Yêu Chậm

Chương 32



Editor: Saki



Sảnh bệnh viện đông đúc, mọi người bước đi vội vã, thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng Minh Phù lại có cảm giác như thời gian ngừng lại giữa cô và Trần Tự Chu.

Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ngắn ngủi, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Cho hỏi trung tâm giám định đi đường nào?”

Trung tâm giám định tư pháp nằm trong bệnh viện đại học số một ở thủ đô, một tòa nhà riêng. Minh Phù đã đến đây vài lần khi xử lý các vụ ly hôn, nhưng hiện tại tòa nhà đó đang sửa chữa toàn bộ, trung tâm giám định tạm thời chuyển vào tòa nhà chính, Minh Phù bây giờ không tìm được đường.

Khu vực tư vấn hiện chỉ có một y tá, xung quanh có một vòng người già, Minh Phù đành bắt đại một người mặc áo blouse trắng để hỏi, không ngờ người đó lại là Trần Tự Chu.

Trần Tự Chu liếc nhìn Minh Phù và cô gái bên cạnh một cái, không nói gì, quay người đi về phía trước.

Minh Phù mặc định hành động này của Trần Tự Chu là không muốn giúp, cũng không có thời gian để nghĩ nhiều về sự lạnh lùng của anh, định tìm người khác hỏi thì liền thấy người đàn ông nghiêng người, thấy cô không theo kịp, nhíu mày: “Còn đi không?”

Đó là ý định dẫn họ đi.

Cô gái bên cạnh Minh Phù thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Trần Tự Chu, vô thức lùi lại một bước.

Minh Phù xoa đầu cô ấy, giọng nói dịu dàng an ủi: “Không sao, đừng sợ, chị biết anh ấy, anh ấy không phải người xấu.”

Trần Tự Chu đứng ngay phía trước hai bước, nghe thấy lời này của Minh Phù, lông mày không tự giác mà giãn ra, cả người cũng dịu đi nhiều: “Đi thôi, tôi dẫn các cô qua đó.”

Minh Phù dẫn cô gái đi theo, giữ khoảng cách nửa bước với Trần Tự Chu, cô nói lời cảm ơn: “Làm phiền anh rồi.”

Trần Tự Chu không quay đầu, chỉ có một tiếng “ừ” nhẹ nhàng trong không khí lọt vào tai Minh Phù.



Cô gái mà Minh Phù dẫn đến trung tâm giám định là người đã đăng bài cầu cứu trên mạng trưa nay. Minh Phù đã nhắn tin riêng cho cô gái, giới thiệu bản thân và đề nghị hỗ trợ pháp lý miễn phí.

Cô gái tên là Lý Gia Tuệ, năm nay học lớp mười một, là một cô gái rất xinh đẹp.

Sau khi tìm thấy Lý Gia Tuệ, Minh Phù đưa cô ấy đến đồn cảnh sát để lập hồ sơ, rồi đến trung tâm giám định tư pháp để lấy mẫu t1nh dịch, nhằm xác định kẻ tình nghi.

Trên đường đi, tiếng ồn ào dần xa, hành lang chỉ còn lại tiếng gót giày “lách cách” trên sàn.

Đến phòng xét nghiệm, Trần Tự Chu gõ cửa hai lần.

Bên trong, một nữ bác sĩ ngẩng đầu lên, thấy người đến liền cười đứng dậy: “Tự Chu? Sao anh lại ở đây?”

Trần Tự Chu gật đầu với cô ấy, xoay người nhường chỗ, “Lấy mẫu xét nghiệm.”

Đinh Hân lúc này mới thấy hai người đi theo phía sau anh. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt, không thể đoán được độ tuổi, nếu không phải một người mặc đồ công sở, cô ấy còn tưởng đó là hai học sinh cấp ba.

Cô nhìn Lý Gia Tuệ đang mặc kín đáo, rồi nhìn lại lời nói mơ hồ của Trần Tự Chu, cô hiểu ra mọi chuyện.

Nụ cười rạng rỡ của cô ấy ngừng lại một chút, cô ấy bước đến trước mặt Lý Gia Tuệ, đưa tay ra: “Em gái nhỏ, vào đây với chị để kiểm tra nhé.”

Lý Gia Tuệ nhìn Minh Phù, cô gật đầu: “Đi đi, chị sẽ đợi em ngoài cửa.”

Được sự đồng ý, cô ấy mới theo Đinh Hân vào trong.

Cửa đóng lại, Minh Phù và Trần Tự Chu lùi ra hành lang bên ngoài.

Khác với sự ồn ào của sảnh chính, trung tâm giám định tư pháp tĩnh lặng đến mức như tách biệt với thế giới bên ngoài.

Minh Phù nhìn Trần Tự Chu.

Anh đứng dựa vào tường, một chân thẳng đứng trên sàn, chân kia vắt chéo ở phía rước, anh sờ túi áo, nghĩ gì đó rồi lại bỏ tay vào túi áo blouse trắng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Minh Phù biết bác sĩ rất bận, thấy anh vẫn ở đây, sợ làm phiền công việc của anh: “Nếu anh có việc, cứ đi làm đi.”

Mí mắt nhắm hờ của anh từ từ mở ra, anh nhìn cô, đánh giá một lượt, cuối cùng dừng lại ở cánh tay cô: “Tay cô sao vậy?”

Hôm nay Minh Phù mặc áo chiffon trắng, chất liệu tay áo rất mỏng, hai tay cô buông xuống trước, cánh tay lộ ra ngoài, có thể thấy một mảng đỏ lớn.

“Hả?” Minh Phù không ngờ câu đầu tiên anh hỏi lại là câu này, hơi ngơ ngác: “Không sao đâu…”

Trần Tự Chu dường như không muốn lãng phí lời, anh bước tới, nắm lấy cổ tay cô, cởi cúc tay áo, kéo tay áo lên.

Động tác tuy thô bạo, nhưng thực ra rất cẩn thận.

Da cô trắng, không còn lớp vải mỏng che đậy, vết đỏ và sưng tấy trên cánh tay càng rõ ràng, da bị trầy xước, xung quanh còn có vài vết bầm tím.

Trần Tự Chu lại hỏi: “Nói đi, làm sao mà bị thế này.”

Giọng điệu nặng nề, không phải là giọng điệu thân thiện.

Minh Phù ngơ ngác nhìn Trần Tự Chu, gương mặt hoàn toàn không phản ứng lại, chỉ trả lời theo phản xạ: “Đập vào tường.”

“Thật tài giỏi.” Trần Tự Chu thả tay cô ra, chỉ vào ghế bên cạnh: “Ngồi đó đợi.”

Không đợi Minh Phù trả lời, anh đã xoay người đi.

Chỉ khi bóng dáng anh khuất sau góc rẽ, Minh Phù mới rời mắt, chậm rãi bước đến ghế ngồi. 

Cô cúi đầu, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Thật khó hiểu, thật sự khó hiểu. 

Tâm tư của Trần Tự Chu thật sự khó nắm bắt.

Khi Trần Tự Chu quay lại, anh thấy Minh Phù ngồi trên ghế, hai chân khép lại, túi xách đặt trên đùi, tay để trên túi, lưng thẳng tắp, giống như lúc học cấp ba cô luôn ngồi ngay ngắn.

Anh kéo khóe môi một chút rồi nhanh chóng duỗi thẳng lại, bước tới.

Minh Phù đang cúi đầu nhìn những viên gạch men trắng sáng, bỗng thấy một đôi giày vải trắng lọt vào tầm mắt.

Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt Trần Tự Chu đang nhìn xuống từ trên cao.

Đôi mày và mắt của Trần Tự Chu vốn sắc bén, khi nhìn xuống người khác tạo ra cảm giác áp lực mạnh mẽ, Minh Phù không thể chống đỡ nổi, lập tức cúi mắt xuống, nhìn vào hộp y tế trong tay anh.

Hộp y tế di chuyển sang bên cạnh, chiếc ghế trống bên cạnh cô hiện lên một bóng râm.

Trần Tự Chu ngồi xuống bên cạnh cô, mở hộp y tế ra, đưa tay về phía Minh Phù: “Tay, đưa đây.”

Minh Phù đưa tay ra, lơ lửng trên tay anh.

“Đặt xuống.”

Giọng anh có chút không kiên nhẫn.

Minh Phù hạ tay xuống, chạm vào lòng bàn tay anh.

Vừa rồi chỉ tập trung vào cánh tay, giờ khi nắm lấy cổ tay cô, Trần Tự Chu cảm thấy Minh Phù hình như gầy hơn so với hồi học cấp ba.

Anh chỉ cần một tay là có thể nắm chặt hai cổ tay cô.

Khẽ nhíu mày, anh cầm nhíp kẹp một miếng bông tẩm cồn, nhẹ nhàng lau lên chỗ trầy xước.

Vết trầy xước khá lớn, là do sáng nay bị người đàn ông kia đẩy vào tường. Lúc đó có chút đau, sau đó không còn cảm giác nữa, Minh Phù cũng không để ý, cô luôn không quan tâm đ ến những vết thương nhỏ nhặt.

Giờ nhìn lại, mới thấy nó khá nghiêm trọng, trời nóng, một số chỗ đã bắt đầu mưng mủ.

Nhìn thoáng qua cánh tay mình, ánh mắt Minh Phù vô thức dừng lại trên tay Trần Tự Chu.

Tay anh cầm nhíp thon dài, trắng trẻo, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ.

Cô luôn cảm thấy tay Trần Tự Chu rất đẹp.

Phải nói rằng trên người anh không có chỗ nào là không đẹp.

“Đau thì nói.”

Giọng nam bất chợt vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.

“Không đau.”

Cảm giác mềm mại của bông tẩm cồn lướt trên cánh tay, hơi thở ấm áp của Trần Tự Chu nhẹ nhàng phả lên da khiến Minh Phù cảm thấy nhột.

Trần Tự Chu liếc nhìn cô.

Cô gái này thật không biết thế nào là yếu đuối.

Sau khi khử trùng và băng bó xong, Trần Tự Chu dặn dò: “Trong vài ngày tới cố gắng đừng để vết thương dính nước, khi lên vảy đừng cào gãi.”

Giọng anh nghiêm túc, giống như lời dặn dò của bác sĩ đối với bệnh nhân thông thường.

“Được.” Minh Phù kéo tay áo xuống: “Cảm ơn bác sĩ.”

Trần Tự Chu: “…”

Đúng lúc đó, cửa phòng kiểm tra mở ra, Minh Phù lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Gia Tuệ.

Lý Gia Tuệ áp sát vào cô, nắm chặt tay cô đầy tin tưởng.

Minh Phù mỉm cười dịu dàng, dùng ngón tay cái vuốt v e mu bàn tay của cô bé.

Đinh Hân tháo khẩu trang, nhìn Minh Phù: “Kết quả kiểm tra sẽ có trong vòng 30 ngày làm việc, nhưng tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể. Khi có kết quả tôi sẽ thông báo cho các cô.”

Minh Phù: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Cô liếc nhìn Trần Tự Chu: “Chúng tôi đi trước nhé.”

Nhìn theo bóng dáng Minh Phù và Lý Gia Tuệ rời đi, Đinh Hân thở dài: “Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, sao lại gặp chuyện thế này.”

Khi họ đã khuất sau góc tường, Trần Tự Chu rũ mắt xuống: “Có kết quả thì báo cho tôi một tiếng.”



Ra khỏi bệnh viện đúng lúc giờ cao điểm tan tầm, ứng dụng gọi xe quay vòng mãi mà không có tài xế nhận chuyến.

Minh Phù đứng bên đường có chút khó xử, nếu chỉ có mình cô thì ngồi xe buýt cũng được, nhưng bây giờ có Lý Gia Tuệ, chắc chắn là không ổn.

Lý Gia Tuệ bóp nhẹ lòng bàn tay Minh Phù: “Chị ơi, ngồi xe buýt cũng được mà.”

Minh Phù chưa kịp nói gì thì một chiếc SUV lao vào tầm mắt.

Giống như tối qua, Trần Tự Chu ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn cô: “Lên xe.”

Đợi thêm cũng không bắt được xe, vì Lý Gia Tuệ, Minh Phù cũng không từ chối, mở cửa sau để Lý Gia Tuệ lên trước rồi ngồi vào.

Cô báo địa chỉ, xe bắt đầu lăn bánh.

Lại là một chặng đường im lặng, nhưng lần này có thêm người nên cũng không đến mức khó xử.

Xe không bật điều hòa, bốn cửa sổ chỉ hạ xuống một khe hở nhỏ, gió buổi tối lùa vào, thổi mát rượi.

Nhà Lý Gia Tuệ ở trong một con hẻm nhỏ mà người ta gọi là “khu ổ chuột” của thủ đô, một cái sân nhỏ mà có thể ở được nhiều hộ gia đình, bếp và nhà vệ sinh đều dùng chung.

Hẻm quá hẹp xe không vào được, Trần Tự Chu đỗ xe ở đầu hẻm, Minh Phù và Lý Gia Tuệ xuống xe.

Đang định cảm ơn Trần Tự Chu thì thấy anh cũng xuống xe.

Anh hất cằm: “Đi thôi.”

Minh Phù kìm lại câu “cảm ơn”, ôm Lý Gia Tuệ đi vào con hẻm.

Trần Tự Chu theo sau họ.

Đến trước cửa, Minh Phù hơi cúi người để nhìn thẳng vào mắt Lý Gia Tuệ, nhẹ nhàng dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi điện cho chị, nửa đêm không ngủ được cũng gọi chị, lúc nào chị cũng sẽ nghe máy.”

Dù sao cô bé cũng còn trẻ, gặp phải chuyện tồi tệ như vậy, ba mẹ không những không ủng hộ cô ấy báo cảnh sát mà chỉ nghĩ cô ấy làm mất mặt. Bây giờ cuối cùng cũng có người đứng về phía cô ấy, còn đối xử với cô ấy một cách dịu dàng và kiên nhẫn như vậy, Lý Gia Tuệ kìm nén cả ngày như tìm được nơi để trút ra, mắt liền đỏ hoe.

“Chị ơi, mọi người trên mạng đều nói là em đáng bị như vậy, nhưng em đâu có làm gì sai. Hôm đó ra ngoài em còn mặc áo dài tay và quần dài.” Giọng của Lý Gia Tuệ bị nghẹn trong khẩu trang, giọng khóc nghe rõ ràng hơn: “Có phải em đã trở nên bẩn thỉu rồi không?”

“Không, em không bẩn, cũng không đáng xấu hổ, em luôn luôn trong sạch. Bẩn thỉu và sai trái đều là do những kẻ đó, không phải là lỗi của em. Đừng để họ làm em nghi ngờ bản thân mình, hoa hồng mãi mãi là hoa hồng, không vì dính một chút bùn mà mất đi vẻ đẹp của nó.” Minh Phù lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: “Về nhà ngủ một giấc ngon, đừng suy nghĩ lung tung, chị nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em, tin chị nhé.”

Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng và kiên quyết, mang theo sự an ủi và quyết tâm.

“Cảm ơn chị.”

“Không có gì.” Minh Phù xoa đầu cô bé: “Vào nhà đi, trước khi ba mẹ về thì nhớ khóa cửa cẩn thận.”

Nhìn Lý Gia Tuệ khóa cửa, Minh Phù mới quay người bước ra khỏi sân.

Trần Tự Chu đợi ở cửa, thấy cô bước ra liền dập điếu thuốc.

Minh Phù đi đến, vừa định mở miệng thì Trần Tự Chu như cảm nhận được cô sắp nói gì, liền mở lời trước: “Một lát nữa cô lại phải cảm ơn tôi vì đã đưa cô về nhà, để dành đến lúc đó nói cũng không muộn.”

“Tôi có thể tự về được, nếu anh có việc thì —”

“Nơi này lộn xộn như vậy, nếu cô xảy ra chuyện, tôi có thoát khỏi trách nhiệm được không?” Trần Tự Chu liếc nhìn cô: “Hay là cô muốn tôi áy náy, không yên lòng suốt đời?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.