Đinh Tuyết Vi đương nhiên cũng nhìn thấy Lệ Diễn và Nhiếp Trạch. Cậu ta không giống với ngày trước, mà ngược lại hôm nay thực sự rất thản nhiên: “Anh Diễn, anh Trạch.”
“Chậc chậc.” Nhiếp Trạch chậc lưỡi hai tiếng, như thể mới vừa nhìn thấy Đinh Tuyết Vi của mọi ngày, vươn tay ra khỏi cửa xe vẫy vẫy trước mặt cô: “Ô hô… Đây không phải là Đinh đại tiểu thư sao? Chậc, sao hôm nay Đinh đại tiểu thư không chạy theo anh Diễn nhà chúng tôi nữa vậy?”
Đinh Tuyết Vi làm mặt lạnh, cậu ta cũng không thích Nhiếp Trạch. Tên này từ trước tới giờ luôn đối đầu với cậu ta. Cậu ta đúng là thích chạy theo Lệ Diễn, nhưng có liên quan gì đến anh ta?
Anh ta thì tốt hơn cậu ta bao nhiêu chứ?
“Hình như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh thì phải?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Mắt của Nhiếp Trạch nhìn về hướng Mục Ảnh Sanh: “Tôi vẫn đang suy nghĩ về việc hẹn hò với tiểu mỹ nhân. Cô mau đem anh Diễn nhà cô đi đi, như vậy tôi mới có thể ở bên tiểu mỹ nhân được.”
Lời nói của Nhiếp Trạch khiến Mục Ảnh Sanh nhíu mày. Cô không thèm nhìn anh ta, chỉ liếc Đinh Tuyết Vi một cái: “Xem ra anh đã có bạn đồng hành rồi, vậy tôi đi trước đây.”
“Tiểu mỹ nhân, đừng đi mà.” Nhiếp Trạch xuống xe với tốc độ nhanh nhất, chắn trước mặt Mục Ảnh Sanh: “Em đi đâu? Anh đưa em đi, chen lấn trên xe buýt rất khó chịu đó.”
“Không cần. Cảm ơn.” Không phải là Mục Ảnh Sanh lạnh lùng mà là từ kiếp trước đến kiếp này, cô thực sự không thích Nhiếp Trạch.
“Tiểu mỹ nhân, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng có mấy lần duyên phận rồi. Em không thể cho anh chút thể diện sao.”
Đôi môi của Mục Ảnh Sanh khẽ mím lại, ý tứ trong ánh mắt hiện lên rất rõ ràng: Ở trước mặt tôi anh đã chẳng có tí thể diện nào rồi.
Nhiếp Trạch bị đả kích. Ánh mắt của Mục Ảnh Sanh làm dâng lên ham muốn chinh phục của anh ta. Anh ta quay sang nhìn Lệ Diễn: “Anh họ, anh cũng mặc kệ không quản lính dưới quyền của mình sao.”
Trong lòng Mục Ảnh Sanh khinh bỉ, ai là lính dưới quyền của anh ta?
Lệ Diễn nhìn Đinh Tuyết Vi: “Vừa nãy hai cô định đi đâu?”
“Em…” Đinh Tuyết Vi hơi ngạc nhiên, bởi cậu ta không nghĩ Lệ Diễn sẽ nói chuyện với mình. Cậu ta nhìn về phía Mục Ảnh Sanh, nói: “A Sanh đi đâu, em đi đó.”
“Vậy lên xe đi, tôi đưa các cô đi.”
Hiếm khi Lệ Diễn chịu nói chuyện như vậy, nếu đổi lại là trước kia, Đinh Tuyết Vi nhất định sẽ nhảy lên vì vui sướng. Nhưng bây giờ cậu ta hiểu, Lệ Diễn làm vậy là để giữ thể diện cho mình, và rõ ràng cũng là để giữ thể diện cho Mục Ảnh Sanh.
Trong lòng cậu ta đúng là hơi khó chịu nhưng chỉ là một chút thôi.
“A Sanh.” Cậu ta ôm chặt lấy tay của Mục Ảnh Sanh, người còn đang muốn rời đi: “Đi thôi, chúng ta ngồi xe của anh Diễn đi.”
“Không cần.”
“Đi thôi, cơ hội tốt như vậy ngốc sao mà không đi.”
Ngồi trên chiếc xe Jeep quân dụng, Mục Ảnh Sanh vẫn chưa hiểu tại sao sự tình đột nhiên chuyển biến thành như vậy.
Rõ ràng là cô muốn tự mình đi, nhưng lại bị hai người là Nhiếp Trạch và Đinh Tuyết Vi người trái người phải nhấc lên xe.
Lệ Diễn ngồi ở phía trước lái xe. Nhiếp Trạch vốn dĩ muốn ngồi bên cạnh cô nhưng lại bị Lệ Diễn bắt lên phía trước ngồi. Anh ta ngồi ở đằng trước cũng không nghiêm túc chút nào, không ngừng xoay người lại, đôi mắt đào hoa kia cứ nhìn cô suốt.
“Tiểu mỹ nhân, em nói xem, em muốn đi đâu? Nếu như em không nói, thì hôm nay anh sẽ đưa em về nhà anh đó.”
Mục Ảnh Sanh lườm anh ta một cái rồi quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý tới anh ta.
“Tiểu mỹ nhân…”
Nhiếp Trạch vẫn còn muốn nói, Lệ Diễn liền quay sang nhìn anh ta với khuôn mặt vô cảm. Anh đang lái xe nhưng vẫn nhìn chằm chằm anh ta.
“Nhiếp Trạch, nhìn bộ dạng này của cậu, xem ra lần tập huấn đặc biệt hơn một tháng trước hình như ít quá nhỉ.”
Nhiếp Trạch lập tức thay đổi sắc mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, lúng túng: “Anh họ cứ đùa. Không có ít đâu. Nhiều hơn nữa là em mất mạng đó.”
Đối diện với con mắt sắc bén của Lệ Diễn, anh ta dường như lập tức kinh sợ, rụt cổ lại một cái.
Vừa hay gặp đèn đỏ, Lệ Diễn quay đầu lại nhìn Mục Ảnh Sanh, hỏi: “Cô muốn đi đâu?”