Yêu Chậm

Chương 4



Editor: Saki

“Vị trí lớp chúng ta ở ngoài cùng hành lang, khá xa nhưng cũng yên tĩnh hơn, hơn nữa không gian hoạt động rất lớn, cậu xem cầu thang bên ngoài và vườn hoa nhỏ dưới lầu hoàn toàn đều là sân hoạt động của lớp chín chúng ta.”

Vừa mới ở trong phòng học chậm trễ một lát, chờ Minh Phù thu dọn đồ đạc xong, người trong hành lang gần như đã đi hết.

Trịnh Nhan Hương kéo cánh tay Minh Phù, vừa đi ra ngoài vừa giới thiệu cho cô phạm vi lãnh thổ lớp chín của bọn họ.

“Là trường học, phân chia, sao?”

Trịnh Nhan Hương bị bộ dạng đơn thuần của Minh Phù chọc cười, kiên nhẫn giải đáp câu hỏi: “Đương nhiên không phải, bởi vì các lớp khác cách đây rất xa, tan học gì đó cũng sẽ không tới đây, sau đó vườn hoa nhỏ vừa vặn là khu vệ sinh của lớp chúng ta, hơn nữa ngày thường Trình Lí và Trần Tự Chu bọn họ đều thích ở bên ngoài đợi, những người khác nghĩ cũng không dám tới.”

Minh Phù tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”

“Đương nhiên là sợ rồi, cậu biết Trần Tự Chu là ai không? Ngồi phía sau cậu đấy.”

Minh Phù nhớ tới ánh mắt nhìn nhau ở cửa sau phòng học, “Mình biết.”

Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy, rất đẹp trai.”

Giống như búp bê tinh xảo trong tủ trưng bày.

“Ồ, hóa ra em Phù của chúng ta cũng nhìn mặt.” Trịnh Nhan Hương trêu chọc một câu.

Minh Phù chớp mắt: “Ăn ngay nói thật, nói, mà thôi.”

“Điều này cũng đúng, Trần Tự Chu quả thật rất đẹp trai, học tập cũng tốt, đánh nhau tàn nhẫn, mình may mắn gặp qua một lần, lập tức dẫn đến việc các bạn cùng lớp của cậu ấy không dám nói chuyện với cậu ấy trong hai năm. Trong trường học nữ sinh theo đuổi cậu ta cũng nhiều, bạn gái của cậu ta hình như cũng không ít.” Trịnh Nhan Hương nhỏ giọng nói, cuối cùng tiến đến bên tai Minh Phù nhỏ giọng bát quái: “Cậu ta và Tang Ngâm của lớp nghệ thuật chơi rất thân, hai người là thanh mai trúc mã, nhưng không biết vì sao không ở bên nhau.”

Minh Phù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng suy nghĩ trôi qua quá nhanh, cô không bắt được, nên cũng bỏ cuộc.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, ra khỏi cổng trường, Trịnh Nhan Hương dẫn Minh Phù đến một quán trà sữa bảng hiệu đối diện đường cái mua đồ uống. Cô ấy đề cử món mình cảm thấy ngon cho Minh Phù một lần, Minh Phù chọn xong, đang chuẩn bị gọi món với nhân viên phục vụ thì Trịnh Nhan Hương giành trước một bước mở miệng: “Xin chào, cho một ly đào mâm xôi, một ly dương chi cam lộ.”

Trong lòng Minh Phù ấm áp, “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì, lát nữa mời mình ăn cá nướng là được.”

Minh Phù ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi.”

“Đùa với em đấy, sao lại cho là thật thế.” Trịnh Nhan Hương thấy bộ dạng lừa gạt của cô, nhịn không được lại nhéo mặt cô.

“Xin chào, hóa đơn nhỏ của cô đây, mời ở bên cạnh chờ một chút.”

Nhân viên phục vụ đưa hóa đơn nhỏ.

Trịnh Nhan Hương nhận lấy, qua một bên chờ với Minh Phù.

Vừa xoay người, Minh Phù đã nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.

Mười mấy phút trước, mới nhìn nhau ở cửa sau phòng học.

Nghĩ thế nào cũng là bạn học cùng lớp, Minh Phù sửng sốt một chút rồi gật đầu với cậu.

Coi như là chào hỏi.

“À, chỗ đó có chỗ, chúng ta qua đó ngồi chờ đi.”

Còn chưa thấy phản ứng của Trần Tự Chu, Minh Phù đã bị Trịnh Nhan Hương dời đi sự chú ý.

Cô gái có bờ vai và cổ cao ráo, mặc ở đồng phục học sinh rộng thùng thình trên người, tôn lên dáng người càng gầy, tóc đuôi ngựa rủ xuống phía sau nhẹ nhàng lắc lư theo bước đi của cô.

Cho đến khi tiếng nhạc trong tai nghe dừng lại một chút, sau đó lại phát ra tiếng vang lớn hơn, Trần Tự Chu mới cúi đầu, màn hình điện thoại đã biến thành đen trắng, ở giữa hiện ra một hàng chữ cái tiếng Anh màu đỏ —

Game over

Cậu mím môi dưới, rời khỏi giao diện game.

Trà sữa vừa vặn làm xong, vừa mới cầm tới, chợt nghe có người gọi cậu.

“Trần Tự Chu!”

Đối diện trường trung học Trưởng Lập có rất nhiều cửa hàng, tiệm trà sữa chỉ chiếm một không gian nho nhỏ, sân bãi có hạn, trong tiệm không có đặt bàn ghế, chỉ đặt mấy cái ghế bên ngoài cho khách ngồi.

Một giọng nữ vang lên, lại gọi là “Trần Tự Chu”, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của một đống người.

Trịnh Nhan Hương có chút kích động nắm chặt cánh tay Minh Phù: “Mau nhìn kìa, thanh mai trúc mã trong truyền thuyết xuất hiện rồi.”

Minh Phù nhất thời mới hiểu ra Trịnh Nhan Hương đang nói gì, nhìn theo tầm mắt của cô ấy.

Chiếc xe màu đen dừng ở bên đường cái, cửa sổ xe phía sau hạ xuống, cô gái có tướng mạo xinh đẹp thò đầu ra, đang vẫy tay về phía tiệm trà sữa bên này.

Trần Tự Chu mang trà sữa đi tới, đưa trà sữa cho cô ấy.

Tang Ngâm nhận lấy, cắm ống hút vào uống một ngụm, nhất thời thỏa mãn than thở một tiếng: “Uống nhiều như vậy, vẫn là đồ uống ngon nhất của trường chúng ta, cậu đi ra ngoài lâu như vậy, mình muốn chết mất.”

Trần Tự Chu không tiếp lời cô ấy, nhìn cô ấy từ trên cao nhìn xuống: “Qua đi.”

Tang Ngâm khuấy ống hút với tới trân châu bên dưới: “Cậu vòng qua bên kia lên xe đi.”

“Lười đi.”

“Mình cũng lười động đậy.”

“Hình như anh mình đã lâu không về nhà, muốn —”

Trần Tự Chu còn chưa nói xong, “Lạch cạch” một tiếng, cửa xe bị đẩy ra, Tang Ngâm chuyển sang bên kia: “Cậu Trần, xin mời.”

Trần Tự Chu nhếch môi, ngồi vào trong xe.

Xe chạy về phía trước, Trần Tự Chu đang muốn đóng cửa sổ, vô tình liếc nhìn, nhìn thấy một bóng dáng nào đó trong gương chiếu hậu, động tác dừng lại, cho đến khi rẽ vào, cậu mới lên cửa sổ xe.



Chờ xe rời khỏi tầm mắt, Trịnh Nhan Hương chép miệng: “Quả nhiên vẫn là thanh mai trúc mã được cưng chiều hơn, có thể sai khiến Trần Tự Chu mua trà sữa, còn có thể về nhà với người ta.”

Bởi vì nói lắp, Minh Phù trên cơ bản là có thể không nói lời nào thì không nói lời nào, có lẽ là chịu ảnh hưởng của Trịnh Nhan Hương hay nói, Minh Phù nói nhiều hơn một chút.

Cô “A” một tiếng: “Đây có lẽ, chính là, là phòng chính, phòng phụ, khác nhau sao?

Trịnh Nhan Hương giơ ngón cái lên: “Đúng vậy.”

Lại chờ một lát, trà sữa đã làm xong, Minh Phù và Trịnh Nhan Hương mỗi người cầm một ly trà sữa đến tiệm cá nướng ăn cơm.

Cô gái ăn cơm đều chậm, chờ từ tiệm cá nướng đi ra, sắc trời đã có chút tối.

Ngày đầu tiên Minh Phù tới trường học, đồ đạc ở nội trú chỉ vội vàng đặt ở ký túc xá rồi đến phòng học đưa tin, còn chưa kịp thu dọn, cho nên cô không trở về phòng học tự học buổi tối.

Bạn cùng bàn đi rồi, Trịnh Nhan Hương cũng không muốn mình trở về lẻ loi đọc sách, cũng theo Minh Phù trở về ký túc xá giúp cô thu dọn.

Căn tin của trường trung học Trưởng Lập tuy rằng không được tốt lắm, nhưng điều kiện nội trú vẫn rất tốt, bốn người ngủ trên giường tầng, có phòng tắm riêng.

Hai cô gái khác cùng phòng ngủ là lớp bên cạnh, cũng rất dễ ở chung.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Minh Phù đi tắm rửa, thấy thời gian còn sớm, cô ngồi ở phía dưới đọc sách rồi mới tắt đèn chuẩn bị lên giường.

Ba người khác trong ký túc xá đều đã ngủ, Minh Phù rón rén bò lên giường, nằm trên giường lấy điện thoại ra đặt đồng hồ báo thức, chuyển sang Wechat.

Cũng không chờ đợi tin nhắn nhận được.

Cô mở avatar quen thuộc kia ra, gửi tin nhắn qua.

【Minh Phù: Mẹ ơi, con thu dọn xong rồi, bạn học cũng rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con đâu ạ.】

Đợi một lát, không nhận được hồi âm, Minh Phù cũng không kiên trì nữa, cô ấn tắt điện thoại, nhắm mắt lại.



Có thể là thay đổi hoàn cảnh mới, Minh Phù hơi khó ngủ khi ở chỗ mới, nên tối qua không ngủ được ngon, điện thoại đặt dưới gối chỉ rung lên một chút cô liền tỉnh.

Cô dụi dụi mắt, gấp chăn xong liền xuống giường.

Rửa mặt xong, cô thấy Trịnh Nhan Hương còn đang ngủ, Minh Phù gửi tin nhắn cho cô ấy nói mình đến phòng học trước.

Đi đến căn tin mua bữa sáng, Minh Phù vừa cắn bánh bao, vừa cầm điện thoại học thuộc từ vựng, chậm rãi đi về phía phòng học.

Trưởng Lập đối với chuyện học sinh mang điện thoại quản lý cũng không nghiêm, miễn là không chơi trong giờ học, thời gian còn lại là lấy điện thoại ra trước mặt lãnh đạo trường cũng không sao.

Minh Phù ăn gì cũng không nhanh, đến cửa phòng học, bánh bao thứ hai mới ăn được một nửa.

Cô cúi đầu học từ vựng, cũng không chú ý tới tình huống phía trước, chờ đụng phải người, bước chân mới bị ép dừng lại.

Minh Phù vội vàng lui về phía sau một bước, “Xin, xin lỗi, tôi không, không thấy…”

“Không sao.”

Giọng nam lạnh lẽo vang lên từ đỉnh đầu, Minh Phù ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt buồn ngủ của Trần Tự Chu.

Minh Phù cho rằng mình tới sớm, không ngờ cậu lại tới sớm hơn.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô gái trước mặt, cơn tức giận khi thức dậy của Trần Tự Chu không hiểu sao tan biến đi một nửa, cậu liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, “Chăm chỉ như vậy sao? Ăn mà còn học tiếng Anh.”

“A…” Minh Phù không ngờ cậu lại chủ động nói chuyện với mình, nhưng từ trước đến nay trước mặt người lạ cô rất ít nói, cô gật đầu: “Ừm.”

Trần Tự Chu thấy cô không muốn nhiều lời, nghiêng người nhường chỗ cho cô: “Vào đi.”

“Cảm ơn.”

Minh Phù lướt qua người Trần Tự Chu, đi vào bên trong.

“Trần Tự Chu?” Một giọng nữ vang lên từ ngoài phòng học, mang theo vẻ kinh ngạc: “Cậu đến trường sớm vậy sao?”

Trần Tự Chu “Ừ” một tiếng, đi về phía trước.

Cô gái đi theo bên cạnh cậu, hai tay chắp ra sau lưng, “Trách không được sáng nay mình dậy sớm nửa tiếng, thì ra trong trường có bất ngờ chờ mình.”

Màn thể hiện tình cảm trực tiếp của cô gái rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.

Trần Tự Chu giống như nở nụ cười: “Vậy sao?”

Góc rẽ có công nhân mang thang lên lầu, cô gái chỉ lo nói chuyện với Trần Tự Chu, nhất thời không chú ý tới.

Bọn họ đi xuống cầu thang bên phải, công nhân cũng đi lên cầu thang bên phải.

Trần Tự Chu giơ tay kéo cô ấy về phía mình: “Nhìn đường đi.”

Cô gái thuận tiện nhào vào trong lòng cậu, tay đặt lên ngực cậu, cô ta nhìn sườn mặt chàng trai gần trong gang tấc, tim chợt rung động, nhón chân tiến đến gần.

Minh Phù hơi trừng to mắt, giống như không ngờ bọn họ còn ở trong trường học đã dám thân mật như vậy.

Điều này cũng quá táo bạo rồi.

Cô không dám nhìn nữa, hoảng loạn rời mắt, cúi đầu đi về phía chỗ ngồi.

Khi môi cô gái sắp dán lên má, Trần Tự Chu dùng vai đẩy cô ta ra, cười như không cười nhìn cô ta: “Đừng làm chuyện không nên làm.”

Cô gái cho rằng cậu muốn kiềm chế ở trường, liền vén tóc, cúi đầu ngượng ngùng cười: “À, mình biết rồi.”



Minh Phù ăn xong, làm hai bài đọc tiếng Anh, lớp học dần dần có thêm nhiều người.

Mãi cho đến khi sắp đến giờ tự học buổi sáng, hàng cuối cùng cũng chưa ai quay lại.

Trịnh Nhan Hương vọt vào phòng học trước giờ tự học một giây, giáo viên tiếng Anh đứng trên bục giảng, mông cô ấy cũng đồng thời đặt xuống ghế, “Làm mình sợ muốn chết, suýt chút nữa đã đến muộn.”

Minh Phù đưa qua một tờ giấy vệ sinh, “Lau đi.”

“Cảm ơn em Phù.” Trịnh Nhan Hương lau khô mồ hôi trên trán, “Nhưng sao cậu dậy sớm như vậy, khi đó mình còn ở trong mơ yêu thương với chồng.”

“Quen rồi.”

Hai người mượn chuông lên lớp che giấu nói mấy câu, tiếng chuông dừng lại, Minh Phù và Trịnh Nhan Hương thì thầm cũng kết thúc.

“Báo cáo.”

“Báo cáo.”

Hai giọng nam cao thấp không đồng đều vang lên ở cửa sau, có người quay đầu lại nhìn, phát hiện là khách quen.

Giáo viên tiếng Anh nhìn cửa sau, tập mãi thành thói quen nói: “Trễ nửa phút, đứng tự học buổi sáng.”

“Đừng mà thầy, mới nửa phút, cho —”

Trình Lí còn chưa nói hết lời cầu xin, đã bị giáo viên tiếng Anh lạnh như băng cắt ngang: “Nói nhảm nữa thì tiết thứ nhất cũng đứng lên.”

Trần Tự Chu mắng Trình Lí một câu “Ngu ngốc”, rồi đi về phía phòng học.

“Các em lấy bài thi hôm qua ra, tự học bài thi buổi sáng.”

Giáo viên tiếng Anh lên tiếng, trong phòng học vang lên tiếng thưa thớt, Trần Tự Chu lấy bài thi ra, trải đều trên bàn.

“Đều con mẹ nó trách cậu, nếu không phải cô gái lớp hai ngăn cản cậu thì có thể đến muộn sao?”

Trình Lí giơ sách che mặt, nhe răng oán giận Trần Tự Chu.

Trần Tự Chu miễn cưỡng liếc cậu ta một cái: “Tôi bảo cậu ta ngã vào lòng tôi à?”

Nhìn cậu với vẻ mặt “đẹp trai quá, được yêu thích quá, không thể nào khác, xin hãy thông cảm”, Trình Lí im lặng trợn trắng mắt.

“Khuôn mặt này của cậu thật sự là bảo vệ giàu sang danh giá cả đời, đi ra ngoài đều có người ngã vào trong lòng cậu, cởi mở thêm một chút nữa không chừng liền lập tức tiến đến hôn.”

Trình Lí hạ thấp giọng một chút, khoảng cách xa có thể không nghe thấy, nhưng Minh Phù ngồi ở hàng ghế phía trước cậu nghe rất rõ ràng.

Đầu bút dừng lại trên giấy, màu mực tràn ra.

Giọng giáo viên tiếng Anh lạnh lùng vang lên: “Trình Lí, em làm gì vậy! Giơ sách cao như vậy, sợ người khác không biết em đang lén lút nói chuyện phải không? Còn động tác nhỏ nữa cho tôi thì ra ngoài đứng nhé.” 

Trình Lí: “…”

Chết tiệt!

Trần Tự Chu cũng nói mà, dựa vào cái gì chỉ mắng một mình cậu chứ!

Cảm nhận được oán giận của Trình Lí, Trần Tự Chu khẽ mỉm cười, lười biếng tựa vào tường.

Ánh mắt nhìn quanh phòng học nửa vòng, cuối cùng rơi xuống bóng dáng nghiêng về phía trước.

Mái tóc đuôi ngựa ngày hôm qua hôm nay đã biến thành kiểu tóc búi tròn trịa, lộ ra nửa cái cổ. Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, vừa vặn bao trùm lấy nửa người của cô, chiếu như vậy, làn da trắng vừa mịn, giống như cục bột nếp.

Muốn cho người ta cắn một miếng.

Bỗng dưng, cục bột nếp quay đầu nhìn cậu một cái, mặt mang vẻ tò mò, thấy cậu nhìn mình chằm chằm, khẽ nhíu mày.

Trần Tự Chu gác chân lên tường, ý thức được buông xuống.

Đôi mắt đen láy của cục bột nếp liếc về phía trước, giống như đang nhắc nhở cậu.

Trần Tự Chu nhìn lên bục giảng, thấy giáo viên tiếng Anh đang nhìn cậu chằm chằm.

“…”

Cậu thoáng nhìn thấy cục bột nếp nghiêng về phía trước lại có động tác. Cậu nhìn một cái, dưới cánh tay đặt nghiêm chỉnh trên bàn, một mảnh giấy nhỏ lộ ra, bị hai ngón tay kẹp lấy, trên đó viết “Chọn B”.

Trần Tự Chu: “Chọn B ạ.”

Thần sắc giáo viên tiếng Anh dịu lại: “Ừ, chú ý nghe giảng, đừng tưởng rằng thành tích của mình không tệ thì muốn làm gì thì làm.”

Trần Tự Chu đáp: “Em biết rồi.”

Tờ giấy nhỏ bị lấy lại, thân hình nghiêng về phía trước ngồi nghiêm chỉnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Khóe môi Trần Tự Chu khẽ nhếch lên.

Cục bột nếp này còn rất đáng yêu.

——————–

Trần Tự Chu: Vợ đã giúp tôi, cô ấy nhất định rất yêu tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.