Còn chưa bước vào Đông uyển, Anh Phác liền thấy đến khuôn mặt lo lắng của Đan Tế Triệt hướng nàng bước nhanh đi tới.
“Triệt, chàng tới vừa vặn, mau giúp ta chắn thân thể.” Nàng đang phiền não phải như thế nào tránh thoát nhóm nam nô bộc trong Đông uyển đây,
vừa rồi nàng đi là đường mòn ít có người đi nên mới may mắn không gặp
bất cứ kẻ nào, nhưng vào Đông uyển thì khó nói.
Đan Tế Triệt
nhanh chóng đi đến bên người nàng, cẩn thận đánh giá sắc mặt của nàng,
“Nàng không sao chứ?” Hắn cởi ngoại bào baoở thân thể của nàng, rồi mới
ôm nàng trở lại Hạo Tế Lâu.
Trở lại trong phòng, Anh Phác đi
đến sau bình phong ngượng ngùng cởi quần áo ẩm ướt, một bên thay quần
áo, một bên trấn an nam nhân lo lắng muốn vọt tới sau bình phong.
“Yên tâm, ta không sao.” Đi ra bình phong, nàng lấy tay chỉ tóc dài loạn có chút ẩm ướt.
Cầm lấy khắn vải to trong ngăn tủ, Đan Tế Triệt đem nàng đưa đến bên
giường để nàng ngồi trên đùi chính mình, giúp nàng lau tóc, vừa hỏi:
“Vừa rồi tổng quản chạy tới nói cho ta biết nàng nhảy xuống nước cứu
người, ta rất hoảng sợ, chuyện nguy hiểm như thế sao không đợi những
người khác đến?”
Vừa nghe đến tin tức, hắn vốn định dùng khinh
công đuổi tới bên cạnh nàng, nhưng băn khoăn sẽ kinh hách đến người
khác, đưa tới một ít lời đồn đãi, hắn mới miễn cưỡng tự mình đi. Lần đầu tiên hắn oán bí mật “Quỷ Si” này, nó làm cho hắn không thể đầu tiên đến bên người người yêu.
“Chờ những người khác đến Lệ Phù tiểu thư sẽ không cứu được, dù sao ta biết bơi lội…… Chính là bơi, đã cứu vài
người.” Anh Phác nhún nhún vai, đều là chuyện trước kia, không có gì hay để đề cập. “Nói ngắn lại, ta đã đánh giá qua năng lực chính mình, không phải là tùy tiện xuống nước cứu người.”
“Lúc ấy tổng quản đã ở đó, sao nàng không bảo hắn xuống nước cứu người?” Hắn chính là không muốn để nàng mạo hiểm.
“Ta có a, nhưng là tổng quản nói hắn sợ nước. Rõ ràng có khinh công,
phi ở trên hồ cứu người không phải nhanh hơn mà càng an toàn hơn sao?
Tổng quản không dám đi xuống, ta đành phải đi xuống.” Vừa rồi không có
thời gian giải thích nhiều với tổng quản, nếu nàng nói thêm một câu nữa, Lệ Phù tiểu thư sợ là thật sự sẽ trầm xuống đáy nước.
Nghe
nàng nói như vậy, hắn mới nhớ tới lúc còn rất nhỏ tổng quản ngay cả Kính hồ cũng không dám tới gần, thì ra là nguyên nhân này. Đan Tế Triệt nhẹ
nhàng cười.
“Nàng biết tổng quản có võ công?” Nàng tâm tư kín đáo đến khiến hắn kinh ngạc.
“Trong phủ Chúc tổng quản lai lịch sâu nhất, tám phần cùng bí mật Đan
phủ thoát không được quan hệ.” Hắn cùng vịt ngốc đầu đều có võ công,
nàng sẽ không tin tổng quản không biết. “Huống chi tổng quản luôn lén
lút chạy đến phòng bếp nhìn lén đại nương, vài lần bị ta bắt gặp thì hắn nháy mắt biến mất không thấy, ta không biết mới là lạ.” Trốn cũng vô
dụng, nàng tuyệt đối không nhìn lầm!
Tổng quản cùng đầu bếp nữ? Đan Tế Triệt mi dương dương tự đắc.
“Tổng quản không phải người dễ dàng thi triển võ công.” Hắn rất ít nhìn đến lão nhân gia lộ thân thủ.
“Vì nhìn lén đại nương sẽ không giống nhau.” Nỗi khổ tương tư, làm cho người có chút bí mật cũng giữ không được.
Nghe ra hương vị trêu chọc trong lời nói của nàng, hắn ha ha cười, ôm
lấy nàng đi đến trước đài trang điểm, hắn cầm lấy lược bí giúp nàng chậm rãi chải tóc. “Nàng không chỉ có miệng lợi hại, ánh mắt cũng thực lợi
hại.”
“Chàng đây là ca ngợi sao?” Nàng mỉm cười nhìn về phía hắn trong gương đồng.
Chống lại ánh mắt nàng trong kính, hắn cũng mỉm cười. “Là ca ngợi.”
Xem thông minh tài trí của nàng tuyệt đối có bản lĩnh làm thương nhân,
chính là xem nàng có hứng thú hay không mà thôi.
Miệng thực ngọt! Nàng thỏa mãn cười, thay đổi cái đề tài. “Lệ Phù tiểu thư vì sao lại ở trong phủ?”
“Không biết, đột nhiên tới, vừa rồi ta không có thời gian nên bảo Úy Hạo giúp ta chiêu đãi.”
Hẳn là biết hôn sự của nàng cùng Triệt rồi. Tin tức của nàng ta thật
sự là linh thông, bất quá cũng tốt, biết sớm một chút cũng hết hy vọng
sớm một chút, nàng cũng không muốn trong hôn lễ lại đi lên một người
khóc sướt mướt nháo tràng diện, rất làm mất vui a.
Mấy ngày nữa nàng ta nhất định sẽ đến phủ tìm nàng tra khảo, đến lúc đó sẽ cùng nàng ta giải thích, hiện tại quan tâm hạnh phúc của Thu Nhi trước.
“Đúng rồi, chàng có biết chuyện Đan Úy Hạo cùng Thu Nhi đính thân hay không?”
“Sáng nay mới biết được, đang định nói với nàng, lại tìm không thấy
nàng.” Đem lược bí để lên trên bàn, hắn có chút ngốc giúp nàng oản tóc.
Vốn định giúp nàng oản cái song tấn vọng tiên kế, chỉ tiếc tay hắn
không khéo, miễn cưỡng đem búi tóc cố định lại, lại lạc mấy sợi tóc ở
bên, lại ngoài ý muốn xây dựng ra quyến rũ dày phong tình, cũng không
tính là hoàn toàn thất bại.
Nhìn chính mình tromg gương đồng, thì ra nàng cũng rất thích hợp với loại tạo hình này, Anh Phác vừa lòng mỉm cười.
“Ân, kiểu tóc này quả nhiên thực thích hợp với nàng.” Nàng trong gương đồng tả hữu đoan trang, nàng oản tóc quả nhiên đẹp như trong tưởng
tượng của hắn, có lẽ hắn có thể mỗi ngày giúp nàng đổi kiểu tóc khác
nhau, thú vui khuê phòng a.
Đan Tế Triệt lấy một khối bố
khăn(cái khăn vải bố mà hay gói lại làm tay nải) từ trong lòng ra để lên trên bàn, trong bố khăn là vài thứ đồ trang sức của nữ nhân.
“Chàng làm sao có thể có mấy thứ này?” Anh Phác tò mò cầm lấy một cái
trâm hoa tương ngọc hoàng kim cẩn thận đoan trang, phát hiện bên trên có khắc long phượng phi thường tinh xảo.
“Ngày hôm qua khi ta đi
ra ngoài tra trướng(kiểm tra) thuận tiện mua cho nàng.” Cầm lấy một cái
trâm gài tóc bạch ngọc, hắn đánh giá một hồi lâu, lo lắng nên cắm ở nơi
nào mới thỏa đáng.
“Mua nhiều như vậy làm gì? Ta không cần
thiết đều dùng hết được.” Đồ vậy quý trọng như vậy, nàng có thể sẽ đem
mấy thứ này nhét vào trong hộp gỗ, nhắm mắt làm ngơ.
Chọn chuẩn một vị trí, Đan Tế Triệt thật cẩn thận đem trâm gài tóc bạch ngọc cài
trên búi tóc của nàng, “Dùng hết được, ta tính sau khi thành thân mỗi
ngày giúp nàng chải tóc, oản tóc, cho nên mấy thứ này nhất định đều phát huy được công dụng.”
Dụng tâm của hắn khiến nàng trong lòng ấm áp, nam nhân này thật sự tính giúp nàng đem mọi chuyện đều làm tốt.
“Cảm ơn chàng đối với ta bao dung, đối với ta yêu thương, đối với ta
tốt, hết thảy hết thảy, ta đều thực cảm kích.” Hắn khiến nàng ở đây tìm
được hạnh phúc.
Thâm tình chăm chú nhìn nàng, hắn nói nhỏ: “Ta chỉ muốn tình yêu của nàng.”
Nhìn hắn, nàng nở nụ cười, tươi cười mang hạnh phúc hôn lên hắn. “Ta yêu chàng, cả đời.”
“Ta cũng yêu nàng, cả một đời.” Nói xong, hắn ôm lấy nàng đi hướng giường, trong giường mạn đã hạ xuống, xuân ý vô hạn……
———————————————————-
Ngồi trong Ấp Thúy đình, Anh Phác ánh mắt nhìn Thu Nhi cầm kim tay
linh hoạt thêu ở trên mặt vải, nhìn một đóa anh đào dần dần thành hình,
đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm mấy ngày nay đều nghe được.
“Ta nói Lệ Phù tiểu thư, ngươi ba ngày lại hướng bên này chạy không
thấy phiền lụy sao?” Nàng căn bản không cần ngẩng đầu, cũng biết người
tới là người nào.
“Vì Đan ca ca của ta, chút mệt này tính cái
gì!” Không khách khí ngồi ở trước mặt nàng, Lệ Phù hung tợn trừng nữ
nhân đoạt Đan Tế Triệt trước mắt.
“Ân, rất giỏi, vì yêu mà kính dâng tinh thần phấn đấu, đáng giá ngợi khen.” Anh Phác mỉm cười rót
chén trà đưa cho nàng. “Nhưng vì một nam nhân cả đời cũng không có khả
năng yêu ngươi, loại tinh thần này có chút xuẩn.” Bởi vì tính không ra.
Nghe vậy, Lệ Phù đang muốn uống nước nặng nề mà buông cái chén, nước
trà bắn tung tóe làm ướt mặt bàn, lửa giận mới hơi tức một lần nữa bị
châm.
“Đan ca ca sẽ yêu thương ta, nếu ngươi không xuất hiện đoạt hắn, Đan ca ca có một ngày sẽ yêu thương ta!”
“Nha, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi dựa vào cái gì cho rằng hắn sẽ yêu ngươi?” Anh Phác không uấn không hỏa hỏi.
“Bằng…… Bằng chúng ta quen biết mười năm, lâu ngày tất sẽ sinh tình.”
Nàng đối với dáng người mỹ mạo của chính mình có tự tin, Đan ca ca một
ngày nào đó sẽ chú ý tới vẻ đẹp của nàng.
“Hai người đều đã
quen biết mười năm, vì sao không làm cho Triệt yêu thương ngươi?” Nhất
châm kiến huyết(Một kim lấy máu). “Nữ nhân có bao nhiêu cái mười năm?
Ngươi còn muốn chờ bao lâu? Nếu ta là ngươi, đã sớm buông tha cho nam
nhân này.” Huống hồ chính là chờ đợi không có kết quả.
“Ta…… Ta……” Lệ Phù bị chấn nói không ra lời.
“Hôm nay Triệt lựa chọn ta cũng không phải vấn đề của ta, đương nhiên
cũng không phải vấn đề của ngươi, ngươi là một đại mỹ nhân, bề ngoài hay gia thế đều so với ta tốt hơn, cho nên Triệt bỏ ngươi lựa chọn ta, là
ánh mắt hắn có vấn đề.” Một tay chống hai má, Anh Phác hiền lành giúp Lệ Phù hóa kết vui vẻ. “Ngươi là một cô nương thông minh, ta nghĩ ngươi
hẳn là biết cũng không phải ta đoạt Đan ca ca của ngươi, mà là chúng ta
yêu thương lẫn nhau, cùng để ý nhau, chính là như vậy.”
Lệ Phù
biết nàng nói đúng, nhưng là mười năm đến đây vì tình yêu trả giá lại
rơi vào kết cục như thế, nàng không cam lòng a! Vì Đan ca ca, nàng cố
gắng học tập hầu hết lễ giáo khí chất của nữ nhân Trung Quốc để chuẩn
bị, thậm chí thỉnh cầu cha di cư đến nơi này, nàng cố gắng lâu như vậy,
lại không chiếm được kết quả, nàng oán, nàng giận, nàng khổ sở, nàng đau lòng, nhưng là có năng lực gì?
Trước kia nàng không hiểu nàng rõ ràng biểu hiện rõ ràng như vậy, vì sao Đan ca ca chính là không hiểu?
Nhưng mấy ngày nay nàng suy nghĩ lại, mới phát hiện Đan ca ca chưa
từng tỏ vẻ qua hắn thích nàng, hắn luôn nho nhã lễ độ gọi nàng Lệ Phù
tiểu thư, luôn ngồi ở vị trí cách nàng xa nhất, đối với ánh mắt ái mộ
của nàng làm như không thấy, cũng sẽ không lén cùng nàng gặp mặt, thế là nàng mới phát hiện, người không hiểu kỳ thật là nàng, Đan ca ca đã sớm
dùng ngôn ngữ hành động tỏ vẻ thật sự rõ ràng, là chính nàng bị tình yêu theo ý mình làm mờ mắt, mới không phát hiện cự tuyệt cho tới nay của
hắn.
Tình yêu không thể cưỡng cầu, miễn cưỡng không hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, thời gian này tích lũy cảm xúc nháy mắt đều hỏng mất, hóa làm hai xuyến nước mắt chảy xuống gò má.
Lệ Phù đột nhiên rơi nước mắt làm Thu Nhi sợ hãi, chỉ thấy Thu Nhi bỏ
lại vải thêu trên tay đi vào bên người nàng, vừa an ủi còn vừa trừng Anh Phác, dùng ánh mắt nói: Xem đi! Đều là ngươi làm hại!
“Ngươi
đừng khóc a, có phải lời nói của Anh Phác tổn thương đến ngươi hay
không? Nếu là như thế, ta thay Anh Phác hướng ngươi xin lỗi, Anh Phác
nói chuyện có chút không quy củ, nhưng là không có ác ý, ngươi đừng khóc nữa!” Nàng sợ nhất là thấy người ta khóc, nhất là mỹ nữ khóc sẽ động
lòng người, liền nhìn nàng cũng đến độ có chút đau lòng.
Nhìn
đến ánh mắt trách cứ của Thu Nhi, Anh Phác liếc cái xem thường, nàng đã
muốn nói được thực khách khí, nàng ta muốn khóc nàng cũng không có biện
pháp a!
Nhìn Lệ Phù rơi lệ, Anh Phác biết chính mình không giúp được gì, đành phải đứng dậy rời đi. Có một số việc lòng có thừa mà lực
không đủ, trầm mặc rời đi mới là trợ giúp tốt nhất.