Yêu Chàng Rồi Nha

Chương 28



“Bữa trưa nàng ăn no chưa?” Hắn đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Nằm ở trên giường, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, “Có a, vì sao hỏi như vậy?”

Buông mạn(màn) giường, hắn áp lên thân thể của nàng, khi hôn lên môi của nàng, tà tà nói một câu như vầy: “Bởi vì bữa tối hôm nay nàng khẳng định ăn không được.”

“Di?” Anh Phác đầu tiên là nghi hoặc sau một lúc lâu, rồi mới đỏ mặt thét chói tai: “Không được! Ngươi không thể…… Ngô, ân……”

Lấy môi hàm trụ kháng nghị của nàng, hắn nhẹ nhàng cười, “Không còn kịp rồi.”

“Ân…… Chán ghét! Ta mặc kệ, buổi tối…… chàng nhất định phải nghĩ biện pháp làm…… cho ta ăn, ân……”

“Nói sau, hiện tại chuyên tâm một chút.”

Từ trong mạn giường tung vài món xiêm y, trùng trùng điệp điệp tầng tầng, giao triền cùng một chỗ rơi trên mặt đất, xuân ý vô hạn……

————————————————-

“Đây là cái gì?” Cắn bánh bao hắn từ phòng bếp trộm đến, Anh Phác tựa vào trước ngực Đan Tế Triệt thưởng thức vòng cổ thủy tinh trên tay, mặt dây là chữ vàng hình dạng tháp, xuyên thấu qua ánh sáng có thể nhìn thấy bên trong có cái bát quái đồ, nhìn ở góc độ khác, bản vẽ bát quái đồ liền không giống, thực là một khối thủy tinh kỳ lạ.

“Hộ hồn thủy tinh tháp, nghe nói là bảo vật thời đại thượng cổ lưu truyền tới nay, bát quái đồ trong khối thủy tinh có thể bảo hộ cho linh hồn người đeo, cũng có thể ngăn cản bùa chú, yêu ma, quỷ quái cùng cổ độc chứa đựng tà khí ác ý xâm hại, nhưng công năng quan trọng nhất của nó là, vòng cổ thủy tinh này đeo trên người ai thì thiên thần cùng Diêm Vương đều không thể lấy được linh hồn của người đó, có thể làm người chết sống lại.”

“Nói như vậy, đây là một cái vòng cổ có thể tránh tai trừ tà rồi?” Thủy tinh cầm trong tay này sẽ không đổi ấm lên mà vẫn như cũ lạnh lẽo như băng.

“Đúng vậy.”

“Vòng cổ này ở đâu chàng có ?”

“Sư phụ ta cho, người nói vòng cổ này lựa chọn ta làm chủ nhân, cũng không thuộc về ta, nó sẽ giúp ta bảo hộ bảo bối trân quý nhất của ta, không cho thần vận mệnh cướp đi tình yêu của ta.” Hắn lấy qua vòng cổ thủy tinh trên tay nàng, giúp nàng đặt ở trên cổ trắng nõn mảnh khảnh của nàng. “Khi đó ta mới tám tuổi, căn bản không hiểu cái gì họi là yêu, liền ngay cả bảo bối trân quý nhất cũng còn không có tìm được, đối với lời nói của sư phụ, ta là chưa hiểu rõ hết, mãi đến khi yêu thương nàng……” Vén một sợi tóc bay của nàng đưa tới mũi nhẹ ngửi, hương vị thanh nhã làm hắn mê.

“Ta không hiểu được vì sao lại xuyên qua thời không đi vào nơi này, vòng cổ này đối với ta…… hữu dụng sao?” Đối với loại chuyện tình vượt quá khoa học có thể giải thích này, nàng không có nắm chắc.

“Hữu dụng, thủy tinh bảo vệ hồn, hồn ở trong người, cho dù nàng ngoài ý muốn trở lại thế giới tương lai, chỉ cần còn đeo vòng cổ thủy tinh này, nó sẽ đem nàng mang về đến bên người ta.” Hắn là chủ nhân nó lựa chọn, nó sẽ giúp hắn bảo hộ nữ nhân hắn yêu nhất, không cho chuyện xấu gì chia rẽ bọn họ.

“Thật tò mò.” Có nó, nàng là có thể cả đời ở Đường triều, ở trong phủ, Anh Phác an tâm cười. “Bất quá thứ này quý trọng như vậy, nếu rớt hoặc là bị người ta cướp, nên làm cái gì bây giờ?”

“Yên tâm, hệ thủy tinh tháp liên tử là trăm kim loại niêm thành, trước sau cũng có cơ quan, thật sự vững chắc.”

Kỳ thật chỉ có số ít người từng nghe qua nó, bất quá bọn họ chỉ nghĩ đến nó là một bảo bối thượng cổ trong thần thoại, thế gian là không có.

“Nếu có người cứng rắn cướp? Như là chém đứt đầu ta……” Nàng nhớ tới một vụ án giết người để cướp vòng cổ kim cương ở nước Mỹ.

Điểm trụ môi của nàng, hắn thối nói: “Đừng nói bậy.” Nha đầu kia thật sự là miệng không thể ngăn. “Thủy tinh tháp có thể khu tai trừ tà, chỉ cần tâm tồn ác ý tà khí, là không thể tới gần thủy tinh tháp.”

“Thì ra là thế.” Bảo bối rất thần kỳ.

“Đương nhiên.” Nếu không phải nó có năng lực thần kỳ, hắn làm sao có thể an tâm để nó thay hắn bảo hộ nàng.

Hai tay Đan Tế Triệt vây quanh nàng, ở khi nàng ăn xong bánh bao, lại đút nàng uống chén rượu anh đào, đợi cho nàng sau khi cơm no rượu say, hắn mới hỏi ra bất an trong lòng.

“Anh Phác?”

“Ân?” Ăn xong này nọ Anh Phác có chút buồn ngủ, thần trí không phải rất rõ ràng, chính là dày lên tiếng.

“Nàng nhớ nhà không?” Ngữ khí hắn có chút sợ hãi.

“Nhà nào?” Nàng ách xì một cái, ở trong lòng hắn xê dịch thân mình, ý đồ tìm kiếm vị trí thoải mái hơn.

“Nhà ở hơn một ngàn năm sau kia.” Nàng nói cái niên đại kia kêu là thế kỷ hai mươi mốt, là cái tiến bộ nhưng ngu xuẩn, thế giới hòa bình lại bạo lực, các quốc gia cơ hồ cái gì cũng đều có thể liên hệ, chỉ có tâm linh trao đổi là ở lại giai đoạn nguyên thủy.

Cái thế giới kia quang minh cùng hắc ám đồng bộ trưởng thành, nhân loại sáng tạo hy vọng nhưng cũng hủy diệt hy vọng, đi ở trên quỹ đạo nhân quả tuần hoàn không ngừng, nhìn như đi hướng thành công, nhưng cũng là thất bại, là cái thế giới mâu thuẫn phức tạp.

Anh Phác nữa con mắt hơi hơi mở, lập tức lại nhắm xuống, “Ở nơi đó ta không có nhà.” Sau khi mẫu thân mất, nhà của nàng cũng liền biến mất.

“Vậy nàng…… thích nơi đó không?” Kỳ thật hắn muốn hỏi là nàng đối với nơi đó có không muốn xa rời không? Nhưng không cách nào gọn gàng dứt khoát hỏi ra, bởi vì hắn sợ hãi đáp án.

“Thích, ta kết giao vài bằng hữu không tồi, ít nhiều nhờ có bọn họ, mẫu thân ta mới có thể có được trị liệu tốt nhất, mà ta cũng mới có thể từ trong hôn lễ trốn ra.” Bọn họ là hảo bằng hữu cả đời của nàng, nàng sẽ tưởng niệm bọn họ.

“Đợi chút! Nàng thành thân qua?” Hắn nhịn không được bắt đầu ghen tị cái nam nhân kia từng nhìn qua bộ dáng tân nương xinh đẹp của nàng.

“Thiếu chút nữa, bất quá là bị bức, hôn lễ còn chưa bắt đầu ta đã chạy ra, rồi mới không cẩn thận bay đến nơi đây.” Vận mệnh do trời định, bạn tốt thầy bói toán — La Toa, từng tiên đoán nàng trước hai mươi hai tuổi sẽ rời đi cái thế giới kia, thì ra trong lời của nàng ấy có huyền cơ khác.

Nàng ấy sớm tính ra hết thảy, cho nên một năm trước mới bức nàng lập di chúc, nàng sở dĩ không lo lắng hậu sự mẫu thân, là vì nàng đã sớm giao phó tốt hết thảy, bọn họ sẽ giúp nàng, nàng biết.

Biết hôn lễ không thành công, cái miệng của hắn hơi hơi nhếch lên, bất quá nghĩ đến đáp án vừa rồi của nàng, khóe miệng nhếch lên nháy mắt lại suy sụp xuống. “Ngươi thích cái thế giới kia, vậy nơi này sao?”

Ách xì một cái, nàng há mồm nhẹ nhàng hướng trước ngực hắn cắn một cái. “Vấn đề của chàng thật nhiều.” Nàng muốn đi ngủ.

“Nàng còn chưa trả lời.” Nâng thân thể của nàng lên, cứng rắn muốn nàng nhìn hắn, hắn kiên trì có được đáp án.

“Chàng làm đau ta.” Nàng nhíu mày, vừa rồi bị hắn gập lại như vậy, toàn thân nàng đau nhức, hiện tại hắn xả đến nơi đau nhất của nàng, hắn muốn chết a!

“Thực xin lỗi.” Nhìn đến nàng hơi nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn rất là áy náy, lập tức vận khí giúp nàng thư giãn gân cốt, lung lay huyết mạch, “Như vậy có tốt một chút hay không?”

“Ân, thật thoải mái, tiếp tục…… đừng có ngừng.” Nàng dùng ngữ khí làm nũng muốn hắn tiếp tục giúp nàng mát xa.

Đại chưởng chậm rãi đi lên lưng tuyết trắng của nàng, nhưng hắn vẫn là không quên vấn đề vừa mới rồi. “Nàng còn chưa có trả lời ta.”

Vừa thấy đến nàng không thoải mái, hắn liền đau lòng, vừa nghe đến nàng kêu lên đau đớn, hắn lại đau lòng, làm như thế nào cũng đều được chỉ cần nàng vui vẻ cao hứng, theo như vậy về sau, hắn có dự cảm chính mình nhất định sẽ đem nàng sủng lên trời, bất quá ngay cả như vậy thì đã làm sao?

Anh Phác liếc mắt nhìn hắn, hắn khi nào thì học được dông dài, bất quá chỉ là muốn hỏi nàng đối với thế giới trước kia có không muốn xa rời hay không, lại tha một vòng lớn như vậy, ai! Xem ra hắn thật sự thực yêu nàng.

Vẫn là nói rõ rang cùng hắn đi, đỡ phải chịu hắn ầm ỹ nàng một đêm.

“Triệt, ta có nói qua ta yêu chàng phải không?”

“Có.” Những lời này có thể làm cho hắn cúi đầu xưng thần, cam tâm tình nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì.

“Ta đây có nói qua sau này chúng ta mỗi sáng sớm đều phải dùng những lời này để chào buổi sáng hay không?”

“Không có.” Sau này mỗi một ngày, ân, hắn thích.

“Nha, kia có thể là ta đã quên nói.” Vừa rồi câu dẫn hắn, khó tránh khỏi có một số việc đã quên. “Dựa theo kế hoạch của ta, chúng ta hai tháng sau thành hôn, trong hai năm sẽ sinh tiểu bảo bảo đầu tiên, hai năm tiếp qua lại sinh tiểu bảo bảo thứ hai, mặc kệ là nam hay là nữ, ta chỉ muốn sinh hai đứa là tốt rồi, sau khi đứa nhỏ lớn, chàng đem sự nghiệp quăng cho Úy Hạo, rồi chúng ta ra bên ngoài du sơn ngoạn thủy, chàng nói có được không?”

Nghe vậy, đại chưởng của hắn đang giúp nàng mát xa dừng một chút, trong mắt hiện lên tia cảm động. Thì ra nàng đã sớm tính hết thảy tương lai, tính ở nơi này thành lập một cái gia đình khác, nói cách khác nàng sẽ cả đời ở bên người hắn, cả đời!

“Đương nhiên được, nàng muốn đi đâu, ta đều sẽ mang nàng đi.” Bởi nàng vì hắn buông tha cho tương lai, từ đáy lòng hắn thề sẽ yêu thương nàng cả đời.

“Ân, chúng ta phải đi rất nhiều rất nhiều địa phương, sáng tạo ra ký ức thuộc về hai chúng ta.” Bất quá, tại trước đó nàng sẽ thật tốt mà huấn luyện vịt ngốc đầu kia, nàng cũng không muốn sau khi về đến nhà lại phát hiện nhà đã bị hắn làm suy sụp. Mặt khác, nàng cũng sẽ làm cho Thu Nhi trở thành vợ hiền tốt nhất của vịt ngốc đầu kia, rồi mới thỉnh Thu Nhi giúp nàng xem hắn, hi!Bức tranh tương lai thật đẹp a.

“Được, đều theo ý nàng.”

“Đã định như vậy rồi.” Nói xong, nàng đánh một cái ngáp thật to, nửa mắt cuối cùng cũng khép lại.

“Ân, ngủ đi.” Giúp nàng đẩy sợi tóc rơi xuống trên mặt ra, hắn nghiêng người nằm bên người nàng, một tay vây quanh nàng.

“Ta đã quên việc này.” Mơ mơ màng màng nửa khởi động thân thể, nàng ở trên trán hắn hôn một cái, “Mỗi buổi tối chúng ta đều phải như vậy nha, ngủ ngon.” Nàng lập tức ngủ say ở trong lòng hắn.

Sờ cái trán, hắn nhẹ nhàng cười, rồi cũng hướng trên trán nàng hôn một cái. “Ngủ ngon, bảo bối của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.