấy, Phong Chi Thu vẫn lãnh dọa người giống sáu năm trước đây.

"Anh Phong, thời gian đấu thấu của hạng mục này còn không đến mười ngày, bên phía ông Tề không thể quyết định được, anh hãy xem lại một chút, hạng mục này tuyệt đối làm được. . . . . ." Mạnh Khả Tình cố gắng thuyết phục, một thân âu phục đứng đắn giờ phút này cô có hai phần dáng vẻ của nữ cường nhân.

Chẳng qua Phong Chi Thu biết năng lực của cô có hạn, vẻ mặt có vài phần không kiên nhẫn: "Hạng mục này tôi biết, quả thật cũng rất có lợi, nhưng là toi vẫn nói chuyện của Hải Liên do Tề Đông toàn quyền phụ trách , tôi không quản."

"Anh Phong, tuy rằng nhà họ Trần chúng tôi không thể đánh đồng cùng Phong thị, nhưng nhà họ Trần chúng tôi tuyệt đối có thể cam đoan xi măng cùng vật liệu thép của hạng mục này đều sẽ là giá ưu đãi nhất, cho nên có thể nói lợi nhuân của hạng mục này có thể nói là lớn nhất rồi . . . . . ."

Người đàn ông ục ịch ngồi bên cạnh cũng tung ưu thế ra, ông ta là vị hôn phu của Mạnh Khả Tính, vật liệu xây dựng của nhà họ Trần coi như cũng hơi có lực ảnh hưởng trong giới xây dựng, Mạnh Huy đúng là tìm được con rể tốt.

Phong Chi Thu cũng từ chối cho ý kiến, kiếm tiền là chuyện trọng yếu, nhưng cũng không phải việc tất yếu phải làm, anh có thể lựa chọn chuyện mình cảm thấy hứng thú để đầu tư, ngành xây dựng là ngành nghề mà cha anh từng thích, nhưng không phải anh, anh quen thuộc với ngành IT, truyền thông, dịch vụ mới xuất hiện hơn nhiều, mỗi một hạng mục được đầu tư vào đều nhanh chóng thu lợi nhuận.

"Tôi đã nói rồi, nếu các người hẹn tôi chỉ vì một sự kiện này, câu trả lời thuuyết phục của tôi chính là, để Tề Đông quyết định là được rồi."

Mạnh Khả Tình và Trần Tiên Vinh liếc nhau, hơi có vẻ thất vọng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, Mạnh Khả Tình nghĩ nghĩ, cuối cùng thông minh đổi đề tài: "Ngày 25 là đại thọ 50 của cha tôi, nếu như anh Phong không chê, tôi thay mặt cha tôi mời anh tham gia tiệc tối, hai ngày tới, sẽ có thiệp mời đưa đến nhà."

"Đã biết, tôi xem lại hành trình một chút, nếu có thời gian thì sẽ đến chúc mừng."

"Cám ơn anh Phong, cả nhà chúng tôi sẽ kính cẩn nghênh tiếp anh tới!" Mạnh Khả Tình nhận được câu trả lời không hoàn toàn chắc chắn đã rất cao hứng rồi.

Cả nhà? Trong lòng Phong Chi Thu lại là cười lạnh, Mạnh Khả Ly có tính là người trong nhà ở đây không? Đối loại tiệc mừng thọ nhàm chán này, anh bỗng sinh ra một chút hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.