Yêu Chậm

Chương 52



Editor: Saki

Một tiếng “rầm” khi cánh cửa đóng lại, căn nhà trong bóng tối chỉ còn lại một dải ánh sáng yếu ớt từ màn chiếu trong phòng khách, Minh Phù đang chuẩn bị bật đèn, bên eo bỗng nhiên siết chặt, cả người bị kéo về phía sau, sau đó lưng tiếp xúc với tường.

Trong căn nhà đã mở máy lạnh, từng luồng cảm giác mát mẻ từ vải chiffon thấm qua, làm lạnh phía sau lưng cô.

Minh Phù không nhịn được rùng mình một cái, trước khi kịp nói gì, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông lại gần, môi của anh dính vào môi cô, mà không cần bất kỳ lời chào nào, lập tức cạy mở hàm răng của cô và xâm nhập.

Nhẹ nhàng đẩy hàm mềm của cô.

Nụ hôn rất k1ch thích.

Bàn tay của Trần Tự Chu kéo một bên má Minh Phù, ngón tay cái và ngón trỏ xoa bóp vành tai của cô.

Người đàn ông thể hiện mạnh mẽ, không cho phép cô lui lại một chút.

Như muốn nuốt cô vào bụng của mình.

Minh Phù chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, hai tay cô nắm chặt lấy áo anh, ngửa đầu chịu đựng bị động.

Bàn tay lớn quấn quanh eo cô ngày càng chặt, Minh Phù cảm thấy hơi thở trở nên khó khăn, không kìm được đẩy anh ra.

Trần Tự Chu thuận tiện kéo tay cô vòng qua cổ anh, buông môi cô ra, nghiêng đầu đến lỗ tai cô, khẽ thổi một hơi rồi lại ngậm vành tai cô.

Minh Phù bám vào bờ vai anh, thở hổn hển từng hơi, ngón tay vuốt v e xương sống nhô ra sau gáy anh theo bản năng.

Cánh tay vòng quanh eo cô khẽ m ơn trớn, bên tai là giọng nói khàn khàn của Trần Tự Chu, như có hạt bụi trong đó.

“Nghỉ ngơi đi em yêu, anh sẽ tiếp tục.”

Minh Phù không biết cô đã trả lời Trần Tự Chu như thế nào, cũng không biết cô đã bị anh đè vào tường bao lâu.

Đợi đến khi Trần Tự Chu buông tha cô, chân của Minh Phù đã mềm nhũn.

Mí mắt được che phủ bởi một chút ấm, “cạch” một tiếng, cô nghe thấy tiếng đèn bật.

Trần Tự Chu nhẹ nhàng xoa hai cái lên mắt cô và rời đi.

Minh Phù mở mắt chậm rãi, vẫn mắc kẹt trong bóng tối, mặc dù Trần Tự Chu vừa mới che mắt cô, khi tiếp xúc với ánh sáng, cô vẫn nhăn mày.

Ánh mắt của cô gái nhỏ mang theo một chút mơ màng, hai má phiếm hồng, môi xinh đẹp, còn phủ một lớp ánh nước đầy vẻ mờ ảo.

Yết hầu của Trần Tự Chu lăn lăn, lại tiến tới kiềm chế hôn một cái.

Khi không thể nhìn thấy thì vẫn được, nhưng khi đèn sáng lên, sự xấu hổ tràn ngập cả cơ thể, Minh Phù đỏ mặt rời xa Trần Tự Chu, trán cô chạm vào vai anh, giọng nói nhỏ tới mức gần như không nghe thấy: “Đừng hôn nữa…”

Trần Tự Chu ôm cô vào lòng, bỏ qua lời nói của Minh Phù, nghiêng đầu hôn nhẹ tai cô, thỏa mãn khen một tiếng: “Trên người em thơm quá.”

Minh Phù xấu hổ ngắt eo anh.

Người này nói nhiều quá.

Tiếng cười từ lồ ng ngực vang lên, Trần Tự Chu hơi dùng sức ôm Minh Phù lên.

Minh Phù kêu lên một tiếng, vô thức vòng tay ôm cổ anh.

Thân hình của người đàn ông thẳng tắp, che mất tầm nhìn của cô, bây giờ khi anh đưa cô lên, tầm nhìn của Minh Phù mở rộng, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lotus đang ngồi xổm cách họ hai bước, dõi mắt nhìn họ.

Ánh mắt sáng lên.

Minh Phù có cảm giác như đang làm hư một đứa trẻ.

Cô căng thẳng siết chặt tay, móng tay c ắm vào cổ Trần Tự Chu.

Ngay lập tức, cô nghe thấy anh khẽ “Shh” một tiếng.

“Em đang trả thù đấy à, mới hôn có chút mà đã không thoải mái sao?”

Trần Tự Chu vốn không phải là người đứng đắn, thời đi học anh thường trêu chọc Minh Phù, bây giờ nhận được câu trả lời của cô gái nhỏ và nụ hôn mà anh đã mong đợi từ lâu, chính thức trở thành bạn trai, anh lập tức bỏ luôn cái mặt nạ nghiêm túc ít ỏi của mình, bản chất phơi bày không chút che giấu.

“Không phải, anh đừng nói nữa —” Minh Phù bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt, vùi mặt vào vai anh: “Lotus ở phía sau.”

Trần Tự Chu nghiêng đầu nhìn Lotus, ôm Minh Phù đi về phía ghế sô pha: “Nhìn đi, để nó học hỏi kinh nghiệm luôn.”

Minh Phù thật sự sắp bị anh làm cho tức chết.

Nói cái gì mà vô lý thế chứ.

Cô đưa tay bịt miệng Trần Tự Chu: “Anh đừng nói nữa.”

Hành động này chẳng khác nào cho Trần Tự Chu thêm cơ hội.

Anh cười và hôn lên lòng bàn tay Minh Phù.

Minh Phù lập tức rút tay lại, bị anh trêu chọc đến mức không biết phải làm sao.

“Chẳng phải anh có bệnh thích sạch sẽ sao?”

“Ừm.” Trần Tự Chu ôm cô ngồi xuống ghế sô pha: “Nhưng không với em.”

Minh Phù ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, ngồi đối diện trên người Trần Tự Chu, tư thế này khiến cô càng thêm ngại ngùng, cố gắng vùng vẫy muốn xuống.

Trần Tự Chu giữ chặt cô: “Cử động nữa anh sẽ hôn em ngay trước mặt nó.”

Trong nháy mắt Minh Phù lập tức ngoan ngoãn như chim cút, cứng ngắc ngồi yên.

Cúi đầu, không dám nhìn anh.

Trần Tự Chu theo thói quen nắm tay cô nghịch ngợm, nhớ lại lúc nãy cô gái nhỏ vội vàng chạy về để trả lời anh, liền hỏi: “Chẳng phải em với Trịnh Nhan Hương đi ăn à, sao lại chạy về tìm anh?”

Minh Phù im lặng không trả lời.

Trần Tự Chu cũng không hỏi thêm, không khí giữa hai người yên tĩnh lại.

Lotus bước tới và nằm bên cạnh, đầu đặt lên ghế sô pha.

Minh Phù đưa tay xoa đầu nó, một lúc sau, nhẹ giọng nói: “Hương Hương nói với em, năm nào anh cũng tặng quà sinh nhật cho em.”

Trần Tự Chu không ngờ đó lại là câu trả lời: “Vì chuyện đó mà em đồng ý với anh?”

“Không phải.” Minh Phù vẫn cúi đầu, “Hôm đó dì nói với em, anh không muốn đi nước ngoài.”

Ngừng một chút, cô hỏi: “Có phải vì em không?”

Minh Phù chưa từng hỏi ai về những chuyện liên quan đến mình, vì cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là lý do khiến người khác đưa ra quyết định.

Trần Tự Chu sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Vậy thì sao? Khi em ở đây, anh có thể đi đâu?”

Gần một nửa tháng trước, khi Minh Phù nằm trong bệnh viện sau tai nạn xe hơi, anh đã nói cùng một câu.

Lúc đó cô không nghĩ kỹ về ý nghĩa của câu nói đó.

Bây giờ khi nghe lại, Minh Phù chỉ cảm thấy khó chịu.

Anh luôn luôn chọn cô một cách kiên định.

Nhưng cô lại không bao giờ biết.

Thậm chí còn đẩy anh ra nhiều lần.

“Vậy còn việc của anh ở nước ngoài trong những năm qua, ổn không?”

“Ổn đấy, em không biết anh à, ở đâu cũng được đón tiếp.”

Điều đó là thật.

Trần Tự Chu dường như có một tài năng tự nhiên để thu hút mọi người, cách anh đối xử với mọi người lịch sự và có nguyên tắc, đi đâu cũng được như cá gặp nước.

“Nhưng đôi khi anh thấy nhớ em.”

Trần Tự Chu cảm nhận được sự không bình thường của Minh Phù, cố gắng nói những điều ngọt ngào để dỗ dành cô, kết quả vừa dứt lời, anh thấy hai giọt nước mắt rơi xuống.

Hoàn toàn không có dấu hiệu, làm anh sợ hãi.

Trần Tự Chu nâng cằm của cô để cô nhìn lên.

“Em đang khóc gì thế?” Trần Tự Chu hoảng sợ khi thấy Minh Phù khóc: “Anh nói những điều tốt mà.”

“Xin lỗi.” Minh Phù nghẹn ngào, “Em không biết.”

Trần Tự Chu lau nước mắt cho cô: “Nếu không biết thì không sao cả, không ai trách em đâu.”

“Khi đó em nghe họ nói anh sắp đi ra nước ngoài, nên em mới rời khỏi, em không muốn bị bỏ lại.” Minh Phù nói năng có chút lộn xộn, cuối cùng lại nói lời xin lỗi: “Xin lỗi anh.”

Trần Tự Chu sửng sốt, hung hăng nói một câu: “Họ biết cái đếch gì, trong chuyện đó em không nên đến hỏi anh sao?”

“Em không dám hỏi, cơ hội đi ra nước ngoài tốt như vậy, người ngốc mới không đi.” 

Cảm xúc đã được kìm nén trong thời gian dài, Minh Phù có chút không kiểm soát được, có mấy lời cứ như vậy lần lượt ra ngoài.

Anh nhíu mày, có chút muốn cười: “Làm sao có thể khóc mà không quên mắng anh nhỉ?”

“Không phải vậy.” Minh Phù kịp phản ứng mình lỡ lời, hoảng loạn nắm lấy tay anh: “Em không mắng anh, anh đừng giận.”

“Anh không giận.”

Rút giấy đặt trên bàn trà, cách sô pha hơi xa, Trần Tự Chu hiện tại ôm Minh Phù không lấy được, anh vỗ vỗ Lotus: “Đi lấy giấy lại đây.”

Lotus nhanh chóng chạy tới lấy tờ giấy đặt lên sô pha.

Trần Tự Chu rút tờ khăn giấy lau nước mắt cho Minh Phù: “Nếu em mắng anh, anh cũng thích nghe.”

So với trước đây, Minh Phù hoàn toàn không bao giờ đề cập đến sự việc đó.

Nhưng có lẽ do biết được một số điều mà Trần Tự Chu đã làm cho cô, cô đã có tự tin hơn và không còn băn khoăn nhiều nữa.

“Hơn nữa, ngày đó em đến tìm anh, nghe được Trình Lí nói anh đang cá cược với người khác mới đuổi theo em.”

Ban đầu khi Trần Tự Chu nói muốn theo đuổi cô, Minh Phù đã bị đắm chìm trong tình trạng không tin và lo lắng bất an.

Chàng trai cô gái tuổi dậy thì luôn chung thủy với người đẹp và vật chất..

Sau khi Minh Thành Đức qua đời, có một khoảng thời gian Minh Phù mắc chứng ăn quá nhiều, dẫn đến việc cô nhanh chóng tăng cân, cộng thêm vấn đề nói lắp, cô đã bị bạn bè xung quanh trêu chọc và cô lập.

Những năm đó, cô bị xem như một quả bóng cao su, không ai muốn quản cuộc sống của cô, cũng làm cho cô trở nên càng ngày càng mẫn cảm và hướng nội.

Ngay cả khi sau đó cô giảm cân, cô cũng không bao giờ cảm thấy mình đẹp, không thấy mình có gì đáng giá để người khác thích.

Vì vậy, khi biết rằng Trần Tự Chu chỉ theo đuổi cô vì đánh cược với người khác, Minh Phù cảm thấy thất vọng nhưng cũng có chút yên lòng.

Giống như một tử tù cuối cùng đã bị tuyên án tử hình, cô cảm thấy an lòng.

Cuối cùng cô không còn phải trằn trọc suy nghĩ mỗi đêm về lý do tại sao Trần Tự Chu lại theo đuổi mình.

Cũng không phải lo lắng mỗi ngày rằng anh sẽ rời bỏ mình lúc nào.

Bởi vì tự ti, nên dù cảm nhận được bao nhiêu, cô cũng luôn tìm ra lý do để phủ nhận, đối mặt với vấn đề thậm chí không có can đảm để xác nhận.

Chỉ muốn trốn tránh.

Khoảng thời gian cách biệt quá lâu, nhiều ký ức đã phai nhạt theo thời gian, nhưng khi Minh Phù nhắc lại, Trần Tự Chu gần như ngay lập tức nhớ ra đêm đó khi Minh Phù đến tìm anh, anh đang cùng Trình Lí nôn trong nhà vệ sinh, anh đã thoáng thấy bóng dáng quen thuộc đó.

“Vậy là lúc đó chỉ vì em nghe được điều đó mà bỏ anh mà đi à?” 

Minh Phù rầu rĩ gật đầu, lại nhỏ giọng giải thích cho mình: “Em không bỏ anh.”

Trần Tự Chu nghiến răng nghiến lợi nhéo mặt cô một cái: “Em thật sự biết nghe nhỉ, không nghe những điều tốt mà lại nghe những điều xấu, sau này anh còn nói thích em mà, sao em không nghe được.”

“Em xin lỗi.”

Ngoài ba chữ nhạt nhẽo đó, cô dường như không biết nên nói gì nữa.

Nếu lúc đó cô không yếu đuối như vậy, mạnh mẽ hơn một chút.

Giữa cô và Trần Tự Chu có lẽ sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Cuối cùng, Trần Tự Chu không thể thật sự giận cô, ôm Minh Phù vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô như trẻ con: “Được rồi đừng khóc nữa, không nghe được thì không nghe được, giờ em nghe được rồi thì được rồi.”

“Việc cược thì thật đấy, anh phải thừa nhận.” Trần Tự Chu giải thích với cô: “Khi đó nghe thấy người khác muốn theo đuổi em, anh cảm thấy không thoải mái, cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nên anh đồng ý với họ.”

Anh đã quen với việc được nhiều người theo đuổi, thời niên thiếu đối mặt với sự theo đuổi và yêu thích của người khác, cho tới bây giờ anh đều tùy ý, hoàn toàn không chú ý.

Cho đến khi gặp Minh Phù, anh mới bắt đầu nhìn nhận hai chữ “tình cảm”.

“Chuyện này là do anh làm không đúng, anh xin lỗi em.” 

Sau khi biết được những điều Trần Tự Chu đã làm cho cô, lý do tại sao anh đến với cô ban đầu đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì anh quả thật nhớ thương cô nhiều năm như vậy..

“Trình Lí hỏi anh, có nói cho em biết chuyện anh sắp ra nước ngoài không, anh nói không cần thiết phải nói với em.” 

Trần Tự Chu nhíu mày suy nghĩ một vài giây, nhớ tới có vẻ như có một cuộc trò chuyện như vậy: “Đã quyết định không đi rồi, còn nói cho em biết làm gì, đến lúc đó cái đầu nhỏ bé của em suy nghĩ lung tung một hồi, lại cảm thấy là mình làm chậm trễ tương lai tốt đẹp của anh.”

Ban đầu Minh Phù nghĩ rằng “không cần thiết” là vì cô không quan trọng trong trái tim anh, nên không cần phải nói cho cô biết bất kỳ quyết định nào của anh.

Nhưng xuất phát điểm của tất cả những gì anh làm đều là lấy cô làm tiền đề hàng đầu để suy nghĩ.

Trần Tự Chu thật sự hiểu cô, nếu Minh Phù biết rằng anh đã quyết định không đi ra nước ngoài từ trước, cô sẽ cảm thấy mình làm trở ngại cho anh, cảm thấy mình là người liên lụy.

Khi đó, cô chỉ càng không dám đối diện với Trần Tự Chu.

Trần Tự Chu vừa lau nước mắt cho Minh Phù vừa nói: “Hơn nữa anh cũng không biết em đã nghe về thông tin anh chuẩn bị đi ra nước ngoài, khi đó đột ngột chạy đến nói với em rằng anh không đi ra nước ngoài, đó có phải là ngu ngốc không.”

“…”

Dường như lời này cũng khá hợp lý.

Minh Phù hít hít mũi, vòng cổ anh dựa qua, ghé vào trên vai anh, ồm ồm nói: “Anh có thể nói với em về cuộc sống ở nước ngoài không?”

Trần Tự Chu biết cô đang nói về cái gì, từ chối ngay: “Có gì để nói đâu, nói rồi em lại khóc.”

Minh Phù học theo cách anh đã từng, hôn nhẹ vào tai anh: “Em muốn nghe.”

“Phạm quy, sao lại dùng tới mỹ nhân kế chứ.”

Minh Phù vẫn lặp lại hai chữ đó: “Muốn nghe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.