Quy lão và Tử Uyên thảo luận, mọi người ít ai để ý, tất cả đều hướng về màn hình lớn trong đại sảnh. Màn hình chiếu một bàn cờ tuyệt diệu, mọi người nhìn một hồi lâu vẫn chưa thấy rõ huyền cơ trong đó, Tử Uyên dùng cách nào cơ chứ, sắp đặt, tính kế quân cờ của Lăng Cẩm từ khi nào, toàn bộ câu hỏi không có lời giải đáp cứ quanh quẩn bên trong đầu họ.
Người khó chịu nhất là Lăng Cẩm, khi Tử Uyên rời khỏi bàn cờ, Lăng Cẩm vẫn ngồi yên bất động, cô không tin mình bị tính kế một cách dễ dàng như vậy. Mỗi nước cờ hạ xuống đều suy tính rất kĩ vậy mà đối với Tử Uyên lại vô cùng dễ dàng. Lăng Cẩm sốc, cô rất kích động, tại sao một tiểu thư chân chính như cô được học những thứ này từ nhỏ lại không bằng một nữ nhân nhà quê. Cô không thể chấp nhận chuyện này. Vậy còn một cách, chỉ khi nào cô ta biến mất, cô mới kê cao gối ngủ yên.
***
Tử Uyên nói chuyện với Quy lão, cô không hề để tâm mọi người xung quanh, trời cũng đã tối, cô cũng mệt vì vậy xin phép Quy lão về trước.
" Về sao? Con không ở lại đợi kết quả sao?"
" Kết quả? Không phải đã có kết quả rồi sao?"- Tử Uyên vừa nói vừa cười. Không đúng sao, ba màn thi vừa nãy, kết quả chưa đủ sáng tỏ? Còn cần cô ở lại không?
" Được, ta về cùng con." - Quy lão cười vui vẻ. Tử Uyên thắng hay bại trong lòng mọi người hiểu rõ, vậy ông còn ở lại làm gì.
" Con đưa ông về."
" Tốt."
Tử Uyên khoác tay Quy lão chậm rãi rời khỏi đại sảnh, lúc đi tới gần chỗ Dạ Thiên, cô nháy mắt, ánh mắt mị hoặc lướt qua rất nhanh, Dạ Thiên lập tức hiểu ý, anh đứng dậy, lặng lẽ đi theo cô.
" Bà xã của anh muốn đi, vậy anh ở lại làm gì?"
Rất nhanh, bóng dáng ba người vui vẻ rời khỏi đại sảnh hoa lệ, để lại một đám người đang bất động. Ra ngoài, hít thở bầu không khí trong lành, cả người Tử Uyên thoải mái hẳn. Cô và Quy lão ở trước cửa đợi Dạ Thiên vào gara lấy xe. Khi về, Tử Uyên muốn đưa Quy lão về nhà nên Dạ Thiên đã cho tài xế về sớm, anh muốn tự mình lái xe đưa họ về.
Trong lúc chờ anh lấy xe, Tử Uyên và Quy lão trò chuyện rất vui vẻ, không khí ấm áp hoà thuận lan toả khắp không gian. Không lâu, Dạ Thiên đã tới nơi. Vẫn chiếc xe thể thao bản giới hạn ban đầu vì vậy tốc độ rất nhanh, anh lái xe tới Quy gia trước, vốn dĩ Quy lão muốn hai người ở lại qua đêm, ngày mai hãy về nhưng Dạ Thiên cự tuyệt. Anh không có thói quen ở nhà người khác. Vì vậy, Quy lão cũng không ép buộc nữa, ông đứng ngoài cửa lớn tiễn hai người đi về.
****
Ba người quan trọng nhất rời khỏi, mọi người cũng không lưu lại nhiều, ai nấy đều mạn phép cáo từ. Tuy nhiên, trên sân thượng toà nhà gần đó, một bóng dáng nam tử cao lớn hiên ngang đứng trong màn đêm. Dung nhan mĩ nam tuyệt đẹp, nhất lệ khuynh thành, điên đảo hàng vạn chúng sinh thiên hạ, khuôn mặt mĩ lệ, sắc khí hợp nhất vừa xinh đẹp vừa thanh thuần, có phần tà mị gợi cảm.
Bờ môi mỏng mềm mại đỏ tươi như huyết, đặc biệt khoé môi cong lên một đường cong tuyệt mĩ. Nụ cười nam tử đẹp hơn đoá hoa anh đào nở rộ, vừa sinh động, vừa gợi cảm. Đôi mắt hoa đào nhu hoặc, ôn hoà nhưng có phần nguy hiểm, tràn ngập sát khí. Ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cửa sổ của toà nhà đối diện. Cửa sổ không lớn nhưng bên ngoài còn một chiếc máy bay điều khiển nhỏ. Trên thân máy bay có gắn camera mini, nhìn qua đã biết là hàng thượng hạng
" Nữ nhân, em quên tôi rồi sao?"
***
Tại khu biệt thự của Dạ Thiên, đèn thắp rất sáng, cả một khu biệt thư rộng lớn đều treo đầy đèn, đa số đều là đèn nhỏ, vừa thẩm mĩ, vừa sử dụng tốt. Dạ Thiên đưa cô vào nhà trước, anh để xe ngoài cửa, ắt sẽ có người ra giữ xe. Ở biệt thự này an ninh tuyệt đối, mạng lưới kiểm soát dày đặc, há lại để người ngoài đột nhập.