Dạ Thiên mất kiên nhẫn, chán ghét nhìn người phụ nữ trước mắt. Tuy vậy, khuôn mặt anh vẫn là biểu cảm băng lãnh, chứa đầy hàn ý lạnh thấu xương.
Lăng Cẩm thấy anh, đôi má hoa đào ửng hồng, khuôn mặt cúi xuống, không dám nhìn thẳng đối diện với anh. Một phần do uy áp của người đàn ông này quá mạnh khiến toàn thân cô cứng đờ, hô hấp khó khăn, một phần do mọi người đang nhìn cô, nếu cô cứ nhất quyết nhìn anh sẽ bị coi là vô lễ, không hợp phép tắc.
" Ngẩng đầu lên."- Dạ Thiên lạnh giọng. Người phụ nữ này, đến cả dũng khí đối diện với anh cũng không có, vậy mà còn vọng tưởng những thứ không nên có. Thử xem, cô ta còn có thể diễn được bao lâu nữa.
Lăng Cẩm đương nhiên không hiểu ý anh, cô ta chỉ nghe anh nói với mình, trong lòng như có đàn nai chạy loạn. Dạ Thiếu nói cô ngẩng đầu lên kìa. Điều đó chứng minh rằng anh có hứng thú với cô. Ha ha. Lăng Cẩm nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt ái muội, quyến rũ, thi thoảng chớp chớp gợi cảm. Chuẩn bị xong, Lăng Cẩm mới từ tốn ngước đầu. Động tác rất chậm khiến cổ áo đã rộng càng rộng hơn để lộ ra bộ ngực đầy đặn trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm, cổ vừa nhỏ vừa xinh. Lăng Cẩm vừa nghiêng người đứng thẳng, thân hình nóng bỏng, đường cong hoàn mĩ,khuôn mặt mị hoặc. Có thể nói cô phát dục rất tốt.
Lăng Cẩm nhìn Dạ Thiên, cánh môi đỏ hồng khẽ cắn cắn, ánh mắt tràn ngập tình ý và si mê.
" Người đang ông này lớn lên rất đẹp, hoạ thủy."- Lăng Cẩm không tự chủ thầm nghĩ.
" Rất xấu."- Dạ Thiên buông lời. Lời nói của anh không lớn nhưng cũng không nhỏ, vừa hay để cho mọi người ở đây nghe rõ. Dạ Thiếu lại nói Lăng tiểu thư rất xấu. Quả là tin sốc.
Lăng Cẩm đẹp, rất nóng bỏng, vậy mà không vừa mắt Dạ Thiếu. Hừm. Mọi người có phần thất thần tuy nhiên, họ cũng không thể phủ nhận. Dạ Thiên là ai cơ chứ, anh từ nhỏ đã sống trong gia tộc lớn, có loại nữ nhân mà anh chưa từng gặp. Không những thế, mỹ nhân bên cạnh anh rất không tầm thường. Nếu đem so sánh với Lăng Cẩm, không cần nghĩ, Lăng Cẩm không có cửa thắng đâu. Đứng bên cạnh cô ấy, Lăng Cẩm có phần nhạt nhòa, dung tục, một chút khí chất tôn quý, áp bách cũng không hề có. Nghĩ vậy, ai cũng không dám lên tiếng.
Tất nhiên, người kinh ngạc nhất là Lăng Cẩm và Lăng Quốc. Ông ta từ lâu đã rất tự tin vào con gái bảo bối,chắc chắn cô sẽ làm nên đại sự,không ngờ lại có tình huống như vậy. Lăng Cẩm thì khỏi nghĩ, cô ta rất kinh hãi, toàn thân cứng đờ, khuôn mặt yêu mị cũng mất đi huyết sắc trở nên trắng bệch. Dần dần, Lăng Cẩm lấy lại bình tĩnh, nhục nhã, thật nhục nhã. Cả cuộc đời cô chưa từng chịu sỉ nhục như vậy. Từ nhỏ, Lăng Quốc đã nuông chiều cô, nâng niu như trân bảo, có bao giờ để người khác dám nói một câu nặng lời với cô. Vậy mà hôm nay, cô phải chịu đựng tình cảnh này.
Khoé mắt Lăng Cẩm ướt đẫm, từng giọt nước mắt rơi như mưa, cánh môi bị cô cắn đến rướm máu, khuôn mặt thất thần, dáng vẻ hoa lê đái vũ. Bộ dáng yếu đuối,mềm mại như đoá bạch liên hoa chọc người thương xót.
Mọi người xunh quanh đa phần là đàn ông, thấy dáng vẻ của Lăng Cẩm, ai mà không đau lòng cơ chứ ( đương nhiên, những người đó ngoại trừ Dạ Thiên). Ai nấy đều muốn ôm cô vào lòng, an ủi một phen.
Nhưng một lúc sau, vẫn không ai chịu tiến lên, Lăng Cẩm rơi lệ lâu khiến lớp trang điểm có chỗ bị nhoè, trông cô có phần nhếch nhác.
Lăng Quốc thấy con gái khóc, vội vàng chạy lại, ôm lấy Lăng Cẩm vào lòng, an ủi.