Yêu Cậu Quản Gia Đẹp Trai

Chương 11: Kết thúc



Năm năm sau, tháng bảy.

Mặt trời nóng bức thẳng chiếu, bên trong cây cối xanh tươi, cây đại thụ mười mấy năm che phủ kín ánh mặt trời tạo cho người ta có cảm giác mát mẻ, một thanh niên mặc áo trắng quần bò đeo ba lô, đạp xe đạp bay nhanh qua đường Lâm Ấm, vọt tới cửa một căn nhà, trực tiếp ném xe trên cỏ, mở cửa chạy vào, thở phì phò hô lớn: “Nhan Minh Húc! Nhan Minh Húc! Em lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp rồi! Còn có chứng nhận học vị!”

Một con chó to lớn màu vàng đang dựa vào dưới bóng râm cửa cây đại thụ gâu gâu nhảy dựng lên, chạy vòng vòng quanh cái túi mà cậu thanh niên đang giơ lên, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Thế An đỏ bừng, mang theo mồ hôi, cố ý đem tay giơ cao đùa với chó: “Ngửi được rồi sao? Cánh nướng ở Đông môn nha! Chính là không để cho mày đâu, không để cho mày không để cho mày…”

“Tiểu An, em làm gì thế? Trời nóng bức đừng chơi cùng chó nữa.” Cửa sổ lầu một bị đẩy ra, Nhan Minh Húc thăm dò đi ra.

“Vâng!” Thế An đáp ứng, từ trong túi plastic lấy ra hai cái cánh nướng đưa cho Bát Bảo Phạn (xôi ngọt thập cẩm), chính mình thì kích động chạy lên bậc thang, đi thẳng đến phòng đọc sách.

“Em tốt nghiệp!” Cậu đắc ý dào dạt lớn tiếng tuyên bố, lấy ra hai tờ giấy chứng nhận bằng da cứng rắn từ trong ba lô đặt lên bàn, “Thật đáng tiếc anh không đi tham gia lễ tốt nghiệp!”

Nhan Minh Húc mỉm cười không nói lời nào, mặc cho cậu làm loạn không hình tượng trực tiếp ngồi lên mặt bàn ở trước mặt mình, anh đưa tay đi sờ sờ hai tờ giấy chứng nhận: “Chúc mừng.”

“Nói chúc mừng là xong sao?” Thế An mở túi plastic ra, cầm một cái chân gà, một bên cắn một bên nói không rõ ràng, “Các học sinh muốn đi ăn tiệc chia tay, còn muốn đi hát Karaoke nữa, trên bàn cơm mọi người khóc đến rối tinh rối mù, em cũng chưa ăn no, nè, muốn ăn chân gà không? Ăn thật ngon.”

“Lại ăn đầy một miệng rồi, em sao lại có thể không bằng Bát Bảo Phạn như vậy?” Nhan Minh Húc không cần nhìn cũng biết tình nhân bé nhỏ trước mặt có bộ dáng như thế nào, mở ngăn kéo lấy cái khăn đưa qua, “Lau miệng.”

Anh đang nói, thình lình một khối thịt gà bị nhét vào miệng, lớp da thơm mùi tiêu, bên trong mềm mịn, mang theo vị ngọt của tương, tiếp theo là Thế An bướng bỉnh cười: “Ăn có ngon hay không?”

Bất đắc dĩ mà nhai hai cái rồi nuốt xuống, Nhan Minh Húc nở nụ cười cưng chiều: “Em nha, lại bắt nạt anh không nhìn thấy.”

“Nào có! Em chăm sóc anh mới đem thịt mang đến cho anh.” Thế An nhè ra miếng xương đã bị cắn hết thịt, “Thế nào, quản gia như em đây đã đủ tư cách rồi chứ? Chăm sóc chủ nhân tri kỉ nha?”

“Ư ừm.” Trong miệng Nhan Minh Húc còn chứa này nọ, không mở miệng, chỉ có gật đầu.

“Vậy anh có còn lo lắng tiếp tục kí với em không?” Thế An làm nũng hỏi, “Mấy bạn học trong lớp em ai cũng đã có công việc rồi, chỉ có em không có… Nếu anh không kí hợp đồng với em, em sẽ đói chết nha.”

“Bướng bỉnh!” Nhan Minh Húc vươn tay, điểm điểm lên mũi cậu, “Lợi Hảo nói với anh, em là người đứng đầu trẻ nhất, nửa năm trước còn có công ty tới trường học chủ động tìm em, chính em lại không muốn. Hiện tại lại giả vờ đáng thương với anh?”

Thế An rụt lui cổ: “Là vì em là một công nhân tốt, không thích đi ăn máng khác thôi, tiếp tục kí với em đi?”

Nhan Minh Húc cười ôm lấy eo cậu, năm năm, thời gian năm năm có thể đem toàn bộ khúc mắc của Thế An hóa giải, biến cậu trở về là một Kiều Thế An vô ưu vô lo, cũng có thể làm cho anh càng ngày càng yêu thương cậu sâu sắc, thời gian năm năm, tuy rằng anh không nhìn thấy, nhưng mà Thế An của anh đã trưởng thành thành một người đàn ông, ánh sáng ưu tú của cậu tỏa ra bốn phía, mà cậu, yêu anh… thuộc về anh…

“Tốt.” Anh nghe thấy thanh âm của mình hỏi, “Vậy lần này em muốn kí bao lâu?”

“Ừm.” Thế An theo dõi anh khóe môi cong lên, lòng có chút không tập trung, hỏi không rõ ràng, “Tính rõ ràng thì, không cần cứ một năm lại một năm kí liên tục, ký cả đời thấy sao?”

“Vội vã đem cuộc sống của em gắn lên người anh như vậy sao? Anh muốn khảo sát nha.” Nhan Minh Húc nói giỡn hỏi, Thế An không chịu nổi, nóng nảy, “Đều đã năm năm, thử việc cũng không có dài như vậy nha? Anh vẫn là không yên lòng sao?”

“Ha ha, không có không có, em muốn kí bao lâu cũng có thể, anh là chủ nhân tốt, đúng không?”

“Đúng!” Thế An cúi người hôn trộm một cái ở trên môi anh, cái lưỡi linh hoạt vói vào miệng của anh nhanh nhẹn vừa chuyển lại lui ra, kẻ trộm cười hì hì, “Cái này gọi là khảo sát lần thứ hai, he he.”

Nhan Minh Húc làm bộ đuổi cậu xuống: “Bại hoại, em lại bắt nạt anh!”

“Anh có thể bắt nạt lại mà.” Thế An chẳng hề để ý nói, “Buổi tối anh còn không phải thường xuyên 『thâm nhập dưới đáy』với em hay sao.” Nói xong cậu lại cắn một miếng chân gà.

“Ai, hôm nay có phải em đi gặp Lợi Hảo không? Cô ấy lại cùng em nói chuyện về cổ phiếu sao?”

“Hôm nay chị ấy làm một trong những sinh viên ưu tú khóa trước dự lễ tốt nghiệp, lên phát biểu một chút, à, chị ấy còn nén giận anh vì sao không tới tham gia của lễ tốt nghiệp của em, không nhìn thấy bộ dáng mặc áo tốt nghiệp của em.”

Nhan Minh Húc nở nụ cười: “Nè, anh dù có đi cũng đâu thể nhìn thấy?”

Ý thức được mình nói sai, Thế An thè lưỡi, ôm lấy cổ của anh, Nhan Minh Húc trấn an vỗ vỗ phía sau lưng của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Hôm nay Tiểu An của anh có phải thực oai phong, thực anh tuấn hay không? Đúng rồi, em là đứng đầu, hẳn là đại biểu phát biểu trong lễ tốt nghiệp, có phải có ánh mắt của rất nhiều cô gái nhìn em chằm chằm hay không? Thần tượng nha.”

“Phải nha, thế nào, anh không vui sao?” Thế An cọ cái miệng đầy dầu mỡ vào vai anh, thực hiện được sự trả thù mà nở nụ cười, bỗng nhiên lại nhớ đến quần áo bẩn là do chính mình giặt, mặt lại lộ ra vẻ khổ sở.

“Phải nha phải nha, anh thấy không vui nha.” Nhan Minh Húc theo lời cậu nói, “Vừa nghĩ tới em anh tuấn như vậy, anh lại không nhìn thấy, trên đường tùy tiện mọi người đều có thể thấy được, mà anh lại không nhìn thấy gì cả, anh thấy rất không vui nha.”

Thế An cười khúc khích: “Đúng rồi, chị ấy đưa cho em hai món lễ vật.”

“Ồ, lại làm cho cô ấy tiêu pha rồi, là cái gì?”

“Là một chiếc notebook của hãng IBM, chị ấy nói về sau em là trợ lý của anh, có việc đều là ta ra mặt, đắc lấy cho ra thủ đi.”

“Còn vật nữa là gì?”

“Chị ấy tìm người may một bộ áo tốt nghiệp, nói là bộ đồ đó của trường học chỉ có thể chụp ảnh không thể mang đi, muốn em mang về nhà mặc cho anh xem, bù lại tiếc nuối anh không thể đích thân tới hiện trường xem em tốt nghiệp.”

“Lợi Hảo lại làm bậy rồi.” Nhan Minh Húc dở khóc dở cười nói, “Cùng em liên hợp lại đùa giỡn anh? Dù em mặc áo tốt nghiệp thì làm sao anh thấy được đây?”

Thế An chậm rãi tiến đến bên tai anh, thanh âm áp đến thấp nhất nói: “Nhìn không thấy… Anh có thể… Sờ ~~ nha…”

Cậu cúi đầu cười trộm một lát, ngẩng đầu nhìn mặt Nhan Minh Húc dại ra, kinh ngạc nói: “Ai nha! Anh thật ngốc nha!”

“Tiểu An.” Thanh âm Nhan Minh Húc thực bình tĩnh nhưng lại cất dấu bên trong là sự nguy hiểm, “Anh liền cho em thấy anh có ngốc hay không!”

Nói xong, cánh tay anh dùng một chút lực ôm lấy Thế An đứng lên, Thế An bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng ôm lấy cổ của anh: “Anh làm gì làm gì… Ai nha… Không được cắn người… Ưm…”

Căn nhà ngày mùa hè, bỗng nhiên liền trở nên thực im lặng, con chó trong vườn chán đến chết ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại chuyên tâm gục xuống mà gặm xương.

Năm tháng yên lặng thật tốt, hạnh phúc mỹ mãn, chính là như thế.

—— Quyển sách hoàn ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.