Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt

Chương 1



Nó tên là Lương Bảo An. Cái tên này là do ông nội Lương Bảo Lâm của nó đặt.

“Bảo” trong từ bảo bối.

“An” trong từ bình an.

Ông nó bảo, tên nó có nghĩa là bảo bối đem bình an đến cho dòng họ Lương. Nghe có vẻ quan trọng quá chừng. Mà cũng đúng, ông bà nội nó có ba người con, bố Long ở giữa, trên còn một bác trai tên Quốc, dưới là chú Hưng. Bác Quốc lại có hai anh con trai là Duy và Minh, chú Hưng cũng có một quý tử là Kỳ. Thành ra cả nhà chỉ có mỗi nó là gái, “quý” cũng phải.

Ở bên nội đã là của quý, về bên ngoại nó còn là của “hiếm” nữa cơ. Ông bà ngoại chỉ có mỗi mẹ Thục. Mẹ Thục lại chỉ có mỗi cô con gái “thông minh, xinh đẹp, hiền dịu, nết na” là nó. Vì thế, nghiễm nhiên nó trở thành... cháu một và cũng nghiễm nhiên bao nhiêu quan tâm, yêu thương của cả nhà nó đều hưởng hết. Thế mới oách chứ lị!

Được cưng chiều như công chúa, lại thêm khoản gia đình hai bên nội ngoại đều khá giả, người ngoài ai ai cũng xuýt xoa khen số Bảo An sướng.

Bảo An nhà ta trước giờ đi đâu cũng có xe ôm riêng hộ tống. Đó là Bảo Kỳ. Em họ kiêm osin cao cấp mà đích thân ông nội “tuyển” cho cô cháu gái. Sau khi xem xét kỹ lưỡng từng ứng cử viên, ông đã rút ra kết luận:

-Ứng cử viên thứ nhất: Lương Bảo Duy. Duy lớn hơn Bảo An năm tuổi, cao to, trắng trẻo, không hôi, học lực tốt, hạnh kiểm tốt, yêu thương và chiều chuộng em gái, khả năng bảo vệ em gái ngoài xã hội tốt. Khổ nỗi... Duy đã có người yêu, không thể lúc nào cũng đi theo “hầu hạ” Bảo An được. Đã vậy hắn còn là cháu đích tôn, chuyện yêu đương, rồi cưới xin, rồi sinh con nối dõi tông đường là hết sức quan trọng. Lỡ ra vì đi theo em gái mà không có thời gian bên bạn gái, rồi chia tay, rồi hắn ế, rồi... Không được, không được, tuyệt đối không được. Loại!

- Ứng cử viên thứ hai: Lương Bảo Minh - em trai Bảo Duy. Tên này mắc cái bệnh lành quá hóa ngơ. Ông nội đã từng chứng kiến cảnh Bảo An hùng dũng như ông lúc trẻ, quát nạt mấy thằng trong xóm để bảo vệ ông anh họ hơn mình ba tuổi. Chẹp chẹp. Loại!

- Ứng cử viên thứ ba: Lương Bảo Kỳ. Tên này bằng tuổi Bảo An lại học cùng lớp nên rất tiện đưa đón. An với Kỳ tính tình cũng rất hợp nhau, đôi lúc có cãi vã nhưng Bảo Kỳ thân là con trai nên luôn nhường nhịn cô chị họ. Bảo Kỳ thì học lực không dốt, hạnh kiểm không tốt, có mồm nhưng không biết dùng, chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Nhưng không sao, thế càng tốt, có nó đi cùng, ra ngoài không ai dám bắt nạt cháu gái của ông. Duyệt!

Vậy là Bảo Kỳ chính thức trở thành xe ôm cho cô chị họ. Kỳ làm xe ôm riêng cho An đến năm lớp mười thì thôi việc. Lý do là vì lúc này Bảo An muốn mua xe đạp điện để tự đi học. Cả nhà nghe xong, trừ ông ngoại ra, thì ai cũng phản đối với lí do đi lại ngoài đường nguy hiểm. Xin xỏ mãi không được, Bảo An đang chuẩn bị tuyệt vọng thì ông ngoại đứng lên mở hầu bao, mua xe cho nó. Khỏi phải nói, nó sung sướng muốn chết!

Nhưng vấn đề là Bảo An đã quen ngồi sau yên xe của “xe ôm” rồi nên không biết đi xe. Mấy ngày đầu tiên đi học, nó hết hôn gốc cây lại sang âu yếm anh cột điện. Đâm vào bà bán vé số trên vỉa hè rồi còn tông thẳng vào ông tổ trưởng tổ dân phố. Ông ý tức lắm, tìm đến tận nhà phản ánh. Bảo An bị thu xe. Nó không phục, quyết tâm lấy lại chìa khóa xe. Nó năn nỉ ỉ ôi đến gãy cả lưỡi cũng không được, dùng lý lẽ nói rằng nó đã lớn rồi, phải có chút tự lập để thuyết phục cũng không ăn thua. Đấu tranh qua đấu tranh lại, cuối cùng Bảo An phải viết bản cam kết để được lấy lại chìa khóa xe. Lần này nó đi xe có tiến bộ hơn, nhưng mà phải là người có tinh thần thép mới dám ngồi sau xe nó lái. Và Lệ Băng là một trong số đó.

Hôm nay, Bảo An và Lệ Băng hẹn nhau đi mua son sau giờ học. Tan học, nó phi xe đến trường Lệ Băng ngay. Hai trường cách nhau hơi xa, đường buổi trưa lại đông và đầy khói bụi, đã vậy đến nơi thì nhận được tin nhắn của Lệ Băng nói nó đứng đợi vì đang phải họp cán bộ lớp, Bảo An không thể không bực mình! Hết đứng lên lại ngồi xuống, Bảo An ở trong quán đối diện cổng trường Trung học Phổ thông Bình Minh uống hết ba cốc trà sữa, ăn hết năm xiên thịt vẫn không thấy Lệ Băng ra. Thật là tức muốn chết! Bảo An là chúa lề mề nhưng bản thân lại ghét phải chờ đợi. Bình thường Bảo An chỉ có thể kiên nhẫn chờ người khác tối đa là mười phút, vậy mà hôm nay, ngồi tới ba mươi phút rồi mà nó vẫn kiên quyết đợi, có linh cảm như nếu về sẽ để lỡ một thứ gì đó rất quan trọng. Sáng nay, Trúc Linh thầy bói - cô bạn thân của nó đã “phán” hôm nay là ngày nó sẽ gặp được người làm cho cái trái tim sang chảnh của nó lần đầu biết rung động. Không lẽ, lại là thế thật. Nhưng mà đây là lần thứ n Trúc Linh phán thế rồi, mấy lần trước toàn phán một đằng kết quả một nẻo không à. Mà thôi kệ, bây giờ Bảo An còn phải chuẩn bị bài diễn thuyết để tí nữa chửi Lệ Băng đây.

Ba mươi hai phút mười lăm giây. Đúng ba mươi hai phút mười lăm giây sau thì Nguyễn Lệ Băng - lớp trưởng quái đản của cái lớp học quái gở - hớt hả chạy ra. Vừa thấy Lệ Băng, nàng ta đã xổ ra cả một tràng những ấm ức:

“Đồ con ốc sên, nhà mày sản xuất cao su à? Giữa trưa nắng mà mày bắt bạn mày đứng hứng bụi đợi mày thế này à? Bụng thì đói, cổ thì khát, mắt thì hoa hết cả rồi đây này? Đồ độc ác, vô lương tâm, vì chức quyền mà bỏ bạn.”

“Được rồi, được rồi. Là lỗi của em, chị Bảo An bớt giận, tức giận là mau già, tí nữa mua son đánh lên không xinh đâu. Chút nữa em sẽ đãi chị ăn mì lạnh Hàn Quốc cho hạ hỏa được chưa?” Lệ Băng cười hòa. Gớm, nhìn cái đống la liệt trên bàn là cô thừa biết Bảo An cũng đã no say lắm rồi. Nhưng thôi, dù sao cũng sinh trước nó hẳn một tuần nên cô nhường.

“Tao thèm cái bát mì của mày chắc? Nhưng nể tình bạn bè mười mấy năm trời nên tao mới nhận mà cho qua đấy, biết chưa?” Bảo An vênh mặt hống hách.

“Biết rồi, biết rồi. Đi luôn thôi.”

Đang chuẩn bị nhấn ga phóng xe đi thì...

“Lệ Băng, Nguyễn Lệ Băng. Mày đứng lại đấy cho tao.”

Có tiếng một tên con trai hét to. Cái gì nữa vậy? Đã muộn rồi lại còn... Kệ! Bảo An không thể nhẫn nại ở đây thêm một giây nào cả! Nhưng xem ra không đứng lại không được rồi. Vì Lệ Băng đã nhanh chân nhảy xuống xe, rút chìa khóa xe ra, rồi dõng dạc nói:

“Đợi lớp trưởng gương mẫu này một chút nữa nha.”

Bực mình! Thật là bực mình chết mất! Đã ra muộn thì chớ, giờ nó lại còn định vì trai mà kệ bụng của bạn sao? Đang định quay lại chửi rủa con bạn thêm một trận nữa thì Bảo An cứng họng vì... lời phán của Trúc Linh đã ứng nghiệm.

“Lệ Băng, trả lại tiền nộp phạt cho tao đi.”

“Không được. Có gan phạm lỗi thì phải có tiền nộp phạt chứ. Tiền đã cho vào quỹ làm sao mà trả lại được.”

“Chỉ lần này thôi. Mày biết là dạo này tao đang nghèo mà.”

“Không là không.”

...

Đoàng!

Sét đánh ngang tai.

Đứng trước mặt Bảo An bây giờ là một tên con trai mặc áo đồng phục Trung học Phổ thông Bình Minh. Cậu ta không phải là đẹp trai như những nam chính trong tiểu thuyết sến sẩm khiến ai nhìn thấy cũng phải mê mệt, nhưng lại có cái gì đó rất thu hút ánh nhìn của tiểu thư Lương Bảo An. Xem nào. Cậu ta khá cao, nhìn không trắng trẻo như những công tử mà Bảo An quen, làn da hơi ngăm đen nổi bật trong chiếc áo đồng phục trắng. Đôi lông mày khá rậm và đôi mắt dài, sâu hút hồn. Cậu ta sở hữu chiếc mũi khá cao và đôi môi kiêu kỳ. Hic hic, đã vậy cậu ta còn không thèm cài mấy cái cúc áo phía trên, thật là... làm cho Bảo An cứ chăm chú nhìn mãi không thôi. Bao nhiêu tức giận dành cho Lệ Băng có lẽ đã biến mất hết rồi, nàng ta cũng chả quan tâm xem hai cái người kia đang nói gì. Cứ vô duyên nhìn chằm chằm vào cái cậu con trai kia thôi. Cho tới khi...

“Không trả thì thôi. Tao chả cần.”

“Nếu ai cũng như ông thì loạn à?”

“Loạn cái mông. Đúng là, tên làm sao người chiêm bao làm vậy.”

“Này... ông... ông.” Lệ Băng ấm ức, miệng há ra rồi mà lời không thể thốt ra.

Xin xỏ Lệ Băng không được, cậu ta quay sang giận cá chém thớt, “nhỏ nhẹ” nói với Bảo An rằng:

“Còn cái con này nữa. Nhìn cái gì mà nhìn? Con gái con lứa. Vô duyên.”

“...”

Nói đoạn cậu ta bỏ đi luôn. Để lại đằng sau lưng một Lệ Băng đang khổ sở vì cậu bạn khó trị của lớp và một Bảo An vẫn còn đang thơ thẩn, ngơ ngẩn. Sợ Bảo An đã giận, nay còn giận thêm, Lệ Băng vội nói luôn:

“Nó là học sinh cá biệt ở lớp tao đấy. Theo như quy định của lớp tao thì học sinh vi phạm lỗi ngoài bị xử lý theo quy định chung của trường, sẽ phải nộp phạt thêm vào quỹ lớp, tiền ý để đến cuối năm liên hoan. Tuần này riêng mình nó đã nộp đến hơn một trăm nghìn rồi. Mà thôi, kệ nó đi. Mình đi luôn ha, muộn rồi.”

“Nó tên là gì?” Đáp lại Lệ Băng, là một câu hỏi có một sự không liên quan nhẹ từ phía Bảo An.

“Lê Hoài Phong. Mày hỏi làm gì?”

Lê Hoài Phong. Cái tên nghe cũng hay đấy chứ. Một ý nghĩ xoẹt qua đầu Bảo An, mắt nó sáng lên, búng tay cái tách rồi nói với con bạn rằng:

“Băng này, hôm nay mày muốn ăn gì cứ nói, tao mời. Đổi lại... mày cho tao số và Facebook của bạn ý đi.”

“Hơ...hở?”

Không phải chứ? Bạn tôi - tiểu thư gia giáo Lương Bảo An lại thích cái tên bất trị kia ư? Lại còn gọi “bạn ý” nữa chứ, thật là chưa ăn mà mắc đi cầu quá nha. Lệ Băng há hốc mồm kinh ngạc, không nói nên lời.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

“Được không?” Đợi mãi không thấy Băng trả lời, nó mất kiên nhẫn quát.

“Ơ... ừ... được...”

“Có thế chứ. Đi thôi.” Bảo An cười khoái chí.

Sau mười lăm năm sang chảnh, từ chối vài lời tỏ tình của vài công tử, cuối cùng hôm nay Bảo An đã trúng tiếng sét ái tình. Trúc Linh hôm nay lần đầu tiên “phán” đúng sau bao nhiêu năm hành nghề.

Linh ơi Linh, mày chính là thần Cupid của tao đấy, he he. À, không phải. Hôm nay gặp được Hoài Phong là vì Lệ Băng nhờ đến trường đón nó. Lệ Băng nhờ đến trường đón nó là vì mình có xe. Mình có xe, công lớn là nhờ ông ngoại. Vậy ông ngoại mới chính là thần tình yêu của cháu. He he.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.