"Anh đoán phải không?" Cô nghịch ngợm đối mặt với anh, không để ý liền bị đôi mắt đen láy trầm tĩnh của anh hấp dẫn.
Khí chất của Diệp Cô Thâm thật không chỉ là vẻ đẹp bên ngoài của anh, càng là sự trầm tĩnh trong anh tỏa ra, bản tính thanh lãnh, đứng đắng.
Thật là nam thần khó với tới trong ngàn vạn người, quân nhân cấp cao, sĩ quan soái khí.
Ngoại trừ, trước mặt của cô, trên giường, thỉnh thoảng thì anh lộ ra thái độ lưu manh, cô rất hoài nghi anh có phải hay không là nhân cách phân liệt!
Tại sao lại có thể nắm bắt được như vậy chứ!
"Anh đoán, phải đấy." Diệp Cô Thâm cùng cô bốn mắt nhìn nhau, như là sự yên tĩnh lâu năm của đôi mắt màu hổ phách đã bị khai phá, đáy mắt ẩn chứa hình bóng của anh.
Diệp Cô Thâm ngón tay cuốn lấy lọn tóc của cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu, lại lộ ra một tia khó mà kháng cự mê hoặc, "Kỳ thật, em gọi anh là cái gì cũng được, đương nhiên là ông xã thì anh là thích nhất."
"Ông xã..." Cô lập tức kêu một tiếng.
Cô tựa hồ trông thấy tròng mắt đen nhánh của anh lóe sáng, thanh âm mê hoặc lại ở bên tai của cô mà vang lên, "Lại kêu một tiếng."
"Ông xã!" Cô rất phối hợp, "Cũng không phải lần thứ nhất gọi anh như vậy, hôm nay anh sao vậy?"
"Anh vẫn đang ăn dấm, gần đây dấm có chút nhiều." Diệp Cô Thâm trả lời đàng hoàng.
"Không chấp nhất với anh, anh Bắc chỉ là anh trai!" Tay cô đẩy anh, "Tới tới tới, tiểu tỷ tỷ cắt chỉ cho anh!"
Đường Tuế Như chám đến cơ bụng sáu múi của anh, đáy lòng run lên, trên người anh nóng quá.
"Diệp tiên sinh thân yêu, anh có phải hay không là phát sốt rồi?"
"Dấm còn có tác dụng phát sốt sao? Một hồi em phải nghiên cứu một chút." Diệp Cô Thâm động tác lưu loát xé mở băng gạc ở bên hông, phía trên lưu lại dấu vết mờ nhạt.
Kỳ thật tham gia quân ngũ đã lâu, một chút vết thương nhỏ với anh mà nói thì không có gì đáng ngại, cắt chỉ chính anh đều có thể làm.
Chỉ là Nhuyễn Nhuyễn đang ở đây, liền muốn để cô làm giúp.
"Anh ăn dấm còn có thể nói chuyện thản nhiên như vậy, em coi là dựa theo tính cách của anh, hẳn là buồn bực ở trong lòng! Âm thầm ăn dấm! Bộ dạng là gia đã ăn dấm, gia không vui, bộ dạng là mau tới dỗ dành!" Kết quả nàng tưởng tượng của cô lại tương phản.
Nếu như không có hướng Lý Hành Nhạc lĩnh giáo, anh thật sự sẽ như vậy.
Lý Hành Nhạc nói tính cách này của Nhuyễn Nhuyễn, nói ra có thể sẽ tốt hơn một chút, buồn bực hai người đều sẽ khó chịu.
Ở phương diện tình yêu này, Lý Hành Nhạc mới là chuyên gia!
Anh đang cố gắng biến thành chuyên gia tình yêu của một mình Nhuyễn Nhuyễn
"Vậy em sẽ dỗ anh sao?" Diệp Cô Thâm ngồi tại bên giường, cúi đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô.
"Sẽ không! Em nhất định sẽ hai mắt trừng anh, nói anh suy nghĩ nhiều, sau đó sẽ đi chơi game!" Cây kéo trong tay cô đang cắt chỉ, dùng sức xoắn một phát, liền đứt rồi.
Đau như kiến cắn, đôi mắt đen láy của Diệp Cô Thâm nhìn cô chăm chú, "Chơi game nhiều sẽ hại mắt."
"..." Cô chỉ là cho ví dụ, ngược lại là sao anh lại nghiêm túc như vậy!
"Diệp tiên sinh, anh cũng không phải là cán bộ kỳ cựu! Lại nói, Tô Túy mới là cán bộ kỳ cựu đi! Cũng không có nghiêm túc giống anh như vậy!" Đường Tuế Như buông vật trong tay xuống, hướng trên đùi của anh mà ngồi xuống, hai tay ôm lấy cổ của anh, "Vẫn là Diệp thúc thúc anh đây, muốn tòng chính sao?"
"Tòng chính để làm gì?"
"Chú Diệp làm..." Mắt của cô nhìn ra cửa, xém chút cô muốn nói chú Diệp làm tổng thống.
Không thể nói, thật ra chỉ là một lời nói đùa ở trong lòng của cô thôi.
"Làm anh em tốt của tổng thống tương lai!" Cô chậm rãi thu tầm mắt lại nhìn anh, "Cái kia, em đi hỏi một chút quả mận ngày mai mấy giờ có tiết, ngày mai em dự định đi học!"