Yêu Cậu Quản Gia Đẹp Trai

Chương 7



“Vâng!” Thế An vui vẻ tiến vào, đóng lại cánh cửa ở sau lưng, đi tới bàn học hai bước, bỗng nhiên cậu giật mình, Nhan Minh Húc vừa rồi gọi cậu là gì? Thế An?!

Cậu sao bại bị lộ tên thật chứ? Chứng minh thư đã cất giấu, huống chi Nhan Minh Húc căn bản là không nhìn thấy! Anh làm thế nào mà biết được tên cậu…

“Ngài Nhan…” Tim của cậu bắt đầu nhảy loạn, không phải là loại không yên mang theo ngọt ngào quen thuộc mà là một loại dự cảm nguy hiểm, giống như có chuyện đáng sợ đã xảy ra vậy.

“Kiều Thế An, là tên của cậu, đúng không?” Thanh âm Nhan Minh Húc vẫn nhẹ nhàng như vậy, thế nhưng lọt vào trong lỗ tai Thế An lại giống như sấm sét, cậu lui về phía sau từng bước, cậu thầm muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng nhìn thấy nụ cười biết rõ trên mặt Nhan Minh Húc, cậu chỉ biết, không thể nào! Nhan Minh Húc và Nhan Minh Duệ rốt cuộc chính là anh em, bọn họ giờ phút này có một chút giống nhau, phải nắm giữ chứng cứ chính xác sau đó mới đánh ra một kích trí mạng, làm cho đối thủ không thể phản kháng.

Thế nhưng, tôi không phải là đối thủ của anh!

Không nghe được câu trả lời của cậu, Nhan Minh Húc thở dài một hơi, vươn tay ấn lông mày, mở miệng lần nữa: “Thực xin lỗi, Tiểu An, a, không, Thế An.”

“Ngài Nhan…” Vì sao lại nói thực xin lỗi với tôi? Đầu óc Thế An nhanh chóng hoạt động, cậu nín thở, thật cẩn thận chờ anh nói tiếp, cũng chờ đợi vận mệnh tương lai không thể biết của mình.

“Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ cậu không phải 『đứa nhỏ đến từ thôn』như tiểu Duệ nói, hắn cũng thật khờ, cho là tôi không nhìn thấy thì cái lỗ tay cũng điếc sao? Chính là tôi nghĩ, mỗi người đều có riêng tư không muốn người ngoài biết đến, có lẽ cậu có bí mật gì đó, hoặc là khó xử, vì thế rất cần công việc này, cho nên, tôi cũng không nói ra.”

Thế An yên lặng đứng ở nơi đó, nghe lời của anh, cảm giác sức lực trên người từng chút từng chút một bị lấy đi, anh đã biết, kết quả có thể như thế nào đây? Anh còn có thể cười với mình, sờ tóc của mình, gọi tên của mình không?

“Bác Tôn chỉ nói với tôi, cậu là một đứa bé còn nhỏ, thông minh, lễ phép, là một đứa bé ngoan, muốn tôi chắm sóc cậu thật tốt, tôi đã đồng ý, tôi nghĩ, mặc kệ cậu có mục đích gì, chỉ cần cậu ở chỗ này của tôi thêm một ngày, tôi sẽ làm tốt nghĩa vụ của một chủ nhân, không truy hỏi bất cứ chuyện gì của cậu. Sau đó, chính là Lợi Hảo… Con gái luôn có sự mẫn cảm với hàng hiệu, lời của cô ấy nói cho tôi biết, Cậu… Không phải là một quản gia bình thường.”

Thế An rất muốn hỏi lại: vậy thì có gì khác nhau ư? Tôi chỉ muốn làm quản gia của anh, tôi có mặc quần bò hàng hiệu hay không thật sự quan trọng như vậy sao?

“Sau đó, cậu lại tạo thêm nhiều điều ngạc nhiên hơn cho tôi.” Nhan Minh Húc lại xoa bóp trán, “Dùng máy tính không tệ nhỉ?”

“Hiện tại ở các trường trung học đều mở lớp dạy máy tính.” Thế An rốt cục đã có thể nói chuyện, thanh âm khàn khàn, thật vất vả mới có thể phát ra từ cổ họng.

“Đúng vậy, cho nên tôi đã thuê thám tử điều tra lai lịch của cậu, tiểu Duệ khẳng định sẽ không nói cho tôi biết, hắn rất có chủ kiến, luôn luôn như thế. Sau đó, đến hôm nay tôi nhận được kết quả.”

Chính là… cuộc gọi mà cậu nghe thấy trước giờ cơm chiều sao? Nếu sớm biết đó là cú điện thoại sẽ làm thay đổi vận mệnh mình, lúc ấy tôi chắc chắn sẽ xông lên rút dây điện thoại, Thế An chua xót nghĩ.

“Kiều Thế An, mười tám tuổi, con trai độc nhất của chú Kiều Dịch Chi.” Nhan Minh Húc gằn từng tiếng nói ra thân phận của cậu, Thế An nghe, nhưng không có một chút cảm giác bối rối nào, cậu đờ đẫn nhìn bí mật của mình bị anh vạch trần từng cái từng cái.

Cậu không thể làm Tiểu An của anh… Không thể lại giả bộ thành một quản gia mới đến từ nông thôn, cậu đối với biểu tình của mình không còn như trước nữa rồi…

“Chuyện xảy ra năm trước tôi cũng có nghe nói qua.” Nhan Minh Húc nhẹ giọng nói, “Thật có lỗi, Thế An, tôi thật sự không nghĩ tới chính là cậu.”

Này… cũng không phải là những gì tôi muốn nghe, Thế An cắn chặt môi, nửa ngày mới buồn bã nói: “Ngài Nhan, hiện tại anh có biết, thế thì sao nào? Tôi đã ký hợp đồng, tôi sẽ ở trong này làm quản gia của anh.”

Đều đã qua đi, quên đi Kiều Thế An, biến tôi trở thành là Tiểu An, cùng nhau ở chung trong căn nhà hai tầng này, không phải tốt lắm sao? Một tháng qua chẳng lẽ chúng tôi ở chung không tốt sao? Tôi là quản gia xuất sắc của anh, đây chính là những gì anh đã nói với tôi!

“Thế An, không giống nhau, nếu tôi biết đó là cậu, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu tới đây.” Sắc mặt Nhan Minh Húc thoạt nhìn có chút buồn rầu, tâm Thế An vốn đã muốn chết lặng lại bị lời của anh đánh cho một kích thật mạnh, tựa như nứt ra thành hai mảnh, cậu dùng lực lắc đầu, khàn khàn hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói, cậu không nên ở trong này làm quản gia.” Nhan Minh Húc hắng giọng, nghiêng mặt sang một bên, “Cậu mới mười tám tuổi, cậu hẳn là nên đi đến trường! Chuyện cha cậu phá sản tôi biết là rất khó khăn, nhưng mà này cũng không thể trở thành lý do cho cậu bỏ học.”

“Lý do?” Thế An nở nụ cười, anh muốn nghe lý do thực sự sao? Muốn tôi nói cho anh biết là Nhan Minh Duệ dùng việc ngồi tù của cha tôi đến uy hiếp tôi phải ký bản hợp đồng kia sao? Anh thật sự muốn biết sao?

Nơi nào đó như vỡ tung ra, rất nóng, mang theo mùi vị nóng bỏng, như muốn trào ra từ cổ họng của cậu, Nhan Minh Húc… Anh không biết cái gì mà vẫn có thể ngồi ở trên cao phê phán tôi cái gì nên làm cái gì không nên làm hay sao?

Phải rồi, đương nhiên là anh có tư cách cùng quyền lợi này, bởi vì phá sản không phải là Nhan gia, anh còn bình yên vô sự sống ở nơi thế ngoại đào nguyên này, có em trai chăm lo công việc kinh doanh, có cha mẹ quan tâm che chở mà trải qua cuộc sống không phải lo lắng về cái gì cả, tất cả sự thoải mái ung dung của anh đều được xây dựng dựa trên cái cột chống, đó chính là anh có tiền!

Nếu không phải như thế, làm một người mù… Anh có thể làm cái gì? Anh còn có thể cười nhạo tôi sao? Anh xứng sao?!

Thế An dấy lên lửa giận cả người run rẩy, lúc này cậu mới phát hiện bản thân đối mặt với chân tướng bị vạch trần cậu cũng không thể bình tĩnh giống như trong tưởng tượng, có lẽ, lúc trước đều là ngụy tạo chăng? Cậu luôn luôn che giấu sự nghiến răng thống hận ghen tị, ở trước mặt người đàn ông này?

“Không có lý do gì.” Cậu nghe gặp âm thanh của mình trở nên thực chói tai, “Anh có thể nói tôi không biết tiến lên, không có chí tiến thủ, buông thả, hoặc là cái gì cũng được, cuộc sống của người nghèo không phải đại thiếu gia như anh có thể tưởng tượng, tôi và anh không giống nhau! Tôi phải vì cha mẹ mà chia sẻ gánh nặng, nếu trong thời điểm này mà tôi còn đi học đại học, đây mới thực sự là không có lương tâm!”

Nhan Minh Húc giật mình nhìn cậu: “Thế An, tôi không có ý khinh thường công việc của cậu.”

“Anh có! Anh chính là có!” Thế An thông suốt đi ra ngoài, lớn tiếng nói, “Khi tôi còn là Tiểu An, anh thấy tôi làm quản gia chẳng có vấn đề gì, vậy tại sao khi tôi đổi thân phận, anh liền không thể tiếp thu? Bởi vì vốn dĩ trong lòng anh đang khinh thường tôi! Anh cảm thấy thân phận lúc trước của Kiều Thế An là giống anh, cho nên nhìn thấy tôi trở nên như vậy mới cảm thấy không chấp nhận nổi! Một thằng bé đến từ nông thôn làm quản gia là bình thường, sao khi cha của tôi phá sản tôi đi làm quản gia chính là không bình thường, anh là có ý này sao?!”

Đối mặt với sự truy hỏi của cậu, Nhan Minh Húc lựa chọn nhượng bộ: “Thế An, không phải, tôi chỉ là cảm thấy cậu nên làm một ít việc có thể giúp đỡ giải quyết vẫn đề của cậu.”

“Cám ơn sự quan tâm của anh, nhưng mà không cần, tôi đi làm chính là có thể giúp chính mình, giúp cha mẹ, chứ không phải đi học đại học, anh thật sự nghĩ tôi đi học đại học thì cuộc sống của tôi sẽ khác đi sao? ” Thế An nắm chặt tay, nhớ tới khi còn ở trong căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, cậu ngồi đối diện mẹ không nói gì, đèn điện mờ nhạt chiếu xuống, cùng ánh đèn hắt ra từ các nhà khác không có một tia liên quan, khi đó, cha còn bị nhốt ở sở cảnh sát…

“Làm quản gia có cái gì không tốt? Tôi cũng không thấy có gì là mất mặt! Tôi dùng chính sức lao động của mình đổi lấy tiền lương, có thể cho cha mẹ một cuộc sống tốt hơn, điều này khiến anh cảm thấy thật mất mặt sao? Không thể chấp nhận quản gia chính là người mà các người từng biết sao? Vậy thì có liên quan gì? Anh căn bản là không biết tôi!”

Ngực Thế An giống như bị cái gì đó bóp chặt vậy, từ sau khi cha gặp chuyện không may, bất an cùng thương tâm xuống cậu vẫn luôn đè nén nay xúc động cuồn cuộn, bất tri bất giác trong mắt của cậu đã ngập đầy nước mắt: lên đại học, đây là chuyện cậu luôn nghĩ là việc đương nhiên, nhưng trong bỗng chốc, điều đó đã trở thành hy vọng xa vời.

Nếu như mình kiên trì học đại học… Cha mẹ làm sao bây giờ? Cậu thật sự có thể tin tưởng cha Đông sơn tái khởi được sao? Cha luôn nói làm thành mấy dự án kinh doanh là có thể trở mình, cả nhà lại có thể sống ở nơi thật tốt, lại được sống cuộc sống thoải mái, nói thì nói như thế, nhưng mà trong lòng Thế An vẫn luôn không thể tin được.

Học đại học, sau đó cả nhà còn giống như vậy nữa không, cuộc sống sẽ lại nghèo khổ, không, là càng nghèo khổ, khấu trừ đi học phí của cậu, chỉ sợ mỗi ngày nấu cơm cũng phải tính toán kĩ càng đi? Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, cho tới bây giờ bà cũng chưa phải nếm qua khổ sở…

Tôi không cần học đại học, tôi cần một công việc, trước mắt có thể đảm bảo cha mẹ không cần lo áo cơm mới là mục tiêu lớn nhất của cậu, về phần cái đại học hư ảo như bọt nước kia, mặc kệ nó đi…

“Thế An, cậu thật sự hiểu lầm tôi rồi.” Thái độ Nhan Minh Húc thành khẩn nói, “Tôi thề tôi không có ý khinh thường công việc của cậu, tôi chỉ muốn nói, làm người, ở dưới tình huống gì cũng phải đi về phía trước.”

Thế An hung hăng mở to mắt không cho nước mắt rơi xuống, tầm mắt của cậu mơ hồ, nhìn bóng người ngồi ở bên cạnh bàn kia, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ cảm thấy Nhan Minh Húc cách mình xa như thế, xa như bên kia thế giới.

“Cậu buông tha cho cơ hội lên đại học, này thực đáng tiếc, không, không chỉ … mà còn là cậu, nếu cậu thật sự chỉ là đứa nhỏ đến từ nông thôn đi làm công, tôi cũng sẽ nói như vậy. Như bây giờ, cậu vừa lòng sao? Lấy tiền lương rồi, sau đó thì sao? Cậu không nghĩ cho mình một mục tiêu cao sao?”

“Tôi không nghĩ!” Thanh âm Thế An ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở, cậu có lựa chọn sao? Nhan Minh Húc, anh không biết cái gì hết! Anh sống an nhàn sung sướng ngồi ở nhà, sau đó thì đi đến chỉ trích tôi sao?

“Nhưng mà tôi nghĩ.” Nhan Minh Húc đề cao thanh âm, “Khi cậu vừa tới, tôi đã nghĩ, dù sao việc nhà không nhiều, tôi cũng không cần người một tấc cũng không rời chăm sóc bên cạnh, chờ cậu quen thuộc một chút liền cho cậu đi học lớp ban đêm hoặc là tự thi đỗ vào khoa chính quy, cho cậu ở trong này vừa đi làm một bên học tập, về sau nếu cậu không còn làm ở trong này nữa, đi ra ngoài cũng có nhiều cơ hội hơn. Lúc ấy, tôi còn chưa biết cậu chính là Kiều Thế An, nếu biết tôi đã…”

“Nếu biết thì sao, sẽ như thế nào?” Thế An run rẩy hỏi.

Nhan Minh Húc không trả lời, theo bản năng quay đầu đi chỗ khác, tránh né ánh mắt của cậu.

“Vậy cũng không sao cả, tôi có giấy chứng nhận quản gia của lớp huấn luyện, tìm một nhà khác làm việc cũng không phải việc khó gì, có lẽ tiền lương không có còn cao như vậy, nhưng mà ít nhất… ít nhất không cần nghe anh nói tôi nên sống như thế nào!” Thế An bất chấp hô lên, “Anh nói đi! Anh nói không cần tôi tiếp tục làm thì ngày mai tôi có thể rời đi! Coi như tôi làm không công mấy ngày dư ra kia, một phân tiền tôi cũng không cần anh trả!”

“Tiểu An!” Nhan Minh Húc kinh ngạc đứng lên, đi hai bước về phía cậu, tựa hồ là muốn ôm lấy cậu, nhưng bước chân lại chần chờ, kính râm che lại sắc mặt của anh: “Tôi thật không có ý này.”

“Anh thấy thế nào tôi cũng không quan tâm.” Thế An nhìn ra sự do dự của anh, không biết sao tâm đau đến ngay cả hô hấp cũng khó mà tiếp tục, cậu tắc nghẹn, căm hận nhìn Nhan Minh Húc, “Bởi vì anh chỉ là chủ nhân của tôi, cái khác không có quan hệ với tôi!”

Không phải như thế… Tôi hi vọng anh có thể đi tới, ôm lấy tôi, tựa như lần trước, vỗ tôi nói không phải sợ…

“Đúng vậy, tôi không tiền đồ, tôi là người không có chí lớn, tôi không có chí tiến thủ, tôi là như thế… Có phải anh nhìn thấy tôi là như thế phải không? Dựa theo suy nghĩ của anh, tôi hẳn nên kiên cường bất khuất, sau khi cha bị phá sản vẫn phải học đại học, cho dù như vậy sẽ thực vất vả, so với những sinh viên bình thường khác vất vả nhiều hơn, cha tôi cũng không nên chơi bời lêu lổng, hẳn là nên quyết chí tự cường, tích cực hướng về phía trước, mẹ của tôi cũng không nên ở nhà oán trời trách đất, hẳn là nên lập tức hóa thân thành người vợ hiền, sau đó mỗi ngày chúng tôi một nhà cùng nhau hướng về phía trước, đây mới là những chuyện chúng tôi nên làm trong suy nghĩ của anh đúng không? Anh luôn muốn cái gì cũng đều trở nên tốt đẹp, nhưng là sự thật cùng những gì anh nghĩ sẽ giống nhau sao?!”

Thế An cảm thấy đầu óc mê muội, cậu dùng hết toàn lực hô lên: “Anh có tư cách gì nói tôi?! Anh thì sao?! Anh không phải cũng bởi vì đôi mắt của mình không nhìn thấy nên cứ ở đó mà nhận xét, yên tâm thoải mái hưởng thụ hơi ấm của cha mẹ, làm sâu gạo được người nhà nuôi nấng, sau đó anh không có việc gì làm nên có thời gian và sức lực đi yêu cầu tôi nên sống như thế nào sao? Phải rồi! Ai cũng sẽ không có yêu cầu gì đối với anh, bởi vì anh không nhìn thấy! Bởi vì anh không làm được bất cứ việc gì cả!

Nước mắt cuồn cuộn xuống, cậu quả thực thống khổ muốn suy sụp: không phải… tôi không phải muốn nói điều này… Tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi, hy vọng tôi có thể tiến tới, chính là… tôi không có cách nào…

Thân thể Nhan Minh Húc cứng còng, sau một lúc lâu, anh chậm rãi đi tới, sờ soạng, đưa tay sờ lên mặt Thế An, nhẹ nhàng mà lau nước mắt cho cậu, ôn nhu nói: “Thế An, đừng khóc, thực xin lỗi.”

Thế An không nói lời nào thì không sao, vừa mở miệng nước mắt cậu càng rơi càng hăng, vì che dấu tự tôn đã bị phá tan của cậu, cậu lui từng bước về phía sau, tay Nhan Minh Húc rơi vào khoảng không, xấu hổ dừng lại tại chỗ.

“Tôi chỉ là cảm thấy cậu như bây giờ rất đáng tiếc, cậu còn trẻ, có tiền đồ của mình, nếu thật là điều kiện có hạn, tôi có thể giúp cậu.”

“Giúp tôi? Giúp tôi như thế nào?” Thế An phản kháng, hiện tại cậu như đã mất đi lý trí, thầm nghĩ phải làm cho người đan ông trước mắt này bị tổn thương bồi thường cho sự đau khổ nói không nên lời trong lòng cậu, “Như kiểu anh nói, để tôi đi học lớp ban đêm sao? Đúng không? Như vậy anh có thể yên tâm thoải mái có phải hay không? Anh còn có thể cảm thấy được mình đã làm một chuyện tốt công đức vô hạn, tôi hẳn là nên biết ơn anh? Không đúng! Phải là cả nhà tôi đều nên biết ơn anh! Vì biểu hiện nhân từ của anh, cho dù tôi chiếm dụng thời gian làm việc để đi học, anh cũng sẽ làm một chủ nhân khoan dung mà không so đo, thậm chí tiền lương cũng không khấu trừ, đúng không? Đây là anh làm vì tôi, đây là cái mà anh gọi là giúp không luyến tiếc, đúng không?!”

Câu gào rít cuối cùng của cậu khiến Nhan Minh Húc bị dọa lui từng bước, không biết làm sao đối với cậu, ưu thương sâu nặng trên mặt anh càng thêm đâm bị thương Thế An, trái tim cậu dường như vỡ nát, gần như khinh miệt hỏi: “Như vậy ngài Nhan, anh có thể làm hết thảy đều là bởi vì anh có tiền, cho nên anh mới có thể ngồi ở trên cao chỉ dẫn tôi, đúng không?”

“Không phải.”

“Chính là tiền này không phải anh làm ra, là Nhan gia để lại cho anh, là em trai của anh ngày đêm làm việc kiếm ra, anh có thể đối đãi với tôi hào phóng như vậy không phải bởi vì anh có nhiều thiện lương mà là bởi vì anh vốn dĩ không dùng tay của mình làm ra tiền! Anh không biết tiền quan trọng như thế nào, giống như tôi ngày trước vậy!” Thế An ho một cái, đau đớn nhìn anh, “Nhưng không ai chỉ trích anh, vì sao? Bởi vì anh không nhìn thấy!”

“Vậy.. Vậy sao?” Khóe miệng Nhan Minh Húc co quắp, anh lộ ra nụ cười không biết phải làm sao, “Thì ra ở trong lòng của cậu, tôi là người như vậy sao?”

Anh cúi đầu, tự hỏi, khí lực toàn thân Thế An đều đã phát tiết hết, cậu phì phò hồng hộc thở, trừng lớn mắt, có chút không tin bản thân đã nói những lời kia.

Là Nhan Minh Húc không tốt! Đều là lỗi của anh ta! Cậu hít hít cái mũi, nước mắt chua xót vẫn còn trên mặt, tim giống như bị khắc lên từng vạch từng vạch, Nhan Minh Húc, anh là đại thiếu gia không biết khó khăn nhân gian, Nhan Minh Duệ bảo vệ anh thật tốt, khiến anh còn có thể khờ dại như vậy, còn cùng tôi nói chuyện cuộc đời, lý tưởng… cái này cái nọ…

Anh biết không? Kiều Thế An đứng ở trước mặt anh chẳng qua chỉ là một người hầu đã ký khế ước bán mình, cậu ta không có lí tưởng, không có cuộc đời, cậu ta muốn đem mười năm đẹp nhất trong đời cho anh, mà anh lại vạch trần thân phận thật sự của cậu ta khiến cậu ta chật vật bại lộ ở trước mặt…

Nếu cha tôi không phá sản… Tôi cũng sẽ khờ dại giống như anh bây giờ… Như vậy thật tốt? Vì sao chúng ta không thể gặp nhau vào lúc ấy? Vì sao lại muốn vạch trần trắng trợn điều cuối cùng mà tôi muốn che dấu đi?

Tôi thật sự… chỉ muốn yên ổn làm quản gia của anh, làm 『 Tiểu An 』của anh…

Tôi sẽ không hối hận trải qua mười năm ở bên cạnh anh…

Về sau, anh muốn tôi lấy cái gì để đối mặt với anh đây?

“Như vậy đi, Thế An, cậu về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta bàn lại.” Nhan Minh Húc tựa hồ không biết nên giải thích như thế nào, “Đi tắm rửa, an ổn ngủ một giấc, đi đi.”

Thế An không nói lời nào đi ra cửa, đi được một nửa lại dừng lại, đông cứng hỏi: “Trước khi có kết quả cuối cùng, hết thảy còn có thể duy trì nguyên dạng chứ?”

“Ừ, đương nhiên có thể.”

“Chúc ngủ ngon, ngài Nhan.”

Không đợi Nhan Minh Húc trả lời, cậu liền chạy ra khỏi phòng, tiếng bước chân ở trên hành lang vọng lên, cậu chạy thẳng vào phòng ngủ của mình, Bát Bảo Phạn đang nằm trong ổ bừng tỉnh, còn buồn ngủ ngẩng đầu nhìn cậu.

Một chút khí lực còn sót lại của Thế An hoàn toàn biến mất, cậu vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà, thì thào tự nói với chó nhỏ: “Làm sao bây giờ… Anh đã biết…”

Nước mắt lại rơi xuống, Bát Bảo Phạn nghi hoặc nhìn, vươn đầu lưỡi liếm đi, Thế An co rúm người lại, dùng sức đè lại trái tim bỗng nhiên trở nên đau đớn, lặp lại một lần nữa: “Làm sao bây giờ… Anh đã biết…”

Sáng sớm, Thế An bị chó nhỏ đánh thức, hôm qua cậu khóc mệt mỏi liền cuộn mình ở trên sàn nhà ngủ, hiện tại cả người đau nhức không thôi, cậu miễn cưỡng ngồi dậy, duỗi thân một chút, nhìn chó nhỏ nhảy nhót ở bên cạnh mình không thôi, cậu mới vừa nở nụ cười liền cũng nhớ chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Nên làm gì bây giờ đây? Chính mình cũng thực buồn cười, ngày hôm qua còn làm trò khóc nhè trước mặt anh, kỳ thật, có cái gì đâu? Cậu là người mà Nhan Minh Duệ thuê đến, hơn nữa hợp đồng đã ký mười năm, Nhan Minh Húc không có cách nào đuổi cậu đi, cho dù anh biết cậu là Kiều Thế An, được thôi, kia cùng lắm là đại biểu cho quan hệ của hai người về sau sẽ càng thêm mới lạ, cậu không thể rời đi được.

Anh sẽ không nở nụ cười với cậu nữa, cũng sẽ không còn những cái ôm bảo vệ cậu, giờ đây cậu không còn là quản gia bé nhỏ trước kia mà là con trai của 『 bạn 』của cha, là thân phận rất xấu hổ.

Thế An tỏ vẻ thoải mái mà nhún vai: có lẽ da mặt là mình quá dày đi, sao mình lại cảm thấy chuyện này khó tiếp nhận chứ? Còn không phải đã qua một ngày rồi hay sao? Nhớ lại hôm qua còn cảm thấy chuyện giống như trời sập, hôm nay đã cảm thấy không có gì rồi, phải, trải qua sự kiện sau khi cha phá sản thì vấn đề này có là cái gì đâu?

Còn lâu mới không sống không nổi! Cố lên! Thế An!

Nhưng mà, vì sao, tâm vẫn rất đau… Cậu dùng tay đè ngực, hít sâu hai cái, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị bắt đầu công việc một ngày.

Đun nồi nước, lấy mì sợi cùng cá rán đã làm tốt ngày hôm qua trong tủ lạnh ra, bỏ thêm ít rau sạch, lọc bỏ xương cá ra khỏi thịt, cá chỉ nhỏ bằng một ngón tay, tuy rằng tươi mới, nhưng lọc bỏ xương cũng khá là phiền phức, cậu làm thật kiên nhẫn và cẩn thận, đơn giản bởi vì Nhan Minh Húc không nhìn thấy…

Bưng đến nhà ăn, không biết từ lúc nào Nhan Minh Húc đã xuống lầu, vẫn như trước đeo kính râm, trầm mặc ngồi vào chỗ, Thế An giật mình một chút, chần chờ mở miệng, kiệt lực bảo trì ngữ khí bình thường: “Ngài Nhan, chào buổi sáng, bữa sáng hôm nay là cá rán vàng bỏ thêm dưa muối ở trên.”

“Cám ơn, Thế An, tôi có chuyện muốn…”

“Mời ăn cơm trước được không?” Thế An đánh gảy lời của anh, thanh âm run nhè nhẹ, hành vi không lễ phép như vậy là trước kia cậu tuyệt đối sẽ không làm, nhưng mà hiện tại, cậu theo bản năng sợ hãi mỗi một câu Nhan Minh Húc muốn nói ra.

Cầu xin anh… Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ anh muốn nói gì, mặc kệ anh đối với tôi như thế nào… Hãy ăn xong món ăn tôi đã vì anh mà làm đi…

Nhan Minh Húc cũng không kiên trì, ngón tay chuẩn xác sờ lên cái bát lớn, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn, lại lộ ra nụ cười tán thưởng mà Thế An quen thuộc: “Ăn thật ngon.”

Không biết tại sao, chỉ một câu đơn giản như vậy thôi cũng thiếu chút nữa làm cho nước mắt Thế An vỡ đê, cậu vội vàng cúi đầu, cố ý lớn tiếng ăn mì, che dấu đi sự thất thố của bản thân.

Mặc kệ cậu không muốn cỡ nào, ăn một bát mì cũng không mất bao lâu, trên bàn cơm hai người im lặng ăn từng giây từng phút trôi qua, cậu dường như tuyệt vọng muốn thời gian dừng lại ở thời khắc này, nhưng không làm được, hai người đều ăn mì xong rồi, nhưng ai cũng không chủ động mở miệng.

“Sau khi tôi rửa bát xong sẽ đến phòng sách nghe anh nói có được không?” Thế An chịu không nổi, đứng lên.

“Ngồi xuống, Thế An.” Thanh âm Nhan Minh Húc cũng không lớn nhưng lại tràn ngập áp lực khiến cậu không thể phản kháng, “Rất nhanh thôi, sẽ không làm chậm trễ thời gian của cậu.”

Thế An trầm mặc ngồi xuống, được rồi, cậu cũng đã chuẩn bị tốt, mặc kệ kết quả là gì, tới liền bây giờ đi!

“Đây là cho cậu.” Nhan Minh Húc lấy ra một cái thẻ, “Cầm lấy.”

Thế An không rõ vươn tay, nhìn Nhan Minh Húc đặt cái thẻ vào trong tay cậu, là thẻ ngân hàng, giống cái thẻ khi phát lương cho cậu, cũng giống cái thẻ tiết kiệm hàng tháng.

“Đây là lễ vật tôi cho cậu, mật mã là ngày cậu đến Nhan gia.” Nhan Minh Húc nhẹ giọng nói, “Một trăm vạn, cũng đủ cho cậu học xong đại học cùng dàn xếp cuộc sống cho cha mẹ.”

Thế An cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “Ngài Nhan, anh nói cái gì?”

“Hôm qua là tôi không đúng, làm cậu tức giận, là bởi vì tôi không biết cụ thể khó khăn của cậu đi? Đích xác, cậu có lo lắng của bản thân, nhưng mà ý kiến của tôi cũng không thay đổi, cậu nên có một tương lai tốt chứ không chỉ có là làm một quản gia. Nếu cậu thật sự là Tiểu An, tôi có thể lưu cậu lại, vừa làm việc vừa đọc sách, nhưng mà cậu không phải, cậu có điều kiện tốt, cũng thông minh, nếu không phải việc kinh doanh của cha cậu xảy ra vấn đề, hiện tại cậu hẳn là đã sớm học đại học rồi.”

“Phải rồi, tôi còn có thể đi Anh du học nha!” Tức giận trong lòng Thế An lại nổi lên, “Nhưng mà anh cho tôi cái này là có ý gì?”

“Cậu phải tiếp tục đến trường.” Nhan Minh Húc không chút nào thay đổi nói, “Tôi giúp đỡ cậu.”

Sợ Thế An có hiểu lầm, anh lập tức bổ sung: “Loại chuyện này rất nhiều, đúng không? Hiện tại học phí học đại học cao như vậy, thường xuyên có người thi đỗ lên đại học nhưng không có tiền trả học phí, xã hội cũng có rất nhiều người quyên giúp bọn họ, Thế An, cậu không cần ngại, coi như là cậu tiếp nhận quyên giúp từ người xa lạ đi, được không?”

“Người xa lạ… Cũng thật hào phóng nha.” Thế An nắm chặt cái thẻ, răng nanh cắn mạnh, hắn rốt cuộc là có ý gì? Là nói cậu làm quản gia không xứng làm bạn của anh sao? Vì sao anh cứ ép tôi… đi học đại học chứ? Tôi không lên đại học thì sẽ không thể nói chuyện với anh sao?

Nhan Minh Húc nở nụ cười: “Thế An, có thể giúp đỡ người khác là vinh hạnh của tôi, cậu có biết, mắt tôi không tốt, cho nên từ nhỏ đến lớn rất nhiều người đều giúp đỡ tôi, lúc trước khi tôi ra ngoài sẽ có người chủ động dẫn đường cho tôi, đưa tôi đi dạo phố, trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt, hiện tại tôi có cơ hội, vì sao không thể giúp đỡ người khác?”

Anh hạ thấp thanh âm: “Thế An, cậu nên học đại học, này là vì tốt cho cậu.”

“Ngài Nhan, anh đối với tôi thực yên tâm.” Lý trí Thế An nói cho cậu biết, Nhan Minh Húc nói là sự thật, anh đang vì cậu mở ra một con đường mới, nhưng mà cậu vẫn không chịu khuất phục, có lẽ là vì cậu rất nhiều lần chật vật ở trước mặt người đàn ông này, cậu theo bản năng mà giận dỗi, “Nếu tôi không cầm tiền này đi đến trường, mà là đi ăn chơi đàng *** thì sao?”

Nhan Minh Húc nhịn xuống tiếng cười khẽ: “Thế An, cậu thực trẻ con.”

“Này cũng không biết được đấy.” Thế An thấy anh cười, trên miệng càng không chịu thua, “Tôi là người không có chí tiến thủ, cho nên sau khi cha gặp chuyện không may, tôi không có mục tiêu cao, chỉ là muốn tìm một công việc không lý tưởng, kiếm một chút tiêu một chút, hiện tại anh đột nhiên cho tôi một số tiền lớn như vậy, tôi nói không chừng sẽ cầm đi mua phòng ở, du lịch nước ngoài, hoặc là đi đánh bạc… tiêu sạch hết. Đây mới là việc tôi nên làm, đến trường rất vất vả, tốt nghiệp đại học có thể đi đâu? Hoặc là tôi lừa anh một trăm vạn liền đi như vậy, anh có thể làm được cái gì? Báo người tới bắt tôi sao?”

Nhan Minh Húc cười lắc đầu: “Thế An, làm người, nên chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”

Câu nói đầu tiên diệt đi sạch bách dáng vẻ bệ vệ của Thế An, cậu gục đầu xuống, cảm thấy vừa rồi mình vừa buồn cười vừa ngu xuẩn, tuy rằng Nhan Minh Húc không có thị lực, nhưng anh lại có thể thấu đáo mọi chuyện.

Cơ hội bất ngờ có thể lên đại học, một trăm vạn đối với cậu trước kia không là gì cả, hiện tại lại có thể giải quyết chuyện của cậu, giúp cậu một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống của cha mẹ có thể tốt hơn một chút, cậu cũng không phải vừa học vừa làm gian khổ học xong đại học, một trăm vạn… đảm bảo cho cậu thoải mái học xong bốn năm đại học cùng duy trì cuộc sống mà còn dư dả, đưa mẹ đến ở một căn phòng khác tốt hơn, có thể sẽ không cần nhíu mày nữa hay không? Cha luôn nói Đông Sơn tái khởi, như vậy cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn? Tuy rằng ngoài miệng cậu nói chuyện thực vô lại nhưng sự cảm kích trong lòng đã sắp trào ra rồi.

Chính là… khế ước bán mình thì sao?

“Ngài Nhan… Tôi là người ngài Nhan thuê đến, đã ký hợp đồng.” Cậu nhỏ giọng nói.

“Tôi sẽ xử lý.” Nhan Minh Húc đơn giản nói, “Cậu không cần lo lắng.”

“Vậy… Anh có điều kiện gì không?” Thế An hỏi thật sự không yên, ở sâu trong nội tâm cậu cũng không quên nhớ tới vấn đề tương đương nghiêm trọng: Nhan Minh Húc, là một đồng tính luyến ái.

Đối với vấn đề của cậu, Nhan Minh Húc hơi kinh ngạc một chút, sau đó nói giỡn: “Tôi biết có người quyên giúp yêu cầu người được quyên giúp mỗi tháng ít nhất viết một phong thư, thành tích học tập đều phải cao, có điều đối với cậu, tôi hoàn toàn yên tâm, không có yêu cầu gì khác.”

Thế An cắn môi dưới, lén nhìn anh, ngón tay chậm rãi vẽ vài vòng ở trên bàn: “Tôi có thể một tháng… Không, hai tuần lễ tới thăm anh một lần, báo với anh tình hình học tập của tôi không?”

“Chỉ cần cậu muốn, tôi tùy thời chào đón, nhưng tôi không hy vọng làm nhiễu loạn cuộc sống bình thường của cậu.” Nhan Minh Húc mỉm cười trả lời.

“Sẽ không, tôi nghe nói đại học có rất nhiều thời gian rảnh.” Thế An sốt ruột tìm lý do cho mình, “Tôi cầm tiền của anh, đương nhiên phải cho anh một câu trả lời thuyết phục, quyên tiền cho Hội Chữ Thập cũng cần phải công khai mà, còn có… Tôi sẽ trở lại gặp Bát Bảo Phạn!”

Như vậy… Cũng không tệ, lấy một loại phương thức hoàn toàn mới để ở cùng Nhan Minh Húc, làm bạn bè… mà không phải là quan hệ quản gia và chủ nhân, Thế An phải thừa nhận này ý niệm trong đầu thực hấp dẫn, vô luận là phương thức gì, với loại tình huống này thì đây là tốt nhất, cậu có thể tiếp tục đi học, cha mẹ có thể sống tốt một chút, mà cậu còn có thể trở về… thăm Nhan Minh Húc… ở chung không hề có xấu hổ, cậu có thể thực tự nhiên mà gặp anh.

Tại sao cậu lại có thể nghĩ Nhan Minh Húc sẽ đưa ra cái yêu cầu nào chứ? Anh cũng không phải cái tên Nhan Minh Duệ lãnh khốc biến thái kia!

“Tốt, cậu có thể thi đua cùng Bát Bảo Phạn, xem là cậu học xong đại học trước, hay là nó trở thành một con… ừm, chó dẫn đường xuất thân là chó nông thôn Trung Hoa trước.” Nhan Minh Húc vẫn duy trì nụ cười trên mặt, “Quay về thu dọn hành lý đi, còn có ba tháng nữa là phải thi vào trường cao đẳng rồi, có tự tin tưởng không?”

“Không thành vấn đề!” Thế An tự tin ngẩng cao đầu, gốc kiến thức của cậu không kém, trước kia là bởi vì không có băn khoăn cho nên không có dụng tâm để học, nhưng về sau sẽ không, cậu sẽ hết sức quý trọng cơ hội khó được lần này, sẽ không bỏ lỡ… con đường mà Nhan Minh Húc đã trải ra cho cậu, “Tôi nhất định sẽ mang theo thư thông báo trúng tuyển đại học trở về!”

Nói xong cậu kiềm chế không được nội tâm kích động, cầm lấy tay Nhan Minh Húc lắc lắc: “Cám ơn anh! Tôi sẽ trở về!”

Cảm nhận được tiếng bước chân chạy đi rầm rầm của cậu, nụ cười bên môi Nhan Minh Húc dần biến mất, Tiểu An, Kiều Thế An… Cậu thiếu niên mang theo ánh mặt trời, sẽ rời khỏi mình như vậy sao… Là mình đã buông tay.

Nhưng mà, thực đáng giá … Anh nở nụ cười… Tôi không thể bởi vì ích kỷ mà giữ lấy cậu, như vậy giữ cậu lại có tác dụng gì? Để cậu tự do bay đi, tôi buông… cánh chim của cậu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.