Yêu Cả Đời

Chương 50: Vừa mừng vừa lo



Ngoài cửa sổ dần sáng, Khả Ly túm chặt góc chăn ngủ thật say, Phong Chi thu vừa ngủ được 2 giờ thì theo thói quen tỉnh lại, nhìn Khả Ly vẫn đang ngủ say, khóe miệng xuất hiện một nụ cười thỏa mãn.

Cô gái nhỏ này thật đúng là lạ lùng, cô thật sự mang đến cho anh cảm giác thỏa mãn nhất, giống như một loại cảm giác tốt đẹp đã lâu không xuất hiện khiến anh kích tình mãnh liệt, giống như muốn cô thế nào cũng không đủ vậy. Nếu tối hôm qua cầu hôn chính là thuận miệng nói, thì hôm nay anh đã xác định lấy cô tuyệt đối là một chuyện đáng giá.

Không có người phụ nữ nào có thể mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn nhiều như vậy, bất kể là từ phương diện nào thì anh cũng đều cảm giác được mười phần phù hợp, dù sao cũng đã đến lúc kêt hôn rồi, liền là cô đi, Phong Chi Thu rời giường vào phòng tắm.

Lập tức nói cho Tề Đông tin tức này, để cho ông ấy chuẩn bị, nhất định ông ấy sẽ cao hứng hơn anh nhiều. Về phần mẹ và con trai của cô, anh cũng phải sắp xếp một chút mới được, nếu không có lẽ truyền thông sẽ viết loạn lên mất.

Cô vạy mà đã có con trai rồi, thật đúng là khó tin, mặc kệ từ mặt nào cũng đều rất khó nhìn ra được, dáng vẻ thanh thuần còn sự ngượng ngùng cùng chặt ché của đêm qua, nếu không phải biết cô có một đứa con trai, anh gần như nghĩ cô là xử nữ ồi, nhìn từ biểu hiện tối hôm qua của cô thì rõ ràng cô không có bao nhiêu kinh nghiệm, điều đó không có khả năng là giả vờ, con của cô đến như thế nào chứ? Điều tra to rõ cô chưa từng kết hôn, hơn nữa sáu năm gần đây bên cạnh cô ngoài anh trai của Hứa Mỹ An ra, cũng chưa từng xuất hiện người đàn ông nào khác. Đứa bé kia nhất định là tình cờ có được.

Tuy rằng có thể đoán được Khả Ly và ba của thằng bé tiếp xúc không nhiều lắm, tâm lý Phong Chi Thu vẫn thấy hơi ghen tuông, ông trời trêu ngươi, nếu khôn phải cha anh qua đời trong tiệc đính hôn, thì cô đã sớm là người của anh rồi. Chẳng qua anh không có nghĩ lại, khi đó cho dù anh có được Khả Ly chỉ sợ cũng sẽ không quý trọng.

Tắm rửa xong đi ra, Khả Ly vẫn chưa tỉnh, đêm qua thực sự mệt chết cô rồi, Phong Chi Thu mặc quần áo để lại tờ giấy ở bên giường sau đó đi ra ngoài, hôm nay còn có rất nhiều chuyện chờ anh giải quyết, nói với a Thiên một tiếng để cho cô ấy nghỉ việc mới được, như vậy mỗi ngày anh về nhà đều có thể gặp cô rồi.

Để cho mẹ Khả Ly cùng đứa bé đến nhà cũ ở là được, trong nhà còn vài ngừoi làm lâu năm vẫn đang ở, hầu hạ bọn họ là đủ rồi. Khả Ly thì ở thành phố H với anh, hiện tại nhiều hạng mục đều tién hành ở đây, chờ một thời gian hết bận rộn lại đưa bọn họ ra nước ngoài là được, Phong Chi Thu nghĩ nghĩ, cảm giác mình lo lắng thật sự quá chu đáo rồi.

"Không tệ! Lần này cậu hành động rất nhanh chóng, xem ra rất nhanh sẽ có con trai rồi." Vỗn dĩ Ngụy Lam Thiên thấy Khả Ly không có đi làm đã muốn gọi điện thoại rồi, không nghĩ tới sáng sớm Phong Chi Thu đã rạng rỡ đến phòng làm việc của anh.

Phong Chi Thu không hiểu được ý tứ của Ngụy Lam Thiên khi nói đến con trai, nhún vai cười nói: "Đâu có nhanh như vậy, không theo kịp nhà cậu rồi, sắp tới có hai cái hạng mục nên thời gian hơi gấp gáp, mình nghĩ sắp xếp đám cưới vào tháng sau, có hơn một tháng cho Tề Đông chuẩn bị, nhất định có thể an bài thỏa đáng ."

"Tháng sau cũng tốt, cô dâu cũng cần chuẩn bị một chút mà, chúc mừng cậu! Cậu và Khả Ly rất hợp, lựa chọn của cậu sẽ không sai, nhưng lại sẽ có niềm vui bất ngờ đâu! Anh chàng này vận khí của cậu thật đúng là tốt đến mức làm người khác phải đỏ mắt đấy." Ngụy Lam Thiên nghĩ có lẽ cậu ấy còn chưa biết chuyện của con trai, anh cũng không muốn nhiều lời, bất ngờ này nên lưu cho Khả Ly tự mình nói với cậu ấy mới tốt, không biết cậu ấy có thể bị hù hay không đâu.

Phong Chi Thu không rõ chân tướng cười nói: "Niềm vui bất ngờ gì cơ? Ngày mai mình cũng chuẩn bị cho nhà họ Mạnh một niềm vui bất ngờ đâu ."

"Cậu chuẩn bị giúp nhà họ Mạnh sao?" Ngụy Lam Thiên gõ gõ mặt bàn, đối với sự phát triển của thương trường anh vẫn luôn nắm rõ như lòng bàn tay.

"Xem ý tứ của Khả Ly, rất rõ ràng nhà họ Mạnh không hề đối xử tử tế với mẹ con cô ấy, lần này mình muốn giao quyền đầu tư cho Khả Ly."

"Xem ra cậu thực sự thích cô ấy, chuẩn bị tiêu tiền cho vợ tương lai của cậu trút giận nữa. Khả Ly hay mềm lòng, tuy rằng nhà họ Mạnh đối xử với cô ấy không tốt, nhưng theo suy đoán của mình thì cô ấy vẫn sẽ giúp nhà họ Mạnh ."

"Mình biết, chẳng qua vẫn muốn làm cho người nhà họ Mạnh phải đến van cầu cô ấy mới được."

"Ngày kia không phải là sinh nhật của Mạnh Huy sao, có cơ hội cho cậu khai triển rồi." Ngụy Lam Thiên cười nói.

Phong Chi Thu cười sâu xa khó hiểu, đứng dậy đi ra ngoài.

"Mình nghĩ mình hơi hiểu cái cảm giác của cậu trước khi kết hôn đấy!"Trước khi ra khỏi cửa, Phong Chi Thu quay đầu bỏ lại một câu như vậy.

Trên mặt Ngụy Lam Thiên nở nụ cười đắc ý, hiện tại anh có thể yên tâm, anh chàng này vẫn là có tình cảm với Khả Ly, cũng không hoàn toàn là vì kết hôn mà cưới cô ấy. Haiz! Anh phải nhanh chóng chuẩn bị một phong bao mừng cưới thật lớn mới được!

Mãi đến giữa trưa, Khả Ly mới tỉnh lại, lúc đầu nhìn căn phòng xa lạ cũng có chút bối rối, nhưng rất nhanh nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua, nhìn khắp phòng một lượt, anh không ở, vừa mới chuẩn bị xuống giường, lập tức thấy được tờ giấy Phong Chi Thu lưu lại.

"Bảo bối, dáng vẻ em ngủ say rất đẹp, lời cầu hôn tối hôm qua đã có hiệu lực, tháng sau làm cô dâu của anh đi, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại!"

Khả Ly cảm giác lập tức bị một loại có thể gọi là cảm giác hạnh phúc tràn ngập toàn bộ trái tim, anh thật sự muốn cưới cô! Thật tốt quá! Không phải bởi vì con trai, anh còn chưa biết chuyện của con nữa, cho nên anh bằng lòng cưới cô chắc hẳn là yêu cô rồi! Nhìn lại tờ giấy một lần nữa mới rời giường rửa mặt súc miệng, sau khi thu dọn lại căn phòng vắng vẻ lại đi quanh căn phòng 2 vòng, cô vẫn quyết định đi về nhà.

Bên phía công ty nhất định Phong Chi Thu sẽ xin nghỉ giúp cô, Ngụy Lam Thiên tất nhiên sẽ biết bọn họ đã bên nhau rồi, nghĩ đến điểm này Khả Ly cảm thấy hơi ngượng ngùng. Chẳng qua Ngụy Lam Thiên chắc hẳn sẽ không giễu cợt cô rồi, lát nữa gửi tin nhắn xin nghỉ là được.

Bây giờ vẫn nên về nhà trước một chuyến, tuy rằng tối hôm qua có gọi điện thoại cho mẹ nói cô không về, nhưng lần đầu tiên cô ngủ ở bên ngoài, vẫn nên về sớm một chút thì hơn, lời cầu hôn của anh là thât sự, cuối cùng cô đã có thể nói thật với mẹ rồi.

"Con nói thật sao?" Trương Mai nghe xong lời Khả Ly nói vẫn không dám tin hỏi lại, tin tức này rất khiến bà kích động, ly trà trên tay suýt nữa thì rơi xuống.

Khả Ly mỉm cười gật đầu: "Thật sự, anh ấy là ba ruột của Ngọc Ngọc, anh ấy nói sang tháng sẽ kết hôn."

"Thật tốt quá! Thật tốt quá! Giờ thì mẹ xem như có chết cũng nhắm mắt được rồi!" Trương Mai cao hứng đi tới đi tới trong phòng, hết sức hưng phấn."Tháng sau đã kết hôn, chúng ta cần chuẩn bị những gì đây? Sao cậu ấy không đến gặp con chứ?"

"Chuyện về Ngọc Ngọc con vẫn chưa nói cho anh ấy biết, chuyện đêm đó anh ấy cũng không nhớ rõ." Khả Ly hơi do dự, muốn nói ngay cho anh biết sao? Hay chờ đến khi chuyện kết hôn được xác định rồi nói sau.

"Không phải nói là sẽ kết hôn sao? Vì sao còn không nói cho cậu ấy biết? Ngọc Ngọc không biết hy vọng có một người ba thế nào đâu, mẹ dẫn thằng bé đi chơi, thằng bé thấy những đứa trẻ khác có ba đi cùng đều hâm mộ lắm lắm."

"Có chuyện như vậy sao? Ngọc Ngọc không hề nói với con." Khả Ly có chút kinh ngạc.

Trương Mai thở dài một tiếng nói : "Đứa nhỏ này thật sự nhu thuận đến mức làm người khác đau lòng, thằng bé cũng không nói với mẹ, chẳng qua từ ánh ămts của thằng bé mà mẹ nhận ra được điều đó thôi. Nhưng, bây giờ thì tốt rồi, tìm được ba ruột của thằng bé rồi, nhất định thằng bé sẽ rất vui!"

"Mẹ, chuyện kết hôn vẫn chưa hoàn toàn xác định đâu, bây giờ con vẫn chưa muốn nói, chờ đến ngày kết hôn con sẽ nói với anh ấy được không."

"Đây là vì sao? Chẳng lẽ cậu ta sẽ không thích Ngọc Ngọc sao?" Trương Mai hơi khó hiểu, thấy vẻ mặt do dư của Khả Ly, nghĩ nghĩ nói: "Cũng được, dù sao cũng còn không bao nhiêu ngày nữa, đến ngày kết hôn nói cũng tốt, xem như song hỷ lâm môn!"

"Nếu cậu ta không biết thằng bé là con mình cũng bằng lòng cưới con, vậy nhất định là thật tâm đối tốt với con rồi. Mẹ thực sự vui mừng thay cho con, hiện tị cuối cùng mẹ cũng yên tâm được rồi."

Khả Ly hưoi bàng hoàng giữ chặt tay của Trương Mai nói: "Tâm trạng con bây giờ vẫn hơi bất ổn, có lúc cũng không thể phân biệt đây rốt cuộc là thật sự hay là đang nằm mơ, mẹ, anh ấy là thật lòng có đúng không? Anh ấy sẽ không gạt con đúng không!"

"Sao con lại nghĩ như vậy chứ? Con cũng biết con vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của mẹ, cả đời mẹ đều thất bại, điều kiêu ngạo duy nhất chính là đã sinh ra con, từ nhỏ con đã rất hiểu chuyện, trưởng thành lại có chủ kiến, tuy rằng ba con đối với chúng ta không tốt, nhưng mẹ thật sự rất vui mừng vì có con, nếu không mẹ đã sớm không sống nổi nữa rồi!"

"Mẹ. . . . . ." Đôi mắt Khả Ly có chút ướt, trước kia cô cũng không phải chưa từng oán trách Trương Mai, lúc bị hai ngừoi chị gái kia bắt nạt cô đã từng oán Trương Mai làm cho cô xuất thân trong hoàn cảnh như vậy, khiến cho xuất thân của cô xấu hổ như vậy. Cho tới bây giờ không nghĩ tới mình lại là giá trị sinh tồn của mẹ đâu.

"Lúc con có Ngọc Ngọc mẹ thật sự lo lắng rất lâu, mẹ nghĩ rằng con không cẩn thận bị người khi dễ, cho nên mẹ không đành lòng truy vấn ba của Ngọc Ngọc là ai, thật không nghĩ đến ba của Ngọc Ngọc lại là con trai của Phong tổng giám đốc, mẹ thật sự rất vui mừng! Con gái đáng thương của mẹ cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi!"

Trương Mai thật sự rất vui mừng, cả đời này bà không có yêu cầu gì, chỉ hi vọng Khả Ly có thể có một gia đình, có thể sống một cuộc sống hạnh phúc vô lo, không có chuyện gì hoàn mỹ hơn so với chuyện ba ruột của Ngọc Ngọc mang đến rồi, bà thật muốn lớn tiếng cảm tạ trời xanh, bây giờ sức khỏe của bà là một ngày không bằng một ngày, gần đây đã cảm giác không thoải mái, chẳng qua bà không nói với Khả Ly, bà cảm thấy mình đẫ không giúp gì được cho Khả Ly rồi, không thể tăng thêm gánh nặng cho Khả Ly nữa, không thể để cho Khả Ly lúc nào cũng phải lo lắng cho bà.

"Mẹ, cuộc sống của chúng ta sẽ khá hơn, anh ấy, nếu anh ấy thật lòng muốn cưới con, nhất định sẽ không để cho chúng ta chịu ủy khuất."

"Ừ, đúng! Hôm nay hảo hảo chúc mừng một chút đi, mẹ đi mua chút đồ ăn ngon, lát nữa đón Ngọc Ngọc về, chúng ta ăn bữa cơm ngon nào." Trương Mai vui vẻ tính toán, "Con ở trong nhà nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ về ngay, thuận tiện sẽ đón Ngọc Ngọc về."

"Vẫn để con đi mua đi, hôm nay mẹ hãy ở nhà nghỉ ngơi một chút." Tuy rằng cô làm việc vất vả, nhưng Trương Mai cũng không hề nhàn rỗi, mỗi ngày bữa trưa chỉ tùy tiện ăn chút gì đó, lại sẽ biến đổi đa dạng làm cơm chiều cho mẹ con cô, còn muốn đưa đón Ngọc Ngọc đi nhà trẻ, hôm sau còn phải đến trung tâm nghệ thuật giảng dạy lớp cắm hoa, cũng không hề nhẹ nhàng .

"Mẹ không phiền, bây giờ mẹ đang rất vui, ở nhà cũng ngồi không yên, con nghỉ ngơi đi, mẹ đi ra ngoài trước, hôm nay đón Ngọc Ngọc sớm một chút." Trương Mai nói xong kích động đi ra cửa .

Khả Ly dựa vào sô pha nhợt nhạt nở nụ cười, Chi Thu, anh có biết quyết định của anh khiến cho em, mẹ còn có Ngọc Ngọc ba người đều cảm thấy hạnh phúc như vậy không, đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô cảm giác được thần may mắn chiếu cố.

Trời biết cô hi vọng có thể cho Ngọc Ngọc một thân phận rõ ràng như thế nào, mà không phải bị bao phủ dưới cái bóng ma con không cha, thực may mắn có thể gặp lại anh, mẹ nói đúng, nếu như Ngọc Ngọc nhìn thấy ba của mình thì sẽ vui vẻ thế nào đây!

"Thức rồi sao? Ngủ ngon không?" Phong Chi Thu gọi điện thoại tới, giọng nói hết sức ôn nhu.

Khả Ly cũng ôn nhu trả lời: "Tốt lắm, bây giờ em đang ở nhà, em. . . . . ."

"Về nhà?" Tiếng nói của Phong Chi Thu hơi lớn, "Sao lại đi về! Không phải anh dặn em ở nhà chờ anh đấy sao?"

"Em sợ mẹ em lo lắng, cho nên trở về nói với bà một tiếng." Đối với sự chuyên chế của Phong Chi Thu, trong lòng Khả Ly thấy có chút không thoải mái, nhưng vẫn thuận theo trả lời.

"À, vậy được rồi! Ở nhà đợi, muốn một chút anh sẽ qua đón em." Phong Chi Thu nói xong vội vàng cúp điện thoại, cũng không nghe cô đáp lời nữa.

Khả Ly đành phải để điện thoại xuống, cười khổ một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.