" Đại trưởng lão, mối hôn sự này, ông còn cần hỏi ý ông nội ta sao?"- Tử Uyên nhấp một ngụm trà, từ tốn hỏi lại
" Đại tiểu thư..."
" Đại trưởng lão tuyên bố kết thông gia với Dạ gia, đến cả báo chí cũng biết về chuyện này rồi, còn cho ta đường lui? Nếu thật sự thoái hôn với Dạ gia, là ta bất nghĩa, còn chấp nhận gả đi thì sẽ là một con rối ngu ngốc. Phải không?"
" Đại tiểu thư, cô thật sự nghi oan cho ta. Ta..."- Đại trưởng lão bị Tử Uyên bóc trần, trong lòng không tránh khỏi khó chịu. Nhưng dù sao, trước mắt vẫn phải giữ thế cục ổn định.
" Đại trưởng lão, mối hôn sự này phiền ông tự mình gả đi rồi."
Nam Cung Sự lập tức hắc hoá, có ý chọc tức ông. Câu nói ngắn gọn nhưng rõ ràng là đang chọc tức ông, ý muốn nói cô không chấp nhận mối hôn sự này nhưng ông đã chiếu cáo khắp nơi vì vậy ông phải tự mình gả, không liên quan đến cô. "Được lắm, dù gì ta cũng là bậc trưởng bối, dám ăn nói ngang ngược như vậy."
Nam Cung Sự tức giận, không nói nên lời. Nhưng, Lão gia chủ thì khác, ông đang rất vui vẻ tán thưởng cháu gái của ông, rất tốt, hàm ý rất tốt vừa hay dạy dỗ cho hắn ta một bài học. Muốn dắt mũi chúng ta sao, khó hơn lên trời.
" Đại tiểu thư có hơi quá lời..."- Nam Cung Sự nheo mắt nhìn
" Không quá, làm sao bằng chuyện tốt của ông làm mấy năm nay."- Tử Uyên cẩn thận nhắc nhở
" Cô..."
" Ta? Không phải đang rất tốt sao?"
" Lão gia chủ, ngài xem cô ấy..."
" Tiểu Uyên, "lễ phép" một chút...Haha."- Lão gia chủ vừa cười vừa nói, hoàn toàn không có ý muốn Tử Uyên nhường nhịn.
Đương nhiên, Nam Cung Sự cũng hiểu được, ông hoàn toàn nghẹn chết rồi. Hai ông cháu nhà này bắt tay chơi ông một ván, nhất định ông sẽ trả lại họ cho gấp mười.
" Oh, thật náo nhiệt, lão gia chủ, biểu muội, đại trưởng lão mọi người đều đã đến. Thứ lỗi cho Vân Thanh thất lễ, đến muộn rồi."- Một thiếu nữ từ bên ngoài cửa thong thả đi vào.
Thiếu nữ rất trẻ, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng noãn như tuyết đầu mùa. Dáng người nhỏ, đường cong gợi cảm quyến rũ. Một bộ váy xoè màu lục thạch phối với trâm cài tóc thạch anh quý giá, vừa đoan trang dịu dàng, vừa mê hoặc. Rất ra dáng một đại tiểu thư khuê các.
Đi bên cạnh cô, còn một người đàn ông. Ngũ quan tinh tế, mày kiếm sắc lạnh. Đôi mắt mười phần đào hoa. Dáng người thon dài kết hợp với bộ vest màu xám đậm thanh lịch, đôi giày tây bóng loáng, vừa nhìn đã nhận ra là hàng phiên bản giới hạn.
" Vân Thanh, Nhất Mặc, hai con đã tới."- Nam Cung Sự vui vẻ chào đón. Trong đám trẻ, đây là hai đứa trẻ mà ông thích nhất, rất có phong độ.
" Lão gia chủ, đại tiểu thư, đại trưởng lão, Nhất Mặc đến muộn."- Anh nhìn mọi người trong đại sảnh, nghiêng người cáo lỗi.
Hành động rất nhỏ nhưng khiến mọi người đều tấm tắc khen ngợi. Đương nhiên, ngoại trừ lão gia chủ và Tử Uyên, hai người không có hứng thú nói ra những lời vô nghĩa như vậy
" Lão gia chủ, người vẫn khoẻ chứ?"- Nhất Mặc hỏi thăm.
" Vẫn tốt."- Lão gia chủ trả lời lấy lệ.
" Đại tiểu thư, cô..."- Nhất Mặc chuyển hướng sang Tử Uyên nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị Cố Vân Thanh kéo lại, cô khẽ giật một góc áo của anh.
" Đáng chết, đừng quên bây giờ anh đang đi bên cạnh ai."- Cố Vân Thanh ghen tức, âm thầm suy nghĩ.
Đương nhiên, lời nhắc nhở này anh cũng hiểu. Cố gắng đè nén cảm xúc hỗn độn trong lòng, Nhất Mặc âm thầm nhìn dung nhan hoa nguyệt tuyệt sắc trước mắt, trong lòng không khỏi đau xót.