Tấm ảnh trên bia quả thật là Mục Ảnh Sanh nhưng nhìn lại có nét gì đó khang khác. Trông cô không còn trẻ mà phải xấp xỉ 30.
Lúc anh muốn xem ngày tháng ghi trên bia thì phía sau có người xuất hiện. Anh nghe thấy có người đang gọi anh.
Lúc anh xoay người thì phát hiện có một người đàn ông giống hệt anh đang đứng phía sau. Người đó mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng trông có vẻ già hơn anh.
Anh lại nhìn về phía trước, người đang đi tới kia anh không biết là ai nhưng có cảm giác rất quen.
“Thưa trung tướng, đã điều tra ra, cô Mục chết không phải là do tai nạn.”
“Anh chắc chứ?” Người mặc quân trang nhìn giống y như anh mở miệng: “ Đã điều tra chưa?”
“Đã điều tra xong. Cô Mục bị người ta sát hại.” Vừa nói, người kia vừa đưa tới tay anh ta một tập tài liệu.
Lệ Diễn nhìn người kia rút tập tài liệu ra, đang muốn tiến lên nhìn thử thì tiếng chuông báo thức vang lên làm anh choàng tỉnh.
Mở mắt ra, nhìn khung cảnh xung quanh, Lệ Diễn bỗng thấy hơi đau đầu.
Anh xoa xoa thái dương, nhất thời không biết tại sao mình lại có một giấc mơ như vậy. Sau khi tỉnh tảo, giấc mộng kia cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Chữ trên bia mộ, tướng mạo của người đàn ông, tập tài liệu cầm trên tay, tất cả đều nhạt nhòa hết cả.
Lệ Diễn chưa từng trải qua chuyện nào như thế này. Với bản thân anh, anh vẫn luôn kiên định với thuyết vô thần. Vì vậy mà anh cũng không rõ ý nghĩa của giấc mơ này là gì.
Trong đầu lại nghĩ đến cô bé kia, trước khi đi làm nhiệm vụ, anh còn bị cô nhóc đó trêu một trận.
Bao nhiêu năm qua, người dám nói như vậy ở trước mặt anh cũng chỉ có mình cô.
Lệ Diễn đột nhiên đứng dậy, đi về hướng phòng vé sân bay.
….
Cuộc sống ở nhà của Mục Ảnh Sanh nhẹ nhõm hơn ở trường rất nhiều.
Ngoại trừ chuyện Trần Hoa Trân vẫn âm thầm chê trách chuyện cô thuyết phục Mục Quý Hòa lấy tiền đi mua nhà, cho nên dù bà ấy nói hay làm gì cũng thể hiện rõ vẻ bất mãn thì kỳ nghỉ đông này đối với cô là tương đối thoải mái.
Gần Tết nên nhà họ Mục khá bận rộn. Cha mẹ Mục Quý Hòa và Mục Quế Hương tuy không ở đây nhưng bà con thì lại rất đông.
Đa số người dân trong thị trấn đều mang họ Mục, trong số đó không ít người là họ hàng với Mục Quý Hòa. Mà thành phố Khánh lại có truyền thống là trước Tết nhà nào cũng phải mời bà con họ hàng tới ăn một bữa đoàn viên.
Không chỉ tối giao thừa và cả dịp Tết đều là cơ hội để bà con họ hàng tụ tập lại để vui chơi giải trí.
Bây giờ đã là năm 2000, cuộc khủng hoảng tài chính lúc trước đã đi qua, không ít người trong thành phố cuộc sống đã dần ổn định trở lại.
Mục Quý Hòa lại là dân kinh doanh nên càng phải xã giao quan hệ nhiều do đó những bữa tiệc thế này chỉ có nhiều chứ không ít.
Mục Ảnh Sanh không thích mấy chuyện xã giao nhưng vẫn muốn đi theo Mục Quý Hòa đi thăm bà con bạn bè. Ai cũng biết Mục Quý Hòa thương cô con gái nuôi này nhất, thêm vào đó cô còn thi đậu vào trường quân đội, mang lại danh dự cho địa phương cho nên mọi người ai cũng bảo Mục Quý Hòa dẫn Mục Ảnh Sanh theo.
Sau mấy lần đi theo Mục Quý Hòa, Mục Ảnh Sanh thực sự rất ghét cái cảm giác bị người ta nhìn như nhìn khỉ trong chuồng ấy.
Cho nên hôm nay cô từ chối không đi cùng Mục Quý Hòa nữa mà một mình đi vào trung tâm thành phố.
Mấy ngày nay, Mục Ảnh Sanh rảnh rỗi nên lại đem mấy chuyện kiếp trước ra sắp xếp lại một lần. Giai đoạn hiện tại, rất nhiều công nghệ còn chưa phát triển.
Ví dụ bây giờ vẫn chưa có Iphone, trên thị trường rất nhiều người dùng Nokia, lại còn là loại trắng đen.
Mục Ảnh Sanh định mua điện thoại, học kỳ này tuy là cô trúng số nhưng vì ngay từ đầu cô đã muốn giao tiền cho Mục Quý Hòa cho nên cô cũng không dám tiêu xài linh tinh.
Dự tính mua điện thoại cũng là để sau này gọi về nhà cho tiện hơn mà thôi.
Ngoài chuyện mua điện thoại, Mục Ảnh Sanh còn đang suy nghĩ xem mình sẽ làm gì với số tiền trong tay.
Trên thực tế, nếu có thể, cô muốn bắt chước mấy tiểu thuyết trọng sinh, mua cổ phiếu gì đó. Nhưng kiếp trước cô lại không hề quan tâm gì tới lĩnh vực này.
Chuyện nhớ được dãy số trúng thưởng kia cũng chỉ là may mắn, còn mấy chuyện như thị trường chứng khoán, cô thật sự không biết sau này cổ phiếu nào sẽ có giá.
Mua xong điện thoại, làm luôn cả sim, Mục Ảnh Sanh đang tính về nhà thì phát hiện mình đang bị theo dõi.
Cô hơi dừng bước, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước vài bước. Giờ thì cô có thể chắc chắn là phía sau có người đang đi theo cô.