“Tại sao Thành Dã lại bước ra từ lều của cậu vậy?”Lạc Thành Dã hơi mở mắt ra, cơn buồn ngủ in đậm giữa khóe mắt đuôi mày. Nhìn dáng vẻ hai mắt lim dim của anh, Tô Vãn Vãn chợt thấy buồn cười, cô vội nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên rồi úp xuống, hy vọng Lạc Thành Dã chưa nhìn thấy.
Dường như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Tô Vãn Vãn, Lạc Thành Dã vò tóc, lông mi khẽ chớp, ánh mắt chầm chậm di chuyển từ di động đến Tô Vãn Vãn, anh nhẹ giọng nói: “Xin lỗi vì đã đụng phải cô.”
“Không sao không sao.” Tô Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, có vẻ Lạc Thành Dã không nhìn thấy cuộc trò chuyện trên màn hình di động của cô.
Lạc Thành Dã ngồi ngay ngắn lại, sau đó mở sách ra đọc tiếp.
Tô Vãn Vãn tò mò hỏi: “Anh đang đọc sách gì vậy?”
“Vật lý thiên văn.”
“???” Tiêu chuẩn mở trang trại chăn cừu bây giờ cao như vậy sao? Võ có thể cưỡi ngựa bắn súng, văn thì biết xem tinh tượng, đến cả vật lý cũng phải biết chút chút?
Tô Vãn Vãn không nhịn được hỏi: “Sách này có khó hiểu không? Lúc đọc có thấy nhàm chán không?”
Lúc này Lạc Thành Dã đã tỉnh táo hơn đôi chút, anh bật cười đáp: “Tôi đọc mà ngủ quên luôn, cô nói xem?”
“…..” Suy cho cùng là có lý do cả, Tô Vãn Vãn lắm lời hỏi mấy câu này để dời sự chú ý của Lạc Thành Dã, thấy anh chuyên chú đọc sách, cô không nhiều chuyện nữa mà xắn tay áo lên chuẩn bị tính sổ Vu Tư Đồng.
Cô thầm nghĩ, nếu oán niệm có thể hóa thành dòng điện truyền từ điện thoại này sang điện thoại khác thì cô nhất định sẽ chui vào kéo Vu Tư Đồng ra đánh một trận.
Vu Tư Đồng: Ngon vậy á?!!! Vậy mày còn chần chừ gì nữa! Mau chiến đê!
Tô Vãn Vãn: Chiến chiến chiến cái đầu mày, văn minh chút đi chị gái, em xuýt thì bị chị hại chết đấy.
Vu Tư Đồng: Sao vậy?
Tô Vãn Vãn cảm thấy không cần phải kể cho Vu Tư Đồng biết chuyện hồi nãy, nếu không cô nàng có thể chạy từ đầu dây bên kia qua đây rồi hí hửng ấn đầu cô đại chiến 300 hiệp thật.
Tô Vãn Vãn: Bên này khuya rồi, tao chuẩn bị đi ngủ đây.
Vu Tư Đồng: Ò, thế mày ngủ đi, nhớ thường xuyên cập nhật vòng bạn bè với weibo để tao biết mày còn sống đấy.
Tô Vãn Vãn: Ok, biết rồi!
Tô Vãn Vãn gõ chữ xong, vô thức liếc Lạc Thành Dã một cái, cô phát hiện người này lại ngủ gà ngủ gật rồi.
Cô giật mình, có lẽ ban ngày anh cưỡi ngựa chăn cừu đi săn, tối đến lại đi ngắm sao với cô cho nên lúc này mới mệt mỏi như vậy, hơn nữa cuốn sách kia cũng nhàm chán.
Thấy Lạc Thành Dã ngủ rõ ngon, Tô Vãn Vãn không đành lòng gọi anh dậy quay về lều của mình, thế là cô đắp chăn cho anh, thầm nghĩ để anh ngủ thêm một lát nữa cũng được.
Bên cạnh là Lạc Thành Dã đang ngủ say, ngoài lều là tiếng côn trùng kêu râm ran cùng tiếng gió thổi vù vù, cơn ngáp dễ lây mà cơn buồn ngủ cũng vậy. Nhìn màn hình máy tính, mí mắt Tô Vãn Vãn càng lúc càng nặng trĩu, cô vốn định chợp mắt vài phút nhưng bất tri bất giác lại ngủ quên mất.
Vào mùa hè, hừng đông ở New Zealand tới sớm, hơn nữa môi trường trong lành, không có kẻ thù thiên nhiên, bờ biển, núi đồi và trên các con đường đâu đâu cũng thấy chim chóc. Sáng sớm hôm sau Tô Vãn Vãn bị đánh thức bởi ánh mặt trời và tiếng chim hót.
Cô từ từ mở mắt ra, cảm giác tay đau, thắt lưng đau, cổ cũng đau, sau đó phát hiện ra mình ngủ trên mặt đất trong tư thế vặn vẹo, thảo nào đau hết cả người, cũng may trên người đắp một tấm chăn mỏng giữ ấm. Nhưng khi sờ sờ chăn, đầu óc cô bỗng trì trệ vài phút, cô ngủ quên mất thì đắp chăn cho mình kiểu gì?
Tô Vãn Vãn đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua khi cô ngủ, Lạc Thành Dã vẫn còn ở đây.
Cô kéo chăn lên che kín người theo bản năng, sau đó lo lắng nhìn sang bên cạnh, không có ai cả. Cô vươn tay sờ sờ, vị trí bên cạnh vẫn còn hơi ấm, có nghĩa là Lạc Thành Dã chỉ vừa mới rời đi.
Tô Vãn Vãn lập tức đỏ bừng hai má, cô ngượng ngùng thu tay, không ngờ tối qua cô ngủ cùng lều trại với một người khác phái vừa mới quen biết. Trước kia lúc ra ngoài chụp ảnh cùng câu lạc bộ trong trường đại học, gặp phải tình trạng không đủ phòng, cô từng phải chen chúc với hơn mười người khác bao gồm cả nam lẫn nữ trong một căn phòng, nhưng ngủ chung với một người khác phái trong chiếc lều nhỏ hẹp như thế này thì vẫn là lần đầu tiên, ngẫm lại cảm thấy hơi xấu hổ.
“Vãn Vãn, cậu dậy chưa?”
Giọng nói của Lâm San đã kéo mạch suy nghĩ của Tô Vãn Vãn về, “Dậy rồi, cậu vào đi.”
Lâm San nhanh chóng lách vào, cô nàng cười hỏi: “Tại sao Thành Dã lại bước ra từ lều của cậu vậy?”
“…..” Tô Vãn Vãn ho khẽ một tiếng rồi giải thích: “Chú cậu ngáy vang quá, hai cậu lại đi ngủ sớm, anh ấy tới chỗ tớ đọc sách một lúc, thế là ngủ quên luôn.”
“Hở? Chỉ vậy thôi á? Không phát sinh chuyện gì khác à?”
Tô Vãn Vãn nhấn mạnh: “Chỉ như vậy thôi, không có gì xảy ra cả.”
Lâm San nói với vẻ tiếc nuối: “Vậy cậu cố lên nhé, ai bảo tớ có bạn trai rồi, haiz, tớ đây không còn cơ hội nữa.”
“Đừng để bạn trai nghe thấy mấy lời này, không thì cậu ấy khóc mất.”
Lâm San lẩm bẩm gì đó rồi nói: “Cậu sửa soạn xong thì ra sau nhé, chúng ta sắp xuất phát rồi.”
“Ok.” Tô Vãn Vãn mất hơn mười phút để thu xếp quần áo, sau đó bước ra khỏi lều. Lúc này ở bên ngoài lều, ông chú New Zealand và Lạc Thành Dã đang san bằng hố để nhóm lửa mà họ đã đào đêm qua.
Thấy Tô Vãn Vãn đi ra, ông chú New Zealand vẫy tay: “Good morning, tối qua ngủ ngon không?”
“Ngon lắm ạ.” Tô Vãn Vãn lơ đãng đánh mắt sang Lạc Thành Dã bên cạnh.
Vẻ mặt anh vẫn như thường, anh ngước mắt, lên tiếng chào cô: “Buổi sáng tốt lành.”
Hai má Tô Vãn Vãn phơn phớt hồng, “Buổi sáng tốt lành.”
Ông chú New Zealand nói: “Xe kéo vẫn chưa đến, hiệu suất làm việc của người New Zealand thấp quá, vừa nãy bọn chú đã bàn bạc rồi, hay là mình đi chơi cùng Thành đi. Thành là hướng dẫn viên số một, quen thuộc vùng này hơn chú nhiều, mà quan trọng nhất là tiếng Trung của Thành giỏi hơn chú, chú biết thừa mấy đứa sắp không chịu nổi tiếng Trung của chú rồi ha ha ha!”
Tô Vãn Vãn bật cười vì tiếng cười hào sảng của ông chú New Zealand, đúng là một người nhiệt tình, biết mình lại còn lạc quan.
Cô lặng lẽ liếc sang Lạc Thành Dã, không biết tại sao cô thấy khá là mong đợi đối với việc Lạc Thành Dã làm hướng dẫn viên cho bọn họ. Hơn nữa cô vô cùng tò mò với trang trại, cho nên nói với anh: “Vậy làm phiền anh nhé.”
Hành trình thay đổi đột ngột không khiến Tô Vãn Vãn cảm thấy chán nản mà ngược lại, cô cho rằng ý nghĩa thực sự của du lịch vốn không phải là hành trình cố định mà là làm theo những gì mình thích để mang đến những niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
“Không phiền đâu, có thu phí mà.”
Tô Vãn Vãn ngơ ngác “A?” lên.
Thấy nét mặt ngô ngố của cô, Lạc Thành Dã cảm thấy vô cùng thú vị, thế là lại trêu: “Đắt lắm đấy.”
Tô Vãn Vãn tưởng thật, còn lấy điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản, sau đó hít sâu một hơi, thấy chết không sờn: “Anh nói đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Lạc Thành Dã ngẩn ra, anh cụp mắt suy nghĩ một lát rồi cười: “Đưa sách của tôi cho tôi đi.”
Lúc này Tô Vãn Vãn mới nhớ ra trên tay cô là cuốn sách của Lạc Thành Dã, cô vội vàng trả lại cho anh.
Lạc Thành Dã huơ huơ quyển sách trên tay, anh mỉm cười, đôi mắt cong cong, “Đổi bằng phí bảo quản cuốn sách này và phí ngủ nhờ tối qua nhé.”
Nhắc đến tối hôm qua, mặt Tô Vãn Vãn lại đỏ bừng, cũng may Lạc Thành Dã nói xong thì xoay người rời đi, nhưng người đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện – ông chú New Zealand không hề bỏ qua cơ hội tốt để trêu chọc Tô Vãn Vãn, chú ta ôm ngực, nói rõ là khoa trương: “Ôi Chúa ơi! Chú vừa nhìn thấy gì thế này!”
Tô Vãn Vãn giả vờ không thấy sự chế nhạo trên mặt ông chú New Zealand, cô ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Chú vừa nhìn thấy bong bóng tình yêu màu hồng, như có thần Cupid giương cung tên bắn piu piu!” Chú ta không chỉ nói không mà còn khua tay múa chân làm động tác bắn tên, cũng tự phối âm điệu luôn.
Tô Vãn Vãn: “…..”
“À, có khi Thành lại lấy vợ Trung Quốc giống chú đấy!” Ông chú New Zealand nói: “Chú cũng quen vợ lúc cô ấy đến đây chơi.”
“Gâu Gâu, cháu phải nắm chắc vào, Thành được nhiều người thích lắm, dùng mấy câu của con gái Trung Quốc bọn cháu ấy, cái gì mà anh Thành Dã ơi, em muốn gả cho anh!”
Ông chú New Zealand bắt chước giọng điệu của mấy cô gái nhỏ, chú ta cảm thấy mình mô phỏng cực kỳ giống cho nên vô cùng đắc chí.
Tô Vãn Vãn: “…..”
Bỗng nhiên giọng nói đượm ý cười nhàn nhạt của Lạc Thành Dã vang lên từ phía sau Tô Vãn Vãn: “Quý ông này, xin hỏi ông là ai?”
Thấy Lạc Thành Dã quay lại, ông chú New Zealand cười hề hề, “Đương nhiên không phải nói chú gả.”
“…….” Tô Vãn Vãn không xoay người mà đưa lưng về phía Lạc Thành Dã, thôi ta cứ tiếp tục nhìn trời xanh vậy.
Lâm San và bạn trai vừa thu dọn hành lý xong bước tới, cô nàng che miệng kêu lên: “Wow, nhiều ngựa vậy! Thành Dã, mấy con ngựa này là của anh hết hả?”
“Ừm, ở đây cách trang trại một khoảng, nếu mọi người không muốn đi bộ thì có thể cưỡi ngựa, đương nhiên đi bộ cũng được. Mọi người chọn đi.”
“Cưỡi ngựa cưỡi ngựa, tôi phải cưỡi ngựa!” Lâm San hào hứng đáp.
Bạn trai Lâm San cũng nói: “Cưỡi ngựa đi, tôi biết cưỡi, tôi và San San cùng cưỡi một con là được rồi.”
Ông chú New Zealand thì càng không phải nói, đừng nhìn dáng người chắc nịch của chú ấy mà lầm, thật ra cưỡi ngựa, chèo thuyền, lướt sóng khá cừ.
Lạc Thành Dã bước tới chỗ Tô Vãn Vãn đang ngẩn người, “Cô cưỡi ngựa không, hửm?”
Giọng anh cực trầm, khi dừng ở bên tai Tô Vãn Vãn, âm cuối gợi cảm giống như móc câu truyền từ tai đến tận đáy lòng. Cô nghiêng đầu, bắt gặp khuôn mặt điển trai của Lạc Thành Dã, cô hơi lùi lại vài bước.
Lúc này Tô Vãn Vãn mới nhìn thấy Lạc Thành Dã đang dắt ba con ngựa, hai con màu nâu và một con màu trắng, không biết anh tìm thấy ngựa ở đâu.
Thấy cô lùi lại, Lạc Thành Dã hiểu lầm: “Cô sợ cưỡi ngựa à?”
“Ừm, cũng có chút.” Tô Vãn Vãn đáp qua loa, “Ngày trước từng bị ngã ngựa một lần.”
Lạc Thành Dã không chú ý hàm nghĩa của chữ “cũng”, nếu như anh chú ý, có lẽ sẽ hiểu động tác lùi lại của Tô Vãn Vãn không hẳn là do sợ cưỡi ngựa mà là xấu hổ vì bỗng dưng có người đến gần.
Sau một hồi trầm tư, Lạc Thành Dã nói: “Được rồi, con màu trắng này tính tình không tốt lắm. Thôi, mọi người chờ tôi một lát.”
Vừa dứt lời, mọi người đã thấy Lạc Thành Dã sải bước trèo lên ngựa rồi nhanh chóng giục ngựa chạy đi.
Tô Vãn Vãn nghi hoặc: “Anh ấy đi đâu vậy?”
Ông chú New Zealand đáp: “Chờ Thành về làm ảo thuật cho chúng ta xem!”
Một lát sau, Lạc Thành Dã quay lại, phía sau anh là một đàn cừu trắng như tuyết. Từ xa nhìn lại, trông chúng như những cục bông đang chạy trên cỏ. Đàn cừu kêu be be, chầm chậm bước về phía nhóm người Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn: “???”
Lâm San: “Ôi, khung cảnh [1] hoành tráng ghê.”
[1] Nguyên văn là trận thượng (阵仗): vừa có nghĩa là cuộc diễu hành, tuần hành vừa có nghĩa là phô trương, phô bày.
Sau khi xuống ngựa, Lạc Thành Dã dắt một chú cừu vô cùng cao lớn ra, “Đây là con to nhất khỏe nhất trong đàn, tính tình cũng ngoan hiền nhất, cô không cưỡi được ngựa thì cưỡi cừu vậy.”
Tô Vãn Vãn: “…………”
Lạc Thành Dã thật sự ngày nào cũng có thể phá vỡ thường thức của cô.
Tô Vãn Vãn nhìn đàn cừu, bỗng nhìn thấy mấy con alpaca đang nổi tiếng trên mạng, hay cũng chính chính là “Thảo nê mã” [2] —— Đương nhiên bây giờ câu này cũng cực kỳ nổi tiếng.
[2] Trong tiếng Trung, Alpaca đọc gần giống “Thảo nê mã” – Đm mày. “Thảo nê mã” còn có thể được hiểu là: Á đù, WTF, WTH,… Tóm lại nó được dùng để chửi thề.
Thấy cô ngẩn ngơ đứng đó, còn nhìn alpaca bằng ánh mắt vô cùng sâu sa, Lạc Thành Dã hỏi: “Chẳng lẽ cô muốn cưỡi alpaca?”
Tô Vãn Vãn: “…………….”
Tô Vãn Vãn dở khóc dở cười nhìn Lạc Thành Dã, đâu phải nhìn nhiều thêm vài cái là muốn cưỡi đâu.Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra ngoài cưỡi ngựa, cưỡi cừu, Vãn Vãn còn có thể cưỡi Lạc Thành Dã mà… (Tấn Giang không cho nói)
Còn câu nói trong điện thoại kia, đương nhiên anh Dã nhà chúng ta đã nhìn thấy rồi!