Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 112: 13 nhuyễn nhuyễn xin lỗi






" Em chính là một tử trạch không có internet không sống nổi! Nếu em không nghĩ đến muốn ở bên em, vậy đừng cưới em! Mắt không nhìn thấy sẽ không sao, dù sao sau khi anh cưới em, anh ở trong quân đội, em ở trường học, chúng ta ngăn ra hai nơi, anh cũng không quản được em! Em muốn thế nào thì sẽ thế đó!" Cô nói xong, cũng không nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Kết hôn liền ở riêng, là điều anh không muốn.Không nghĩ tới thì ra cô gái nhỏ cũng không muốn.Nhất thời bên trong xe im lặng không ai nói gì.Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế Như phồng lên, cũng không biết trong lòng đang tức giận cái gì.Cô rất khó chịu!Xe dừng lại ở Diệp phủ, cô ngồi trong xe, hoàn toàn không có ý xuống xe.Diệp Cô Thâm xuống xe, đi tới trước mặt cô, đưa tay cởi dây an toàn."Không muốn! Em phải đi về! Buổi chiều em còn có tiết!" Cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn của mình sang một bên khác, không nhìn anh!Diệp Cô Thâm nhanh chóng cởi dây an toàn ra, đôi mắt sâu xa nhìn cô chằm chằm: "Anh về từ xa như vậy, ăn một bữa cơm trưa với anh đi."Rõ ràng vừa rồi anh rất tức giận, bây giờ lại dịu dàng như vậy rồi?Diệp Cô Thâm là kẻ hai mặt sao?Cô quỷ thần xui khiến xuống xe.Vì bây giờ vẫn còn sớm, mới tầm mười giờ, bỗng nhiên cô không biết phải làm gì!Cô lắc đầu, sau đó bỗng nhiên chạy lên tầng, Diệp Cô Thâm đi theo sau cô.Cô vào cửa, Diệp Cô Thâm cũng vào cửa!"Diệp..."Cô vừa mới mở miệng, người cô chuyển một cái, bị Diệp Cô Thâm áp lên trên vách tường lạnh lẽo cứng rắn, đôi mắt kia, thoáng cái, đánh trúng lòng của cô.Thịch thịch thịch, cô như nghe thấy tim mình, nhảy lên rất nhanh.Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Diệp Cô Thâm, động tác trên tay cũng không dịu dàng, gần như là dùng sức xé quần áo của cô, con ngươi màu đen sâu xa liếc nhìn da thịt trắng nõn của cô."A a..." Cô kinh hoảng kêu to, hai tay quơ không ngừng!Chẳng lẽ Diệp Cô Thâm muốn ăn cô?"Lưu manh, biến thái! Buông em ra! Diệp Cô Thâm, anh khốn nạn!" Đường Tuế Như kêu to, nhưng tiếc rằng sức không bằng người, rất nhanh cô đã thua trận.Diệp Cô Thâm ném cô lên trên giường lớn, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, mở ra tỉ mỉ, không bỏ sót một phần nào, ngay cả nơi bí ẩn, đều bị anh kiểm tra một phen.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế Như tức giận ửng đỏ lên, cầm cái gối che mặt mình, cố gắng làm mình ngạt chết.Bỗng nhiên, cô cảm thấy chăn mỏng trên giường trùm lên trên người cô, mà bên cạnh cô, một vùng trũng xuống.Hơi thở Diệp Cô Thâm tới gần, cô im lìm dịch chuyển về phía mép giường.Tay anh, cách chăn mỏng, ôm lấy cơ thể cô, dùng sức kéo vào trong ngực anh, giam trong ngực anh một cách chắc chắn.Cái gối trên mặt cô bị anh lấy đi, anh nóng rực, hơi thở dốc đang ở đỉnh đầu của cô, khiến cái trán của cô hơi ngứa."Diệp Cô Thâm! Anh có ý gì!" Cô gào lên giận dữ.Hầu kết Diệp Cô Thâm chuyển động, nghe thấy tiếng hét giận dữ của cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi..."Đường Tuế Như sửng sốt, đang yên đang lành, nói xin lỗi cái gì?Có phải Diệp Cô Thâm uống nhầm thuốc rồi hay không?"Anh đi! Đừng ôm em! Nóng chết rồi!" Cô không ngừng vặn vẹo cơ thể.Một phút sau, cô không dám động đậy nữa."Diệp Cô Thâm! Anh buông em ra!" Cô chỉ có thể hét lên với anh."Tối hôm qua mưa to, gặp phải kẻ xấu, vì sao không nói cho anh?" Diệp Cô Thâm ôm chặt lấy, trong giọng nói lại có tự trách sâu đậm.Suýt chút nữa cô gặp chuyện, bản thân lại không ở bên cạnh.Anh là vị hôn phu này, quả nhiên rất không xứng chức, thảo nào Nhuyễn Nhuyễn không thích anh, muốn hủy bỏ hôn ước với anh."Sao anh biết?" Đường Tuế Như cũng dần dần bình tĩnh lại, vì vậy, vừa rồi là anh kiểm tra xem cô có bị thương không?







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.