Yêu Chậm

Chương 56



Editor: Saki

Đôi môi mềm mại của người phụ nữ áp vào chỗ da có hình xăm của anh, hơi ấm từ môi không nóng lắm, thậm chí còn hơi se lạnh, nhưng lại như một ngọn lửa lan tỏa nhanh chóng từ nơi bị cô chạm vào.

Nóng rực và bỏng rát.

Một luồng hơi nóng hừng hực lan tỏa khắp cơ thể.

Trần Tự Chu càng lúc càng căng thẳng, anh giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, khuỷu tay đặt lên đầu gối, khớp ngón tay đặt lên thái dương, giọng nói khàn đặc: “Gây hấn với anh à?”

“Gây hấn gì —?” Minh Phù còn chưa kịp phản ứng, khi nhìn vào đôi mắt đen láy nặng nề của Trần Tự Chu, cô liền đứng thẳng dậy: “Em về đây.”

Cái miệng của anh lúc nào cũng không có lúc nào nghiêm túc cả.

Vừa bước đi được một bước, cổ tay Minh Phù bị siết chặt, cả người cô bị kéo ngã xuống đất.

Mọi thứ quay cuồng trước mắt, đến khi mọi thứ dừng lại, cô đã quỳ úp trên người đàn ông, cả hai cùng ngã lăn ra thảm.

Một tiếng rên khe khẽ vang lên từ dưới thân, Minh Phù nhìn thấy bàn tay mình đang ấn lên vai Trần Tự Chu, cô vội vàng nhấc tay ra: “Anh không sao chứ? Em không cố ý, anh kéo em làm gì vậy?”

“Vai anh không sao đâu.” Trần Tự Chu dùng tay kia ôm lấy đùi Minh Phù đang đặt ngang hông anh, nâng lên và đặt sang bên kia, khiến hai chân cô vắt chéo qua hai bên hông anh: “Nhưng em đang đè đầu gối lên anh, em yêu.”

Minh Phù ngớ ra một lúc, sau khi hiểu ý anh, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi.

Chưa kịp phản ứng, Trần Tự Chu đã buông chân cô ra và nhẹ nhàng ấn xuống gáy cô.

Tay kia nắm chặt cổ tay Minh Phù hơi chuyển động, năm ngón tay c ắm vào khe hở của cô, trói lại thật chặt.

“Em yêu, hôn anh đi.” Trần Tự Chu nhẹ nhàng vẽ theo đường viền môi của Minh Phù, giọng điệu giả vờ vô cùng đáng thương: “Vai anh đau.”

Minh Phù tức giận đến mức không muốn nói chuyện với anh, nhưng bàn tay to lớn của anh vẫn giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể cử động dù chỉ một chút.

Cô cố gắng vùng vẫy nhẹ nhàng: “Không phải anh nói là không có chuyện gì sao?”

“Bây giờ mới bắt đầu đau.”

Trần Tự Chu dối trá một cách trơn tru, không hề do dự, nói xong anh lại kéo Minh Phù về phía mình, lập tức hôn cô.

Minh Phù nức nở hai tiếng, sau đó mọi âm thanh của cô đều bị Trần Tự Chu nuốt chửng.

Đầu ngón tay của anh di chuyển dọc theo xương sống của Minh Phù, khẽ khàng vuốt v e.

Tuy nhiên, anh không hề có ý định tiến xa hơn.

Giữa hai người chỉ có chiếc áo sơ mi lụa của Minh Phù che chắn, nhưng lớp vải mỏng manh này hoàn toàn không có tác dụng gì, Minh Phù cảm nhận được hơi nóng từ da anh, thiêu đốt khiến cô dần dần chìm đắm.

Bỗng nhiên một điều gì đó lóe lên trong đầu, Minh Phù vùng vẫy: “Đừng hôn nữa, chó…”

“Bỏ mặc nó đi, nó không hiểu đâu.”

Tay Minh Phù mềm nhũn, véo một cái vào cánh tay còn lại của anh.

Trần Tự Chu không còn cách nào khác, đành buông cô ra tạm thời, nghiêng đầu nhìn Lotus: “Về ổ của mày ngủ đi.”

Lotus nằm sấp trên sàn nhà, nhìn anh chằm chằm hai giây, rồi đứng dậy, xoay người và vẫy đuôi đi.

“Được rồi, nó đi rồi.”

Nói vội vàng câu này, Trần Tự Chu lại một lần nữa áp sát vào cô.

Minh Phù hoàn toàn không thể chống cự, dù cho cô đang ở thế chủ động, nhưng lại bị Trần Tự Chu áp đảo hoàn toàn.

Giữa những hơi thở gấp gáp, bên tai là tiếng tim đập thình thịch và tiếng thở hỗn độn.

Đầu óc Minh Phù choáng váng, không thể suy nghĩ gì, chỉ có thể mặc cho Trần Tự Chu hôn mình.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Trần Tự Chu mới buông cô ra.

Anh lau đi dấu vết nước bọt trên môi cô, Minh Phù vô thức li3m môi, đầu lưỡi vô tình chạm vào ngón tay anh.

Ánh sáng từ đèn trần rọi xuống bao trùm lấy Minh Phù, má cô ửng đỏ, đôi mắt ướt át, đôi môi căng mọng mềm mại mang màu sắc rực rỡ, đó là kiệt tác mà người đàn ông vừa tạo ra.

Đôi mắt vốn đã không mấy sáng tỏ của Trần Tự Chu càng trở nên u ám hơn. Nhận ra nguy hiểm, Minh Phù vội vàng đẩy tay anh ra, rồi mím môi, dùng hành động để thể hiện thái độ.

Trần Tự Chu bật cười nhẹ vì sự đáng yêu của cô, rút tay ra khỏi áo, lại một lần nữa đè lên lưng cô, ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Dán môi vào tai cô, anh khàn khàn nói: “Anh thích bé yêu lắm.”



Minh Phù không biết tối qua Trần Tự Chu đã quấn quýt cô bao lâu, nhưng khi thức dậy vào sáng hôm sau, môi cô vẫn còn đỏ và thậm chí hơi sưng.

Đến son môi cũng không cần bôi.

Trong đầu Minh Phù tự động tua lại cảnh tượng hai người trên thảm tối qua, hơi nóng bắt đầu trào lên má, cô vội vàng tát một ít nước lạnh lên mặt để hạ nhiệt.

Vừa bước ra khỏi phòng, không ngoài dự đoán, cô đã gặp Đào Lộ ở cửa.

Không giống lúc trước còn ngái ngủ và tinh thần uể oải, sáng sớm hôm nay trạng thái của Đào Lộ rất phấn chấn, “Chào buổi sáng bé Phù.”

“Chào buổi sáng!” Minh Phù bị nụ cười của cô ấy lan tỏa, vui vẻ hỏi: “Tối qua không thức khuya hả? Sao sáng nay lại tỉnh táo thế?”

“Thức trắng đêm viết, nhưng mà sướng lắm!” Đào Lộ cười khúc khích hai tiếng, vẻ mặt hân hoan chia sẻ với Minh Phù thành quả sáng tác suốt đêm qua của mình: “Hôm qua mình viết đến cảnh nam nữ chính ấy ấy, viết đến mức mình phấn khích cực kỳ, hai người trên thảm, nữ trên nam dưới, ôi chao ôi ôi!”

Nghe Đào Lộ miêu tả, Minh Phù chỉ cảm thấy trong đầu “bùm” một cái, giống như có thứ gì đó nổ tung.

Nếu không phải ở nhà Trần Tự Chu, cô thật sự sẽ hoài nghi nơi đó có lắp đặt camera gì không.

Sao có thể giống như vậy chứ.

“Sao mặt cậu đỏ thế bé Phù?” Đào Lộ đưa ngón tay trỏ chọc nhẹ vào má Minh Phù: “Mình cũng đâu phải lần đầu nói cho cậu nghe về những gì mình viết, sao cậu vẫn ngại ngùng thế?”

Minh Phù còn chưa kịp trả lời, Đào Lộ liền hiểu ra vấn đề “A” một tiếng: “Không phải cậu muốn ở chung với bạn học Trần sao —”

Minh Phù vội vàng phủ nhận nhiều lần: “Không phải, không có, cậu đừng đoán lung tung.”

“Thật hả?” Đào Lộ xoa xoa cằm, nhìn Minh Phù một cách bí ẩn trong vài giây, rồi bất ngờ hỏi: “Bé Phù, hôm nay cậu tô son màu gì vậy? Đẹp quá.”

“Tùy, tùy tiện, bôi thôi.”

Minh Phù hiếm khi nói lắp như vậy.

Không đợi Đào Lộ nói thêm, cô xoay người bước ra cửa, tiếng cười của Đào Lộ vang vọng phía sau.

Vội vàng thay giày, mở cửa và chuẩn bị ra ngoài, Minh Phù bỗng nghe tiếng Đào Lộ gọi vội vã:

“Bé Phù!”

Minh Phù khựng lại, quay sang nhìn: “Có chuyện gì vậy?”

Đào Lộ lê dép chạy tới, đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Cậu xem đây có phải là bạn học Trần không?”

Minh Phù nhận lấy điện thoại.

Trên màn hình hiện ra giao diện Weibo, một bài đăng của tài khoản marketing đã leo lên top 15 hot search, tiêu đề bài đăng vô cùng thu hút sự chú ý —

Bạo lực công khai xuất hiện nhức nhối trong xã hội pháp trị!

Kẻ bạo hành dĩ nhiên còn là bác sĩ ngoại tim được bệnh viện thủ đô mời với mức lương cao, ban ngày khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, là thiên sứ áo trắng cứu người, nhưng đến đêm lại trở thành tên giết người không chút chần chừ ra tay đánh người!

Dưới bài đăng còn đính kèm một đoạn video, ghi lại cảnh Trần Tự Chu đánh người tại quán bar vào tối hôm qua.

Qua góc quay, có thể thấy video được ghép từ camera trong quán bar và những người quay xung quanh, cuối video, hình ảnh rung lắc do có người chen lấn.

Minh Phù cau mày, mở video ra xem.

Video mở đầu bằng cảnh Trần Tự Chu cầm chai rượu trên bàn ném mạnh vào gáy người đàn ông đang ngồi ở khu vực ghế sô pha, tiếp theo là hình ảnh anh túm lấy cổ áo người đàn ông kéo lê từ trên ghế xuống đất.

Ban đầu, người đàn ông quay lưng vào camera nên không nhìn rõ mặt.

Sau khi bị Trần Tự Chu kéo xuống đất, khuôn mặt anh ta lộ rõ trước ống kính. 

Đó là Dương Minh.

Bên tai Minh Phù “vù vù” một tiếng, sắc đỏ trên má cũng dần tan biến.

Thủ đô rộng lớn như vậy, nếu không phải cố ý gặp nhau, những người không cùng một hội nhóm hầu như không thể gặp lại. 

Kể từ sau kỳ thi đại học và mất liên lạc với Từ Hân Vinh, bao nhiêu năm qua, cô chưa bao giờ gặp lại gia đình ba người họ.

Bất chợt gặp lại Dương Minh mà không hề chuẩn bị trước, Minh Phù không khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối hôm đó. 

Tuy thời gian đã qua lâu, nhưng nỗi sợ hãi và hoang mang vẫn còn sót lại trong tâm trí cô. 

Ánh mắt Minh Phù dán chặt vào Trần Tự Chu trong video.

Gương mặt người đàn ông lạnh lùng, tay cầm mảnh vỡ chai thủy tinh găm vào hàm dưới của Dương Minh, như thể không hề quan tâm liệu có làm người ta chết hay không.

Chỉ qua một đoạn video ngắn, cũng có thể cảm nhận được khí thế lạnh lùng toát ra từ người đàn ông này.

Nhớ lại sự bất thường của Trần Tự Chu hôm qua, Minh Phù trực giác rằng anh đã biết chuyện gì đó.

Cắn chặt răng, Minh Phù mở phần bình luận bên dưới video.

【Thật quá quắt, loại người này mà bệnh viện thủ đô cũng dám dùng ư? Không sợ làm tăng tỷ lệ tử vong cho bệnh viện sao?】

【Đời này tôi sẽ không bao giờ quay lại bệnh viện thủ đô để khám chữa bệnh nữa, tôi sợ mình sẽ chết ở đó.】

【Thêm một phiếu nữa, khi nào bệnh viện thủ đô sa thải người này thì tôi sẽ xóa bệnh viện thủ đô khỏi danh sách đen.】

【Một trăm khoa nào đó đang hoạt động: Kẻ gây ra là Trần Tự Chu, tốt nghiệp Đại học Luân Đôn, hiện đang làm việc tại khoa ngoại tim mạch ở bệnh viện thủ đô, không rõ có dính líu đến án mạng hay không, nhưng anh ta đi làm bằng xe Pagani, có hình ảnh minh chứng. [Hình ảnh JOG.]】

【Pagani? Tôi chỉ biết Panini.】

【Để giải thích cho người trên, Pagani là một trong những thương hiệu siêu xe hàng đầu thế giới, ngay cả chiếc xe rẻ nhất của họ cũng có giá khởi điểm từ hàng chục triệu, chiếc xe anh ta đang lái có giá lên tới năm mươi triệu.】

【Bác sĩ bây giờ có chế độ đãi ngộ tốt vậy sao? Đi làm bằng siêu xe hàng chục triệu? Đề nghị Sở Y tế điều tra xem anh ta đã nhận bao nhiêu hối lộ.】

【Thật kinh tởm, hóa ra học vấn và ngoại hình không thể quyết định phẩm chất của một con người.】

Nghề y là một nghề nhạy cảm, bất kỳ hành động hay lời nói nào cũng dễ thu hút sự chú ý của dư luận. Việc các tài khoản marketing tung tin về nghề nghiệp của Trần Tự Chu đã gây chấn động dư luận và thu hút sự quan tâm ngày càng tăng.

Minh Phù lướt màn hình điện thoại, tay run run.

Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp áp vào vai cô, lấy đi chiếc điện thoại.

Trần Tự Chu đứng sau Minh Phù, ôm lấy eo cô, trả điện thoại cho Đào Lộ và chào hỏi: “Hôm nay cô ấy ở chỗ tôi, có việc thì qua nhà bên cạnh tìm.”

Đào Lộ ngơ ngác gật đầu: “Được.”

Anh dẫn Minh Phù về nhà, đóng cửa lại, thấy cô vẫn còn vẻ thất thần, Trần Tự Chu cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, nắm lấy tay cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Minh Phù chậm rãi đảo mắt nhìn lên mặt anh.

“Anh biết rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.