Chỉ là ngày hôm sau, dường như Lệ Diễn đã biến mất. Cô không gặp anh trong trường, đi ra ngoài cũng không gặp anh.
Điều này khiến Mục Ảnh Sanh thở phào nhẹ nhõm. Khoảng thời gian sau đó cô cũng không rảnh để nghĩ đến Lệ Diễn. Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, trường học tràn ngập cảm giác khẩn trương.
Mục Ảnh Sanh đặt toàn bộ tinh thần vào việc học hành. Cuối cùng, cô cũng sống sót qua kì thi cuối kì. Mục Ảnh Sanh không nhận lời mời đến nhà chơi hai hôm của Lộ Minh Châu mà nhanh chóng thu xếp đồ trở về thành phố Khánh.
“A Sanh?”
“Con không sao.”
Mục Ảnh Sanh lắc đầu: “Chắc là ngồi xe mệt quá thôi. Ba, con không sao thật mà.”
“Không sao là tốt rồi.”
Mục Quý Hòa lại đưa tay lên trán cô, thấy cô thật sự không sốt hay có vấn đề gì khác mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy ngày nay, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nếu con thấy chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho ba biết đấy.”
“Ba, con vẫn khoẻ lắm mà.”
Mục Quý Hoà cười: “Khoẻ là tốt rồi, con về không đúng lúc rồi, mẹ con vừa đưa Thiên Thiên và Mục Khải về nhà bà ngoại chúc tết, mai mới về. Con vừa về, đi nghỉ ngơi trước đi, ba ra ngoài mua chút đồ ăn.”
“Ba.”Mục Ảnh Sanh ngăn Mục Quý Hòa lại: “Không cần phiền phức thế đâu. Con ăn tạm chút gì là được, con cũng không mệt.
“Không mệt là tốt rồi.” Mục Quý Hòa nhìn Mục Ảnh Sanh với ánh mắt vô cùng hài lòng. Ông như vừa nghĩ ra điều gì đó liền đứng dậy.
“Con đợi chút, ba có thứ muốn đưa con.”
“Hì, con cũng có cái này cho ba”
“Không phải vừa nãy đã tặng quà rồi sao?”
Mục Ảnh Sanh trước khi về đã chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, cả Mục Khải cũng có.
“Con đấy, tiền trợ cấp thì ít, có cô gái nào không thích làm đẹp đâu. Ít ra cũng phải giữ lại ít tiền cho bản thân chứ, mua nhiều đồ thế này về làm gì?”
Mục Quý Hòa nhìn con gái nuôi, vô cùng cảm động. Cũng là đi học đại học thế nhưng Mục Thiên Thiên lúc nào cũng tay không về nhà, hơn nữa về nhà còn xin ông thêm tiền để mua cái này cái kia.
Bình thường cô ta cứ gọi về nhà là kêu thiếu tiền. Nói học trường nghệ thuật chi phí tốn kém, phải mua quần áo và đồ trang điểm.
Đều là con gái, nhưng Mục Ảnh Sanh đi học xa lúc nào cũng lo lắng cho gia đình, lúc nào cũng sợ ở nhà không đủ tiền dùng.
Mục Quý Hòa thần tình phức tạp. Mục Ảnh Sanh tự nhiên đứng dậy, rút một chiếc thẻ từ trong túi ra, đưa cho Mục Quý Hòa.
“Ba. Lần trước con định gọi điện cho ba, nhưng không biết nói thế nào cho ba hiểu. Trong này có ba trăm vạn, là tiền con chơi xổ số trúng được. Con biết dạo này ba đang khó khăn, ba cứ cầm số tiền này mà dùng.”
Sợ Mục Quý Hòa không nhận, Mục Ảnh Sanh nói thêm: “Ba yên tâm, con vẫn giữ lại tiền cho mình. Con trúng năm trăm vạn, trừ tiền thuế đi vẫn còn tầm bốn trăm vạn. Con còn giữ lại một trăm vạn, định sau khi quay lại thành phố Nam sẽ tìm mua một căn hộ.”
Mục Quý Hòa ngây người, ông cứ thế nhìn Mục Ảnh Sanh: “A Sanh, con—”
“Ba cứ cầm tiền đi. Dù sao thì con ở trường cũng không dùng đến số tiền này.”
Mục Quý Hòa cảm thấy khóe mắt có chút ươn ướt, ông không nhận chiếc thẻ trong tay Mục Ảnh Sanh mà xoay người đi vào phòng, lúc sau cầm một túi tài liệu đi ra.
“A Sanh, ba cũng có cái này muốn cho con xem.”
Mục Ảnh Sanh có chút không hiểu nhận tập tài liệu trên tay Mục Quý Hòa. Thứ đồ bên trong tập tài liệu khiến cô trợn tròn mắt.
… …
“Mày nói gì?” Lý Lương Tân nhìn em gái Lý Đan Như, khuôn mặt lóe lên chút tàn nhẫn: “Con bé chết tiệt đó về rồi?”
“Vâng.” Lý Đan Như lúc về vô tình đi qua nhà họ Mục: “Em thấy Mục Ảnh Sanh đang bận rộn mang túi lớn túi bé vào nhà. Cũng chẳng biết cô ta ở bên ngoài làm gì mà khi về mang theo không ít đồ tốt.”
Lời nói của Lý Đan Như không giấu nổi sự ghen tị. Điều kiện nhà cô ta không tốt nhưng nhà Mục Quý Hòa lại đang sống khá ổn định.
Rõ ràng Mục Ảnh Sanh chỉ là con nuôi nhưng cuộc sống của cô có vẻ còn tốt hơn cả cô con gái ruột. Nghe nói cô còn đang học ở trường quân đội, hơn nữa vừa rồi gặp cô ta còn cảm thấy Mục Ảnh Sanh còn xinh hơn trước kia.
Thành tích học của Lý Đan Như không tốt lắm vậy nên tuy cùng đi học đại học, nhưng cô ta chỉ được học ở một đại học loại hai của tỉnh.
Là bà con trong nhà nên mọi người cứ đưa cô ta ra so sánh với hai chị em nhà Mục Ảnh Sanh.
Mục Thiên Thiên là con gái ruột của cậu thì không nói làm gì, nhưng Mục Ảnh Sanh là cái thá gì mà dám chèn ép cô ta, điều đó khiến cô ta không thể không hận.
Lý Lương Tân cũng không rảnh quan tâm đến sự ghen tỵ của cô em gái. Trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến Mục Ảnh Sanh, tất cả những mất mát, tổn hại của anh ta đều do cô gây ra.
“Con ranh chết tiệt đó đã về, vậy mối thù này cũng phải từ từ trả rồi.