Yêu Cậu Lớp Trưởng!

Chương 3: Cậu bắn súng giỏi quá!



Trường THPT Tân Lập hôm nay động vui đáo để, băng rôn, bóng bay, duy băng lộng lẫy hoành tráng. Mọi người ai ai cũng nô nức, hứng khởi. Những đám đông đứng xen nhau ồn ào, không những thi thể thao mà còn có những gian hàng hội chợ ẩm thực của THCS Tân Lập cùng tổ chức một ngày luôn. Nhím vừa bước đến cổng trường là mất tích ngay con bé Gia Lạc đi cùng, khổ thế cứ nị, sáng nay nàng Lạc không ăn cơm, không hiểu vì sao, hóa ra để bụng bây giờ đi đánh chén trong các gian hàng.

Nhím lắc đầu ngao ngán, mắt ngó láo liên tìm cậu lớp trưởng mà chẳng thấy đâu cả. Chán nản, mặt xìu ra thì bỗng thấy bóng dáng Tiểu Bạch – thằng bạn thân của lớp trưởng ở xa xa. Không một giây nghĩ ngợi, cô phóng bằng tất cả sức bình sinh của mình ra chỗ Bạch hỏi rối rít

- Cậu… cậu có thấy Dương đâu không?

- Dương nào? Tôi có quen người đó à?

Mặt con cún Tiểu Bạch ngơ ngơ ngác ngác, mắt tròn xoe nhìn Nhím như kiểu có ý nói “Hey! Bà nhầm người rồi.”

Nhím đang định giải thích thì lớp trưởng lững thững xuất hiện phía sau, mặt đen như đít xoong

- Hừm…. Nó không biết ai tên Dương đâu, hỏi mất công.

Tiểu Bạch giật mình chợt nhớ ra.. cậu tên Dương. Khổ lắm, từ lúc bé tới giờ, có kêu Dương bao giờ đâu mà nhớ, gớm, cứ gọi là Hắc đi lại còn.

Nhím chỉ biết gượng cười nhìn mặt hai anh chàng hờn nhau, rồi nàng túm áo lớp trưởng kéo ra đằng sau khu thể chất

- Tí cậu với tớ thi chạy ba chân đấy nhớ. – Nhím vừa nói vừa cười hớn hở

- Tôi biết rồi!

Hắc nói, mặt lạnh tanh, mắt lườm lườm, cậu vẫn không thể tha thứ cho con yêu quái này, tính lấy cậu ra làm trò đùa à? Ai khiến đăng kí chạy cho cậu chứ, cậu nhờ à? Hừ…

Cậu vào trong tủ đồ lấy quần áo để chuẩn bị cho cuộc thi đầu tiên trong đại hội thể dục, đó là môn bắn súng. Cậu bắn rất cừ, lên 12 tuổi, cậu được anh Thiên dạy bắn súng, mỗi ngày cậu đều tập luyện khắc khổ, từ gần đến xa, từ yếu tố ngoại cảnh, gió, bão, mưa, rồi dần làm quen với các loại súng từ dễ đến khó dùng. Hiện tại, khả năng bắn rất tốt, lần này cậu hy vọng mình sẽ mang về cho lớp giải cao.

Cô cứ lẽo đẽo theo cậu huyên thuyên đủ thứ, trên trời dưới đất, cậu không khó chịu cũng chẳng nói gì, cậu chỉ bảo là nên đến địa điểm thi để làm quen ngoại cảnh trước, sẽ có lợi. Nhưng cô không nghe, cô bảo muốn nhìn thấy cậu thi.

Đang hơn hở xem cậu ra sân bắn thì có tiếng thông báo trên loa phóng thanh của trường:

- “ Đề nghị các vận động viên thi môn bắn cung tập trung trên đồi dã quỳ sau trường để chuẩn bị, cuộc thi sẽ diễn ra nhanh hơn dự định. Cuộc thi sẽ bắt đầu sau 50 phút nữa. Xin thông báo lại….”

Cậu nhìn cô cười hiền, còn cô thì xìu mặt xuống nhìn cậu nuối tiếc. Đùa chứ, ngàn năm mới có một lần được chiêm ngượng tài thiện xạ mà lại phải đi.

- Thôi đi đi. – Hắc nói rồi quay người đi, miệng cười tủm

- Lát cậu đến xem tớ chứ?

Nhím hỏi, nhưng nói lí nhí như chẳng muốn cậu nghe thấy, khuôn mặt dễ thương đỏ hồng lên, mắt cứ nhìn xuống dưới chân rồi lại tròn xoe ngước lên nhìn cậu, tỏ vẻ cầu xin khẩn thiết. Cậu quay lại nhìn, gương mặt ấy, đôi mắt ấy khiến tim cậu run run, cậu ấp úng nhưng rồi ngay lập tức hắng giọng

- Để xem như nào đã!

Nói rồi, Hắc bước vào trong bãi bắn súng, bên trong đã có nhiều các bạn dự thi tập trung, tuy không nhiều nhưng cùng đều là người rất giỏi và đều được huấn luyện từ nhỏ, trong số đó, cậu cảm thấy khá nhất là Daive, là người gốc Mỹ nhưng sống ở Việt Nam. Daive có gương mặt trắng, khá điển trai, đặc sệt nét Châu Âu, hơn nữa, cậu ta còn một cô em gái tên là Renna, xinh xắn, ưa nhìn, và hình như cũng thi cuộc thi bắn súng. Renna khi nhìn thấy Nhị Hắc liền vui vẻ đến bắt chuyện, cậu cũng từ tốn đáp lời chào trước trận đấu.

Nhím đứng bên ngoài, mặt tuy hơi buồn nhưng con tim chớm hy vọng, cậu nói vậy nghĩa là 50% cậu sẽ sang xem cô thì đấu. Cô tự cười, chợt trong đầu cô nảy ra một ý tưởng, cô cười gian manh, cô nghĩ, còn 50 phút nữa mới thi bắn cung cơ mà, trong khi đó từ đây lên đồi dã quỳ chỉ mất có 5 phút, thay quần áo mất 5 phút nữa, vậy là có tận 40 phút để xem cậu thi đấu. Vừa nghĩ vừa cười, đôi chân rón rén đi theo cậu vào bên trong, phải nhẹ nhàng thôi, cậu tinh lắm nhé, hơn cả chó nghiệp vụ. Cậu mà biết cô chưa đi thì cậu tóm cổ quẳng một cái lên đồi luôn.

Xa xa, Nhím nhìn thấy Hắc rồi, rõ lắm, nhưng cũng bực ghê cơ, xung quanh cậu bao nhiêu là gái, toàn gái xinh mới tức chứ. Hừ, thấy trai đẹp là sân si, là bám vào, không ra thể thống gì, con gái con lứa, chẳng biết ngượng là gì, mất giá!

Nhím cứ nấp xa xa mà chửi thầm đám con gái vây quanh Hắc. May là Hắc là người lạnh lùng, chắc hồi nhỏ có tiêm phòng virus gái rồi nên không có bị nhiễm. Cơ mà ngứa mắt nhất là cái con bé người Mỹ lớp A5 nhớ, xấu như ma, da thì trắng, tóc thì xoăn, môi thì đỏ, chả được cái mẹ gì mà cậu cũng tiếp chuyện nó.

Ầy,con nhỏ đó lại còn điệu đà vén tóc, mắt chớp chớp, mồm đớp đớp, định cua lớp trưởng lớp cô à, trong cái mặt nó là muốn ghét luôn cả họ hàng nhà nó. Táo bạo đấy, tối về nhớ thắp hương cho tổ tiên đi, vì ôm nay Nhím không thể đường hoàng giáp mặt nhé, không thì thề cái mặt trắng như trứng gà đó với tổ ong không khác nhau là mấy đâu!

Úi giời, cậu thì cứ cười tươi như chó gặp lá mơ ý, ngứa mắt, cay mắt, đỏ mắt. Lộn cả mề. Nhím cứ thể mà chửi mà rủa. Nhím thề đấy, nếu đây không phải lén lút ngắm cậu thì cô đã xông ra vả cho nó và vài con nhỏ xung quanh mấy cái vì tội dám nói chuyện với bạn cùng bàn của cô. Đã nhìn thấy gì chưa, “của” cô nhé, là bạn cùng bàn hay cái mô tê gì mà có chữ “Của Cô” thì đừng có bao giờ mơ màng tới, cô lột da đầu chơi cho biết đó nha! Hừ.

Cuối cùng thì cuộc thi cũng bắt bắt đầu, màn đầu tiên nhanh gọn cậu đứng thứ nhất với ba phát trúng hồng tâm nhẹ như bẫng. Cô sướng tới mức muốn hét lên, nhưng lại sợ cậu nghe thấy nên chỉ dám kêu nho nhỏ, tay đánh đen đét vào đùi, mấy đứa con gái xung quanh cứ nhìn cô chăm chăm, tỏ thái độ không bằng lòng. Cô quay lại nói

- Nhìn cái gì, chưa thấy gái đẹp bao giờ à?

Vừa nói vừa lườm, con mắt như muốn rạch cả mặt lũ con gái khiến bọn họ sợ run, lùi ra chỗ khác. Cô lại tiếp tục nhìn cậu, ván thứ hai cũng rất nhanh chóng, tuy có khó hơn vòng đầu ở chỗ bia đỡ di chuyển nhưng chắc chả nhằm nhò gì với cậu đâu, cậu vẫn bắn trúng với 29 điểm mà.

Nhưng lần này Daive tuyệt đối 30 điểm nên Nhị Hắc và Daive cùng cân bằng đứng ở vị trí số 1. Vòng thứ 3 là màn xác định người thắng cuộc, cô chắp tay thầm cầu nguyện cho cậu từ xa. Công nhận đúng là ván chốt hạ mà, khó gì mà khó điên vậy, đã bia di chuyển thì chớ, người cũng phải đứng trên bàn di chuyển, lại còn rung rung nữa.

Các thí sinh thi môn súng dần dần bó tay vì đến bia đỡ còn chẳng bắn trúng, huống chi là ăn điểm. Cuối cùng cậu cũng chậm rãi, bình tĩnh bước lên bàn xoay, hai mắt nhìn chăm chú những tấm bia để tìm ra quy luật di chuyển. Động tác rất chậm, chắc chắn, và viên đạn đầu tiên cũng rất chắc chắn bay đi và trúng ở vòng 9 điểm.

Cả khán đài hò reo, cô không phải ngoại lệ. Và cậu đã nghe thấy mang máng thì phải, cô thấy cậu cứ vừa đứng vừa ngó nghiêng xung quanh nên cô đành cúi thụp đầu xuống.

Chết rồi, chết rồi! Cô cứ vừa cúi vừa lẩm bẩm nhưng một lát sau vẫn chưa thấy gì nên lại ngẩng lên. Có một người bất thình lình đứng ngay trước mặt cô, cô giật bắn cả mình, mắt trợn tròn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.