" Chủ tịch,...."- Trương Đình ấp úng, anh ngước lên nhìn nhìn Tử Uyên, rồi quay sang, e dè nhìn Dạ Thiên
" Nói....."- Dạ Thiên mạnh mẽ hạ lệnh, có chuyện gì phải ấp úng như vậy, phong cách làm việc này, thật quá tệ. Có phải anh nên suy nghĩ đổi thư kí khác không?
" Phu nhân..."
Oh, có lẽ người khiến Trương Đình lo lắng là Tử Uyên. Anh lên phòng chủ tịch báo cáo, theo lẽ thường là thông tin mật, không được tiết lộ ra ngoài. Lần trước, người Dạ gia từng tới đây, Dạ Thiên kiên quyết để họ rời đi mới làm việc. Toàn bộ quá trình đều không do dự một giây. Trương Đình đang suy nghĩ: liệu lần này, diễn biến có giống như lần trước hay lại có ngoại lệ đây?
" Nhiều lời..."- Dạ Thiên nhíu mày nhìn Trương Đình, lên tiếng thúc giục. Phu nhân của anh không phải người ngoài, có chuyện gì không thể nói?
" Vâng..... chủ tịch, phu nhân.... lão gia tới."
" Lão gia?"- Đáy mắt Dạ Thiên âm trần, xẹt qua tia hàn quang mạnh mẽ.
" Vâng, ngài ấy nói muốn gặp ngài."
" Có chuyện?"
" Tôi không biết, nhưng lão gia có vẻ rất tức giận, nhìn qua chắc là có chuyện rất quan trọng."
" Không gặp."- Dạ Thiên ngắt lời, hiện tại, anh chẳng muốn gặp ông ta một chút nào. Tâm trạng của anh rất tốt, không muốn bị ảnh hưởng.
" Nhưng....lão gia nói nếu ngài không gặp ông ấy, lão gia sẽ cho người lên tận phòng làm việc. Nhất định, hôm nay phải gặp được."- Trương Đình khẽ lên tiếng nhắc nhở thêm.
" Hừ, thật sự muốn xem ông ta sẽ làm ra chuyện gì?"
" Khoan đã..."- Tử Uyên ngăn cản.
"..."- Dạ Thiên quay lại, nghi hoặc nhìn cô
" Cứ để ông ấy lên."- Cô kiên định nhìn Dạ Thiên, ánh mắt mười phần chắc chắn
" Em biết ông ta tới vì chuyện gì, đúng không?"
" Là hôn sự với Nam Cung gia."
" Còn cho lên nữa không?"
" Đương nhiên...về chuyện hôn ước, em càng muốn biết, ông ta định làm gì?"
" Được..."- Dáng vẻ mèo nhỏ chuẩn bị nổi giận này đụng đến trái tim anh rồi, Dạ Thiên đâu còn cách nào khác ngoại trừ đồng ý cơ chứ.
Trương Đình thấy hai người trò chuyện vô cùng tự nhiên, hoàn toàn quên mất còn có người ngoài là anh, vì vậy, Trương Đình không dám lên tiếng cắt ngang, cứ thế đứng lặng ở một góc, an tĩnh làm bóng đèn chiếu sáng.
" Trương Đình..."- Dạ Thiên gọi
Trương Đình giật mình, vội vàng ngước lên, anh quên mất mình còn có việc
".....Dạ"
"....."
Một mảng đen tối. Không sai, chính là một mảng đen tối, anh nhìn thấy tương lai của mình rồi. Dạ Thiên lãnh mạc nhìn anh khiến toàn thân Trương Đình nổi lên một tầng rét lạnh, khí thế bức người như vậy, trái tim nhỏ bé của anh làm sao chịu nổi.
" Chủ...chủ tịch, tôi đi làm ngay."- Là đi mời lão gia lên đó. Anh ngây ngốc đứng đó, nhất thời quên mất nhiệm vụ mới được giao. Thật là....
Trương Đình lui xuống, không nói chuyện dư thừa lập tức đi thẳng xuống đại sảnh.
Đinh
Cửa thang máy vừa mở, Trương Đình thở dài, lấy hơi định thần rồi bước bước ra.
Khí thế. Bạn có biết trang truyện * trum truyen. co m *
Đơn giản chỉ cần hai từ khí thế mới có thể miêu tả được một màn trước mắt
Trong đại sảnh Thiên Hoàng, một "đại lão gia" đang ngồi thưởng trà. Y phục phương Tây màu đen lịch lãm, ẩn ẩn tia tà khí, sự nguy hiểm khó lường. Khuôn mặt tuấn tú, phong vận do tồn vốn dĩ được lưu từ thời còn trẻ, khí chất mạnh mẽ, uy áp cường đại, dễ dàng bóp nghẹt trái tim người đối diện. Đặc biệt đôi mắt, tinh tường tỉnh táo, vô cùng uy nghiêm, hoàn toàn không giống một người ngoài lục tuần.
Phía sau ông, một "đội quân" hùng mạnh, toàn bộ đều trang bị vest đen huyền, trên hông còn đeo đai da màu hắc ngọc, vừa nhìn đã biết có chứa súng và đạn. Cuộc gặp gỡ này ắt phải náo loạn một phen.