Yêu Chậm

Chương 72



Editor: Saki

Mấy bộ đồ lót được Trần Tự Chu chấm cuối cùng cũng được anh bỏ vào túi thành công.

Bao gồm cả cái màu đỏ.

Nhân viên bán hàng cười khanh khách đưa bọn họ ra cửa rời đi: “Hoan nghênh hai người lần sau lại đến ạ.”

Minh Phù cũng không dám nhìn nhân viên bán hàng nhiều, sợ nhìn thấy biểu cảm đầy ẩn ý trên mặt cô ấy.

Cô kéo Trần Tự Chu vội vàng rời đi.

Ai muốn đến nữa chứ.

Nếu đến thì cô cũng đến một mình, tuyệt đối sẽ không dẫn theo Trần Tự Chu nữa.

“Đi nhanh như vậy có mệt không?” Trần Tự Chu nắm tay Minh Phù, kéo chậm tốc độ của cô lại: “Lúc đi mua sắm không phải còn ủ rũ sao.”

“Không mệt.”

“Vậy anh mệt, em đi chậm một chút.”

Minh Phù liếc anh một cái.

Trong lòng nói anh ở cửa hàng nội y hăng hái ngẩng cao đầu, nhưng so với chữ “mệt” này cũng không dính dáng một chút nào.

Nhưng tốc độ lại chậm lại.

Vì nấu ăn ở nhà sẽ mất nhiều thời gian, hai người quyết định tìm một nhà hàng Quảng Đông trong trung tâm thương mại để ăn tối.

Quán có thiết kế trang nhã và tinh tế, mỗi bàn ăn được bố trí như một gian riêng biệt, tạo cho thực khách không gian ăn uống thoải mái và riêng tư.

Trần Tự Chu dựa theo khẩu vị của hai người gọi món xong, bắt đầu dùng nước nóng để khử trùng chén dĩa.

Hai bàn tay thon dài của anh khẽ nhấc góc chiếc chén sứ trắng, làn khói trắng muốt từ từ bốc lên, luồn lách qua kẽ tay.

Minh Phù ngồi đối diện nhìn, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ của anh khi cầm dao mổ.

Cảm giác sẽ rất tuyệt.

Trần Tự Chu nhẹ nhàng đẩy bộ chén dĩa đã nhúng sẵn  đến trước mặt cô.

Minh Phù chống má, đầu ngón tay gõ lên má mình: “Cảm giác được ăn cơm cùng anh, ngoài việc phải tự gắp thức ăn và nhai ra, em không cần làm gì cả, giống như một tên phế vật vậy.”

Trần Tự Chu rót cho cô một ly nước ấm, “Em đang gọi anh à?”

“Gọi anh cái gì?”

Minh Phù bưng ly nước lên uống gần nửa ly.

“Để anh đút em ăn.” Trần Tự Chu nói: “Không phải em cảm thấy mình giống một bé phế vật sao.”

“Em chỉ cảm thán một câu.” Minh Phù không nói gì nhìn anh: “Không có ý đó.”

“Có ý đó cũng được, anh vui lòng cống hiến sức lực.”

“Không cần đâu.”

Minh Phù phồng má, bưng ly nước lên uống một ngụm.

Che giấu nụ cười bên môi.

Hương vị của nhà hàng Quảng Đông này không tệ, rất hợp khẩu vị của Minh Phù, cô ăn nhiều hơn nửa bát cơm so với bình thường.

Trần Tự Chu bóc một con tôm đưa tới bên miệng cô: “Há miệng.”

Minh Phù vốn đã ăn không vô, nhưng sau khi nhìn thấy tôm bóc vỏ trắng nõn trong tay người đàn ông, vẫn há miệng cắn vào.

Sau đó cô dựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên bụng: “Không ăn không ăn, trong bụng không có chỗ nữa.”

Trần Tự Chu lau tay, liếc nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô: “Thích ăn món này không?”

Minh Phù gật đầu: “Cũng được.”

“Vậy anh sẽ ra sau bếp trộm một đầu bếp, khi về đến nhà anh sẽ học cách nấu cho em.”

“A?” Minh Phù hơi xấu hổ mím môi: “Được chứ! Vậy anh có thể học nấu tất cả các món trong thực đơn không? Em thấy món nào cũng ngon hết.”

Trần Tự Chu vốn cho rằng cô gái nhỏ sẽ cảm thấy hành vi này không tốt lắm, ngăn anh lại, kết quả không ngờ cô lại có phản ứng như vậy.

Đôi mắt trông mong nhìn mình, rụt rè lại chờ mong.

Anh phát hiện cô đối với phương diện ăn uống này rất nhiệt tình.

“Có thể.” Trần Tự Chu cười: “Em muốn gì cũng được.”

Minh Phù cảm thấy mỹ mãn nhếch khóe miệng, đưa tay ra xoa bóp đầu ngón tay Trần Tự Chu.



Vì nhà hết đồ ăn, trước khi về nhà, hai người ghé vào siêu thị lớn gần khu chung cư.

Trần Tự Chu lấy một chiếc xe đẩy, gõ nhẹ vào tay cầm và hỏi: “Em có muốn lên không?”

“Làm gì vậy.” Minh Phù cười vỗ tay anh: “Em cũng không phải trẻ em.”

Cô không công khai từ chối, đó là muốn.

Trần Tự Chu bế cô lên, bỏ vào xe đẩy, sửa sang lại váy cho cô: “Muốn ngồi thì ngồi, làm gì đòi hỏi nhiều như vậy.”

Nhân tiện, anh hôn lên má cô.

Minh Phù đẩy anh: “Đi mau, đừng cản đường ở đây.”

Trần Tự Chu mới vừa lên, Minh Phù liền nhìn thấy phía sau anh đỗ một chiếc xe đẩy, một cậu bé đứng bên cạnh, cao hơn xe đẩy một cái đầu.

Cậu bé chớp mắt nhìn bọn họ.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Minh Phù, cậu bé quay đầu lại, chỉ vào Minh Phù và hỏi người phụ nữ phía sau: “Mẹ ơi, chị gái kia lớn như vậy còn ngồi xe đẩy, vì sao con không thể, không phải mẹ nói chỉ có trẻ em mới có thể ngồi sao ạ?” 

Minh Phù đỏ mặt, giãy dụa muốn xuống từ trong xe đẩy.

Trần Tự Chu đè vai cô lại, quay đầu nhìn về phía cậu bé kia: “Chị ấy là trẻ em mà, sao không thể ngồi được chứ?”

Cậu bé không xấu hổ hỏi: “Không phải trẻ em đều nên nhỏ như em sao?”

“À.” Trần Tự Chu rất bình tĩnh: “Đối với anh mà nói, chị ấy nhỏ như em vậy.”

Cậu bé không hiểu lắm, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Mẹ ơi, con không hiểu ạ.”

Người phụ nữ xoa đầu cậu bé, nói ra câu thông dụng để lừa gạt trẻ con: “Chờ sau khi con lớn lên thì sẽ hiểu thôi.”

Cậu bé: “…”

Sau khi cậu nhóc lớn lên có thể hiểu được rất nhiều thứ.

Người phụ nữ nhìn về phía Minh Phù và Trần Tự Chu, cười nói: “Tình cảm vợ chồng nhỏ của hai người thật tốt.”

Vợ chồng…

Minh Phù sửng sốt.

Trần Tự Chu thì hết sức bình thản đồng ý thân phận này: “Cảm ơn, con trai cô cũng rất đáng yêu.”

Có lẽ cậu bé là một người hoạt bát, nghe ra câu khích lệ này, hơi khom lưng: “Cảm ơn anh, anh cũng rất đẹp trai.”

Trần Tự Chu cười khẽ một tiếng.

Hiếm khi thể hiện nụ cười chân thật trước mặt người lạ.

“Phải đi rồi con trai.” Người phụ nữ lắc lắc nắm tay cậu bé: “Nói tạm biệt với anh chị đi con.”

Cậu bé vẫy bàn tay nhỏ nhắn mập mạp chào tạm biệt Trần Tự Chu: “Tạm biệt anh trai.”

Đến lượt Minh Phù, có lẽ vì nhớ ra việc cô có thể ngồi trong xe đẩy còn cậu thì không, cậu bé tự động coi cô nhỏ hơn mình, không gọi chị nữa mà đổi sang cách xưng hô mới: “Em gái xinh tạm biệt nhé!”

Trần Tự Chu nhướng mày.

Quỷ nhỏ này.

Minh Phù kinh ngạc hai giây, không nhịn được bật cười, vẫy tay với cậu: “Tạm biệt bé đẹp trai.”

Chờ hai mẹ con kia đi xa, trán Minh Phù không kịp đề phòng bị người ta búng một cái.

Cô che lại, ngửa đầu nhìn lại: “Sao anh lại búng trán em.”

Trần Tự Chu rũ mắt liếc cô: “Gọi ai đẹp trai đây?”

Minh Phúc buông lỏng sức lực, tựa đầu vào tay vịn của xe đẩy: “Sao anh lại tranh giành với trẻ em chứ.”

Trần Tự Chu vỗ nhẹ vào tai cô: “Ngẩng đầu lên trước đã.”

Minh Phù nghe lời ngẩng đầu.

Trần Tự Chu dịch tay đặt ngay phía dưới đầu cô: “Dựa vào đi, lúc nãy còn kêu cộm mà.”

Có tay người đàn ông làm gối, quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Trần Tự Chu đẩy xe đi về phía trước, Minh Phù liền ngửa đầu nhìn anh.

Góc nhìn này dìm nhan sắc người được nhìn khá nhiều.

Tuy nhiên, gương mặt Trần Tự Chu vẫn đẹp trai dù ở góc nhìn nào.

Có vẻ như anh không có góc chết.

Trần Tự Chu cảm nhận được ánh mắt của cô, nhìn về phía trước, hỏi: “Em nhìn cái gì vậy?”

Minh Phù nhớ tới bộ dạng tính toán chi li của Trần Tự Chu một hai phút trước, cười đáp: “Đang nhìn anh chàng siêu đẹp trai.”

Trần Tự Chu cong khóe miệng: “Dỗ anh à.”

“Ừm.” Minh Phù giơ tay chọc chọc cằm anh: “Quỷ hẹp hòi.”

Trần Tự Chu rất thoải mái nhận lấy danh hiệu này, còn ngại không đủ, lại tự thêm cho mình một cái: “Ừm, anh vẫn là vua ghen, ở nhà ghen với chó, ra ngoài ghen với trẻ con.”

Phân tích còn rất nghiêm túc.

Minh Phù bị chọc cười, cố ý chọc yết hầu của anh hai cái.

Sau đó nhanh chóng rụt tay lại.

Ngay cả đầu cũng chỉnh lại theo.

Hành động này là minh chứng rõ ràng cho câu nói “có ý đồ xấu nhưng lại hèn nhát”. 

Trần Tự Chu dựng thẳng một ngón tay, xuyên qua mái tóc rối tung của cô, nhẹ nhàng chậm rãi vạch lên cổ cô: “Gan lớn nhỉ, dám giở trò xấu rồi.”

Ngoại trừ không làm được bước cuối cùng.

Chuyện nên làm hay không nên làm, Trần Tự Chu cũng đã quấy rối với Minh Phù.

Trên người cô gái nhỏ có điểm mẫn cảm nào, anh biết rõ ràng.

Cảm nhận được sự trêu chọc của anh, Minh Phù co rúm lại, tay nắm lấy tay anh: “Ở bên ngoài, đừng làm loạn.”

“Được.” Trần Tự Chu nói: “Về nhà làm loạn.”

“…”

Minh Phù không tiếp lời anh, nói sang chuyện khác: “Cậu bé vừa rồi rất đáng yêu.”

Giọng nói thờ ơ vang lên trên đỉnh đầu: “Thích à?”

Minh Phù trực giác những lời này của hắn có chút không đúng.

Đúng vậy.

Ý nghĩ vừa dứt, Trần Tự Chu lại mở miệng: “Thích thì sinh một đứa.”

Gà mái đẻ trứng cũng không dễ dàng như vậy.

Minh Phù nhéo mu bàn tay anh, không nói gì.

Minh Phù không để ý đến anh, Trần Tự Chu cũng có thể nói tiếp.

Đây là một đặc điểm lớn của anh trước mặt Minh Phù.

“Nhưng anh không thích con trai, con trai đều hôn mẹ, sinh ra còn phải tranh giành tình cảm với em, sinh con gái đi, giống em nhất.”

Do tính cách của bản thân và đặc thù công việc, Minh Phù luôn suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi nói bất cứ điều gì.

Quyết định có nên nói ra những lời này hay không.

Nhưng bây giờ cô ở trước mặt Trần Tự Chu đã nói gì đó.

Nhiều ý nghĩ thậm chí còn chưa kịp hình thành trong đầu đã được tuôn ra khỏi miệng.

Cô không quá hài lòng quay đầu lại nhìn anh một cái: “Vậy nếu sinh con gái, không phải sẽ tranh giành tình cảm với em sao?”

Biểu cảm trên mặt cô mang theo chút cảm xúc.

Sinh động và đáng yêu.

Trong lòng Trần Tự Chu khẽ rung động, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

“Yên tâm, không ai tranh giành được với em. Trong lòng anh, em luôn luôn là vị trí đứng đầu.”



Minh Phù và Trần Tự Chu ở siêu thị về nhà để đồ xuống, liền tách ra đi làm.

Chuyện của Lý Gia Tuệ, nhà họ Hoắc ở sau lưng ra chút sức lực, cho nên cảnh sát xử lý vụ án vô cùng thuận lợi nhanh chóng.

Chứng cứ vô cùng xác thực, lại là xâm hại vị thành niên, hơn nữa cảnh sát theo đường dây này của Lý Gia Tuệ, lấy ra manh mối, xác nhận Tôn Triều Huy đã không phải lần đầu tiên làm chuyện này.

Trong nhà cũng mời luật sư cho hắn ta, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết đây chỉ là nỗ lực cuối cùng, vô ích.

Kết quả là một bản án tù.

Hơn nữa, nhóm con nhà giàu bọn họ thường tụ tập ăn chơi sa đọa và không có thói quen tốt nào.

Với tội danh tàng trữ và mua bán m@ túy cho người khác, khả năng được ra tù trong đời này là rất khó khăn.

Khách sạn nhà Tôn Triều Huy cũng có chút vấn đề, bị niêm phong.

Khả năng cao là nó sẽ không được dỡ bỏ phong tỏa.

Dương Minh là bạn xấu của Tôn Triều Huy, kết quả cũng không khá hơn chút nào.

Tuy nhiên, anh ta không tham gia vào việc mua bán m@ túy, mà chỉ phạm tội lái xe khi say rượu, gây tai nạn thương tích nặng và bỏ trốn.

Do đó anh ta bị kết án bảy năm tù.

Bị Trần Tự Chu cảnh cáo, Từ Hân Vinh cũng không dám gọi điện thoại quấy rầy Minh Phù.

Công lý đã trả lại cho Lý Gia Tuệ, nhưng sự việc đã xảy ra không thể bị xóa bỏ.

Khi quay lại trường, cô bé ắt hẳn sẽ phải đối mặt với những lời bàn tán từ bạn bè.

Trải qua biến cố này, ba Lý và mẹ Lý cũng đã thấm thấu bài học sâu sắc: kiếm được bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con gái.

Họ quyết định đưa Lý Gia Tuệ về quê sống.

Thay đổi hoàn cảnh, để cô bé rời xa, cũng có thể thay đổi tâm tình.

Ngày Lý Gia Tuệ đi, Minh Phù đi qua tiễn cô bé.

Cô bé ôm Minh Phù khóc bù lu bù loa không buông tay.

Minh Phù xoa tóc cô ấy, dịu dàng an ủi: “Khóc cái gì, sau này sẽ gặp lại mà.”

Nói xong câu đó, Minh Phù sững sờ trong chốc lát.

Giọng mũi Lý Gia Tuệ đặc sệt: “Bình thường nói ra những lời này, về sau cũng sẽ không gặp lại nữa.”

“Sẽ không.” Minh Phù trả lời như đinh đóng cột: “Sẽ gặp lại.”

Nhớ tới chuyện cũ, cô xúc động cười rộ lên: “Bạn trai của chị lúc trước cũng nói với chị những lời này, lúc ấy chị cũng nghĩ như vậy, bọn chị đã xa nhau vài năm, nhưng bây giờ vẫn hạnh phúc ở bên nhau.”

“Thật vậy ạ?”

“Thật đấy.” Minh Phù suy nghĩ nửa giây, nói ra để cho cô bé an tâm trả lời: “Hơn nữa không phải em còn muốn trả tiền cho chị sao, cho nên chúng ta nhất định sẽ gặp lại, tin chị nhé.”

Lý Gia Tuệ giơ tay, ngón út cong lên: “Hứa ạ.”

Minh Phù móc lên, kéo hai cái: “Hứa nhé.”

Minh Phù đưa lưng về phía trạm vào, không nhìn thấy tình hình phía sau.

Lý Giai Tuệ đang ở đối diện với cô, khóe mắt cô bé nhìn thấy thứ gì đó, chăm chú nhìn sang: “Chị ơi, anh trai đến rồi.”

“Hả?” 

Minh Phù không kịp phản ứng, xoay người nhìn lại theo bản năng.

Đại sảnh nhà ga người đến người đi, người đàn ông đứng sừng sững.

Đi từng bước một về phía cô.

Cuối cùng đứng bên cạnh cô.

“Sao anh lại tới đây?” Minh Phù hỏi anh: “Không phải anh nói có ca phẫu thuật sao?”

“Kết thúc rồi, không phải em đã nói hôm nay nhóc quỷ này phải đi sao, nên tới tiễn cô bé.”

Ấn tượng đầu tiên của Lý Gia Tuệ đối với Trần Tự Chu là hung dữ.

Nhưng nhìn qua lăng kính là bạn trai của Minh Phù, cộng thêm việc anh đã cứu mình, giờ đây Trần Tự Chu đã gắn liền với hình ảnh hiền hòa và dễ mến trong lòng cô bé.

“Cảm ơn anh nhé.” Cô bé nói lời cảm ơn, mắt liếc nhìn qua lại giữa hai người một vòng: “Thật ra, ngay từ lần đầu tiên chị đưa em đến bệnh viện và gặp anh, em đã cảm thấy có gì đó khác thường giữa hai người rồi.”

Minh Phù bối rối “A” một tiếng: “Tại sao em lại cảm thấy như vậy?”

“Cảm giác này khó diễn tả bằng lời.” Lý Gia Tuệ giơ hai ngón tay cái lên, chụm lại: “Nói theo cách khác, chính là sự thu hút. Hơn nữa, khi anh ấy nghe chị nói chị biết anh ấy và anh ấy là người tốt, bầu không khí xung quanh anh ấy đã thay đổi hoàn toàn, không còn hung dữ như trước nữa.”

“Biết rất nhiều nha nhóc quỷ.” Trần Tự Chu vòng qua vai Minh Phù, nghiêng đầu nhìn cô: “Nhóc quỷ này lần đầu tiên nhìn thấy em quan trọng với anh như thế nào, em không cảm thấy gì cả phải không?”

Minh Phù cũng oán giận anh: “Vậy ai bảo anh lúc đầu giả bộ không biết em chứ?”

“Em hiểu em hiểu!” Lý Gia Tuệ hăng hái giơ tay phát biểu: “Đó là kiểu ‘giả vờ lạnh lùng’ ấy mà! Khi những người yêu xa lâu ngày gặp lại, bề ngoài họ càng tỏ ra thờ ơ, thì trong lòng càng dậy sóng. Chắc là lúc đó anh ấy giả vờ không quen chị để kiềm chế ý muốn ôm chị vào lòng đấy.”

“Đoán cũng khá chuẩn đấy.” Trần Tự Chu không hề cảm thấy bối rối khi bị đoán trúng suy nghĩ lúc đó, anh cười đùa: “Có thời gian thì dạy thêm cho chị gái em đi, khả năng cảm nhận của chị ấy hơi chậm chạp.”

Lý Gia Tuệ ra hiệu “OK”: “Không vấn đề gì ạ.”

Đầu tiên Minh Phù phản bác Trần Tự Chu một câu, sau đó nhìn về phía Lý Gia Tuệ, vẻ mặt nghiêm túc: “Em học ở đâu những thứ lộn xộn này vậy?”

“Cái này đâu cần học đâu, đến tuổi chúng em ai cũng hiểu cả rồi.” Lý Gia Tuệ nháy mắt với Minh Phù: “Chị ơi, hồi bằng tuổi em, chị không hiểu mấy chuyện tình cảm à? Vậy sao hồi đó chị lại thích anh trai  được ạ?”

Mặt Minh Phù vốn mỏng hơn Trần Tự Chu, bị trúng tim đen nên tự nhiên đỏ bừng.

Cô khéo léo chuyển hướng chủ đề: “Chú và dì đi đâu rồi? Sao chị không thấy hai người thế?”

“Đi mua đồ ăn, lát nữa sẽ về ạ.”

Lý Gia Tuệ vừa dứt lời, ba Lý và mẹ Lý liền đi tới.

Mẹ Lý lên tiếng chào hỏi bọn họ: “Sao lại phiền hai đứa đưa gia đình dì về thế, hai đứa bận rộn với công việc cả ngày rồi.” 

Minh Phù: “Hôm nay không có gì ạ, con không bận.”

Mẹ Lý gật đầu, nhớ tới sự việc, cúi đầu cảm ơn Trần Tự Chu: “Bác sĩ Trần, cảm ơn con đã giúp Gia Tuệ liên lạc với trường học.”

Trần Tự Chu tiến lên một bước đỡ mẹ Lý dậy: “Việc nhỏ thôi ạ, dì nói vậy khiến con áy náy quá.”

Minh Phù đứng bên cạnh nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhỏ giọng hỏi Lý Gia Tuệ: “Trường gì thế?”

“Anh trai giúp em liên lạc với một trường cấp ba tốt nhất ở quê, sau khi em qua đó trực tiếp có thể nhập học.” Lý Gia Tuệ nghiêng đầu nói nhỏ với cô: “Em cảm thấy anh trai thật sự rất thích chị, anh ấy nói với em rằng em đối với chị mà nói rất không giống nhau, bảo em nhất định phải thật tốt, cho nên anh ấy mới cố gắng giúp em như vậy.”

Dừng lại hai giây, Lý Gia Tuệ lại mở miệng: “Anh ấy để ý đến sự quan tâm của chị.”

Đáy lòng Minh Phù rung động.

Giống như bị thứ gì đó chọc vào, vừa chua vừa mềm.

Tim đập nhanh khó bình tĩnh.

Cô phục hồi tinh thần lại, xoa đầu Lý Giai Tuệ: “Cho nên em không thể để cho anh chị thất vọng.”

“Em biết rồi ạ.” Lý Gia Tuệ gật đầu thật mạnh: “Em cam đoan sẽ không.”

Bên kia Trần Tự Chu dặn dò xong những điều cần chú ý khi cha mẹ Lý nhập học, đài phát thanh trong đại sảnh nhà ga cũng bắt đầu phát sóng.

“Hành khách của G2679 vui lòng đến cổng soát vé B12 để kiểm tra điểm dừng chân.”

Đó là chuyến xe mà một nhà ba người Lý Gia Tuệ đi.

Khó khăn lắm mới đè nén được cảm giác cay đắng lại dâng lên, Lý Gia Tuệ hít sâu một hơi, cười rộ lên nói lời tạm biệt với Minh Phù và Trần Tự Chu: “Anh trai, anh nhất định phải đối xử tốt với chị, hai người cũng nhất định phải luôn ở bên nhau, chị vừa nói với em sau này sẽ gặp lại, những lời này lúc trước anh cũng đã nói với chị ấy, cho nên nếu hai người  xa nhau, sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho em đấy.”

“Biết rồi.” Trần Tự Chu lấy tay đút túi ra, lòng bàn tay hướng về phía Lý Gia Tuệ: “Đến lúc đó kết hôn gọi em tới đón cô dâu.”

“Đón cô dâu là việc mà bé gái phù dâu nên làm, em đã qua tuổi đó rồi.” Lý Gia Tuệ nói: “Em muốn làm phù dâu đưa chị gái đi lấy chồng.”

Trần Tự Chu hất cằm về phía người bên cạnh: “Em hỏi chị ấy đi.”

Lý Gia Tuệ trông mong nhìn Minh Phù.

Minh Phù đương nhiên sẽ không từ chối, gật đầu đồng ý: “Đương nhiên có thể.”

Lý Gia Tuệ vỗ tay Trần Tự Chu và đập tay anh: “Anh có nghe không, chị đồng ý gả cho anh rồi.”

Minh Phù sửng sốt: “?”

Minh Phù không thể ngờ được Lý Gia Tuệ lại đào hố cho mình như vậy.

Trần Tự Chu nhướng mày, vẻ mặt vừa lười biếng vừa khoái chí, nụ cười vui vẻ hiện lên trên khóe miệng: “Nghe thấy rồi.”

Minh Phù cong khuỷu tay, đẩy nhẹ Lý Gia Tuệ về sau.

Cô nhìn Lý Gia Tuệ với vẻ mặt nghiêm khắc: “Em đừng lo lắng về những chuyện này nữa, tập trung học tập đi biết chưa?”

Lý Gia Tuệ gật đầu như gà mổ thóc: “Biết rồi, biết rồi.”

“Được rồi đi thôi, phía trước không còn nhiều người đâu.” Trần Tự Chu liếc nhìn cửa soát vé, cũng dặn dò Lý Gia Tuệ một câu: “Cẩn thận nhé nhóc quỷ, đừng phụ lòng anh khi đã cùng em nhảy xuống.”

“Em hiểu rồi!”

Lý Gia Tuệ nghiêm túc cúi chào, sau đó nở nụ cười, vẫy tay chào bọn họ và chạy về phía ba mẹ đang đứng bên trong cửa soát vé chờ con gái.

Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của họ nữa, Minh Phù và Trần Tự Chu mới xoay người rời đi.

Sau khi ngồi vào trong xe, Minh Phù đột nhiên nghiêng về phía ghế lái hôn Trần Tự Chu một cái.

Động tác thắt dây an toàn của Trần Tự Chu dừng lại, nhìn về phía cô: “Làm gì vậy?” 

“Không có gì đâu.” Minh Phù cười khanh khách nhìn lại anh, trong mắt lá liễu trong suốt phản chiếu bóng dáng Trần Tự Chu: “Chỉ là cảm thấy, có anh thật tốt.”

Trần Tự Chu đáp lại, biết cô đang cảm ơn anh vì chuyện anh tìm trường cho Lý Gia Tuệ.

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

“Thật tốt ư, cấp bậc này đổi lấy một nụ hôn như vậy à? Quà cảm ơn của em không đạt tiêu chuẩn.”

Minh Phù chớp mắt mấy cái, hai tay ôm lấy cổ anh, hiếm khi chủ động: “Vậy em có thể xin tặng lại không?”

Cổ họng Trần Tự Chu khàn khàn: “Có thể, tặng lại bao nhiêu lần cũng được.”

Nói xong, người đàn ông mất kiên nhẫn.

Không thể chờ đợi được nữa.



Trên đường về nhà, Minh Phù nhận được tin nhắn Đào Lộ gửi tới.

Nói với cô là cô ấy đã về.

Bởi vì trong nhà có chuyện vướng chân, Đào Lộ so với lúc ban đầu nói cho Minh Phù biết ngày trở về đã chậm hơn gần một tuần.

Ánh mắt Minh Phù rời khỏi điện thoại, nhìn về phía Trần Tự Chu bên trái: “Lộ Lộ đã về đến nhà rồi, tối nay em về ở.”

Trần Tự Chu bình tĩnh gõ tay lái: “Tùy em, lúc đó chẳng phải nói chờ Đào Lộ về thì em về ở sao?”

Minh Phù gật đầu: “Là như vậy.”

Rời mắt, Minh Phù cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

Màn hình trong trạng thái tắt, mọi thứ tối đen như mực.

Gương mặt cô phản chiếu rõ ràng.

Đúng là cô đã nói chỉ ở tạm nhà Trần Tự Chu, tạm thời ở chung với anh, chờ Đào Lộ trở về thì vẫn sẽ trở về.

Nhưng bây giờ thấy Trần Tự Chu không giữ cô lại.

Trong lòng cô nhịn không được có chút mất mát.

Rõ ràng lúc trước còn luôn nói với cô bảo cô chuyển đến cùng anh.

Kết quả bây giờ lại là như vậy.

Cô bĩu môi, dứt khoát nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngủ.

Bầu không khí trong xe không khỏi yên tĩnh lại, mãi cho đến khi chạy vào khu chung cư.

Dừng xe ở chỗ đậu xe, “lạch cạch” một tiếng giòn tan, dây an toàn liền cởi ra.

Mở cửa xe, Minh Phù bước ra ngoài. 

Dáng người nhỏ nhắn của cô gái toát lên vẻ bực bội.

Trần Tự Chu nhíu mày khó hiểu, rồi đi theo sau cô.

Giữ chặt tay cô, Trần Tự Chu hỏi cô: “Sao đột nhiên mất hứng vậy?”

“Không có mất hứng.” Minh Phù làm như không có việc gì nhìn anh: “Sao anh lại hỏi như vậy?”

“…”

Ánh mắt sắc bén của Trần Tự Chu tìm kiếm trên mặt cô, Minh Phù bình tĩnh để mặc anh nhìn, không lộ ra một sơ hở.

Vài giây sau, Trần Tự Chu thỏa hiệp: “Được rồi, không mất hứng là được.”

Vào thang máy lên tầng mười hai.

Giống như thường ngày, Minh Phù ấn vân tay mở khóa mở cửa, cô đặt túi xách lên ngăn tủ ở lối vào, vừa buộc tóc vừa đi vào bên trong: “Em thu dọn đồ đạc một chút, lát nữa chuyển qua.”

Trần Tự Chu đi theo sau cô: “Anh dọn dẹp với em.”

Đồ đạc của con gái không hiểu sao lại nhiều hơn, cho dù chỉ ở đây không đến một tuần, Minh Phù cũng thu dọn gần nửa tiếng.

Quần áo của cô thật ra không ít, trong tủ quần áo cũng không có không gian dư thừa, những bộ quần áo Trần Tự Chu mua cho cô vất vả lắm mới có thể bỏ vào được.

Đang rầu rĩ không biết phải làm sao bây giờ, Trần Tự Chu đúng lúc mở miệng: “Để ở đây đi, em muốn mặc cái gì thì tới lấy.”

Minh Phù gật đầu: “Vậy cũng được.”

Trần Tự Chu giúp cô dọn đồ về nhà bên cạnh, tựa vào cửa nhà cô: “Buổi tối em muốn ăn gì?”

“Buổi trưa ăn hơi no nên không đói lắm.” Minh Phù cúi đầu sửa sang lại: “Không muốn ăn nữa.”

“Vậy anh làm cho em ít bánh bích quy đưa tới nhé? Lần trước ở cửa hàng nội y không phải em rất thích ăn bánh quy sao.”

Động tác trên tay Minh Phù dừng lại, “Dạ.”

Trần Tự Chu luôn cảm thấy phản ứng của cô gái nhỏ có gì đó không đúng lắm, nhưng anh lại không nghĩ ra nguyên do trong đó, chỉ nhìn cô chằm chằm vài giây rồi xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Minh Phù chậm rãi đi qua, lặng lẽ thò nửa cái đầu ra.

Người đã thật sự đi rồi.

Cô đá khung cửa xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Kẻ lừa đảo.”

Đào Lộ nghe thấy giọng nói từ nhà bên cạnh liền đi ra, “Bé Phù, cậu thật sự dọn về rồi sao? Sao không tiếp tục ở với bạn học Trần đi?”

“Mình chỉ tạm trú ở chỗ anh ấy.” Minh Phù vuốt tóc, nhấn mạnh thêm hai chữ: “Vậy thôi.”

Đào Lộ nhìn bóng lưng cô trở về phòng, gãi gãi cằm.

Sao cô ấy lại cảm thấy Minh Phù trở về mới là tạm trú chứ nhỉ?



Ai cũng nói rằng cần 21 ngày để hình thành một thói quen mới, nhưng với Minh Phù, con số này có vẻ quá dài.

Chỉ sau vài ngày ở nhà bên cạnh, khi quay lại nhà cũ để tắm, Minh Phù suýt quên cách bật nước nóng. 

Mặc dù cô đã sống ở đây nhiều năm rồi.

Kết quả bị năm sáu ngày bên cạnh đánh bại hoàn toàn.

Cô lau tóc và bước ra khỏi phòng tắm.

Bánh quy mà Trần Tự Chu làm xong đã đặt trên bàn.

Nó trông giống hệt cái mà cô ăn ở cửa hàng đồ lót ngày hôm đó.

Nhớ tới sau khi mình nói thích ăn bánh quy của cửa hàng này, anh liền lấy cớ đi toilet để rời đi.

Minh Phù đoán có lẽ anh đi tìm nhân viên cửa hàng hỏi về loại bánh quy này.

Ánh mắt Minh Phù dán chặt vào đ ĩa bánh quy, động tác lau tóc của cô ngày càng chậm lại, những giọt nước chảy dọc theo mái tóc ướt đẫm, thấm vào vạt áo ngủ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên “ting”, kéo Minh Phù trở về thực tại.

Không hiểu sao có chút căng thẳng.

Mở wechat, sau khi thấy khung chat ở phía trên cùng của danh sách thông báo xuất hiện một chấm đỏ.

Minh Phù thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn Trần Tự Chu gửi, lại nhắc tới.

【C: Cục cưng, em có thể đến thăm anh không, hình như anh bị sốt rồi, không thoải mái lắm.】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.