Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 209: Lỡ Như Em Để Lại Sẹo, Trở Nên Xấu Đi, Chú Diệp, Anh Có Còn Thích Em Không ?



Đường Tuế Như liên tục gật đầu, "Con đương nhiên biết chứ, chị họ tốt với con như vậy! Trong lòng con thì chính là chị ruột của con!"

"Thật ngoan..."

"Kia ông nội, đến cùng là ông ủng hộ ai vậy?" Đường Tuế Như trở về chủ đề chính.

"Tuế Tuế ủng hộ ai chúng ta liền ủng hộ người đó, được không nào?" Ông nội Đường cưng chiều nhìn cô, "Cô Thâm còn đang ở dưới lầu chờ con đó, đi thôi!"

"Con đi đây, ông nội ngủ ngon! Giữ gin sức khỏe, con nhất định sẽ kín miệng, kiên quyết không lộ ra nửa chữ!" Đường Tuế Như làm động tác kéo khóa miệng lại.

"Về đi về đi! Trên đường cẩn thận!"

——

"Tê, đau..." Đường Tuế Như ngồi tại bên giường, "Chú Diệp, anh nhẹ nhàng một chút!"

"Đã xé ra rồi!" Diệp Cô Thâm đem băng gạc ở trong tay ném vào thùng rác, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vết thương trên vầng trán của cô, một trận đau lòng.

Đường Tuế Như bỗng nhiên ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ tại bên hông anh cọ xát, "Chúng ta bây giờ trên người đều có vết thương, có được tính là đồng vợ đồng chồng không?"

"Em nói tính thì sẽ tính." Ngón tay thon dài của Diệp Cô Thâm sờ lên vết thương hơi mờ của cô, "Còn đau không?"

"Không đau! Không đau! Lỡ như em để lại sẹo, trở nên xấu đi, chú Diệp, anh có còn thích em không?" Cô nháy nháy mắt, mong đợi nhìn anh.

Cô nghịch ngợm chớp mắt, rõ ràng chính là đang gài bẫy anh, "Anh thích em, ngoài ra em cũng sẽ không để lại sẹo đâu."

"Thiên cổ nan đề, đến cùng là anh yêu thích thân thể của em hay là yêu thích tâm hồn của em!" Đường Tuế Như không đợi anh trả lời, liền buông lỏng eo của anh ra, "Em đi soi gương, đối với một người phụ nữ mà nói, gương mặt! Rất quan trọng đó!"

Diệp Cô Thâm nhìn cô chạy tới trước tấm kính ở trên tủ áo, tinh tế kiểm tra trán của mình.

"Nếu không, em thêu một đóa hoa? Anh cảm thấy thế nào?" Cô lại đi trở về, ngón tay chỉ vết sẹo ở trên trán.

Đôi mắt lạnh lùng của Diệp Cô Thâm hơi trầm xuống, kéo cổ tay của cô, "Không được! Vết thương này, sẽ không để lại sẹo, anh bôi thuốc cho em, nhớ kỹ là bây giờ không được ăn gừng nước tương đâu đấy!"

Cô không có ăn a!

Ngay cả nồi lẩu đều là nước trong thôi.

Dược cao mát lạnh bôi lên trán cô, tư thế cúi người của anh, ánh mắt dừng ngay eo của anh.

Bỗng nhiên, tay cô kéo lấy thắt lưng trên eo của anh, hiếu kì bắt đầu nghiên cứu, dây lưng của đàn ông, thật là khó tháo a!

Làm sao tháo đây!

Cả người Diệp Cô Thâm cứng đờ, cúi đầu nhìn tay của cô không ngừng nhích tới nhích lui, "Nhuyễn Nhuyễn..."

"A?" Cô có tật giật mình thu tay lại, ánh mắt nhìn xung quanh.

Hành động vừa rồi của cô thật là điên rồ!

Đúng, chính là như thế!

"Làm sao lại không tiếp tục vậy?" Diệp Cô Thâm tới gần cô, "Anh dạy cho em."

"Ân, không cần, em chỉ là nhàm chán nên nghiên cứu một chút, bôi thuốc cho em xong rồi sao?" Anh mắt của cô không dám nhìn anh.

Thật là anh ở ngay trước mặt, hormone nam tính đã kích thích cô, liền...

Tâm tư của cô nhộn nhạo khuôn mặt nhỏ đỏ lên, "Em trở về phòng đi ngủ đây!"

"Cái này không phải là phòng của em sao!" Diệp Cô Thâm hai tay đè lại đôi vai của cô, "Chúng ta đã ở cùng phòng!"

"A, đúng! Chúng ta..." Cô nhìn đôi mắt đen láy Diệp Cô Thâm, bỗng nhiên cười, "Chú Diệp, ăn thịt phải tiết chế, đối với thân thể tốt! Không thể túng dục quá độ đâu!"

"Vậy trước hết em để cho anh xem thử túng dục quá độ là cảm giác gì, ta mới quyết định là có nên không tiết chế hay không." Diệp Cô Thâm ôm eo của cô, đẩy cô té nhào trên giường.

Lông mi xinh đẹp của cô gái nhỏ chớp chớp, Diệp Cô Thâm bị dụ dỗ đã lâu nên đã không nhịn được nữa, hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô.

"Ngô ngô ngô..."

Diệp Cô Thâm có lầm không đây, chuyện này cũng phải thử sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.