Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 227: Không Cần Phải Hy Sinh, Không Cần Để Lại Một Mình Em!



"Sợ cái gì? Có chú Diệp ở bên cạnh sao em lại sợ được!" Cô tủm tỉm cười dựa vào người anh, "Nhưng mà, nước trà lành lạnh, ẩm ướt có chút không thoải mái, chú Diệp, anh vẫn rất săn sóc đấy!"

"Anh chỉ săn sóc một mình em." Lòng bàn tay nóng rực của Diệp Cô Thâm áp lên phần bụng bằng phẳng của cô, "Sau này đừng đến nữa!"

"Tại sao? Chẳng lẽ chú Diệp, anh nghĩ em là loại phụ nữ như thế sao? Vợ chồng vốn chỉ là chim cùng rừng, có tại vạ đến đều tự bay đi? Em không cần như thế!" Trong lòng cô đột nhiên có chút uất ức, "Không không muốn yêu đương kết hôn sớm như vậy, bây giờ hay lắm, kết hôn rồi, anh lại ghét bỏ em! Tim của em thật nhói, có phải anh xem em như người ngoài không?"

"Không có! Anh chỉ là lo lắng cho an nguy của em!" Diệp Cố Thâm nhìn chằm chằm vào đáy mắt sắp trào nước mắt của cô, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô.

Tự mình gặp chuyện không may sẽ không sợ, chỉ sợ cô xảy ra chuyện.

Đừng Tuế Như vẫn không nhúc nhích để anh hôn, chiếc xe đi càng lúc càng xa, phong cảnh bên ngoài giống như bị ngăn cách với bọn hộ.

Thật lâu sau, anh mới nhớ nhung không muốn rời ra.

Trong lòng Đường Tuế Như đau nhói, bàn tay nhỏ bé dưới áo quần duỗi ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú, trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh, vành mắt càng hồng lên, "Chú Diệp, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, em có thể yêu cầu anh một chuyện được không?"

"Cái gì?" Anh hỏi.

"Anh hứa với em trước, nhất định nhất định, lời hứa anh dành cho em, không thể vi phạm!" Cô lợi, trong lòng cô lo lắng.

"Được, em nói đi."

"Không được hy sinh, không được để em lại một mình." Cổ họng cô nghẹn ngào, nhào vào trong ngực anh, "Người ta sẽ sợ đó! Căn phòng lớn như thế, giường lớn như thế, cũng đã quen có chú Diệp bên cạnh rồi, nếu như anh đột nhiên đi mất, em phải làm sao bây giờ!"

Ban đầu cô không muốn ở cùng với anh nhất chính là vì lo lắng chuyện này!

Cô không muốn yêu xa, không muốn hai người tách ra.

Quân nhân càng kinh khủng hơn, còn phải lo lắng anh sẽ hy sinh.

[Không được hy sinh, không được để em lại một mình!]

Diệp Cô Thâm ôm phía sau lưng cô, thân thể nhỏ của cô động đậy, chân dài giạng lên trên người anh, chôn vào trong ngực anh, quần áo giữa hai người bị anh giật ra, khoát lên người cô.

Hai người cứ dùng tư thế mập mờ như vậy ôm nhau.

Hơn thở mát lạnh của Diệp Cô Thâm phả vào bên tai cô, ngữ khí trang trọng, "Anh đồng ý với em, không hy sinh, không để em lại một mình."

"Cũng không được để em lại cùng với con!"

"?" Lông mày anh tuấn của Diệp Cô Thâm ngưng lại, đột nhiên kinh hoàng kích động, "Em, Nhuyễn Nhuyễn, em có thai?"

"Không có không có! Trước kia em có một giấc mơ, mơ thấy mình có thai, ôm một cái bụng lớn, sau đó anh hy sinh! Em sợ đến mức cả đêm đều không ngủ được." Cổ tay trăng trắng nho nhỏ của cô ôm lấy cô của anh, "Anh thề, anh cam đoan, chuyện như thế, nhất định sẽ không xảy ra!"

Diệp Cô Thâm kinh hoàng thót tim, nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, "Anh cam đoan! Lúc em mang thai nhất định sẽ ở bên cạnh em."

"Xấu xa! Còn lâu em mới mang thai! Tốt nghiệp đại học rồi nói sau!" Đường Tuế Như cọ xát trong ngực của anh, "Đêm nay, em thông minh lắm nha! Cái tổng thống kia không phải thật sự muốn anh làm cái gì đó chứ!"

"Có thể, Nhuyễn Nhuyễn của anh thật thông minh."

"Kỳ thật, em không đến, anh có cách thoát thân không?" Cô cảm giác tổng thống thật đúng là khó đối phó, làm gì cũng có cớ.

"Trước đó, em còn bị từ chối đấy, không được đi vào! Sau đó em liền gặp phải anh Bắc! Anh Bắc chắc hẳn cũng là người được mời đến! Sao anh ấy lại đến muộn vậy?" Đường Tuế Như nghi hoặc, chớp chớp mắt to, "Chú Diệp nhất định có cách thoát thân rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.