Hai cô gái ở phía sau lẩm bà lẩm bẩm đến Đường phủ.
Hôm nay còn chưa đến sinh nhật của Đường Đường nên Đường phủ cũng không có nhiều người đến.
Lúc bọn họ đến, cả nhà đều đang vây xem ván cờ giữa Đường lão gia tử và Trần Tri Nam.
"Ông nội!" Đường Tuế Như và Diệp Cô Thâm đi qua, "Ông thắng chưa."
"Sắp rồi!" Đường lão gia tử nhìn chằm chằm vào bàn cơ, rõ ràng là một ván cờ thua.
Đột nhiên, mâu quang của Đường lão gia tử sáng ngời, "Cô Thâm, lại đây, giúp ông đánh vài nước, ông đi vệ sinh."
"Ông nội không sợ con làm người thua sao?" Diệp Cô Thâm nhìn bàn cờ, sắp phải giao tướng rồi.
"Không đâu không đâu, thế của ta, nhất định thắng!" Đường lão gia tử bỏ chạy rồi.
Người ở trong phòng cũng không biết làm sao, rõ ràng thấy sắp thua mới bỏ chạy.
Diệp Cô Thâm ngồi vào.
Đường Tuế Như cười tủm tỉm đi theo, Diệp Cô Thâm vẫn rất lợi hại, ông nội cũng nhờ giúp đỡ!
"Chú Diệp, chú phải cố gắng lên! Bằng không hình tượng hoàn mỹ của anh trong lòng ông nội, sẽ không..." Đường Tuế Như thì thào bên tai anh, hảo tâm nhắc nhở.
"Tri Nam, vậy mấy người hôm nay lại muốn chọn đánh cờ, gia gia lát nữa trở về, xem xem có thể chắc thắng không." Đường Đường đứng ở bên người Trần Tri Nam, cười nhẹ nói.
"Đường tỷ, chị rõ ràng là hướng về người ngoài!" Đường Tuế Như mím môi, bị Diệp Cô Thâm nắm tay, kéo vào ngồi trên đùi anh.
Bên tai tuyền đến giọng nói thanh lãnh của anh, "Vợ à, anh cần động lực."
"Thắng sẽ ban thưởng cho anh ngủ trưa cùng em!"
Mẹ Đường vừa đi đến nghe được những lời này của Tuế Tuế.
Ban ngày ban mặt, con gái thật đúng là cởi mở mà.
Con ngươi của Diệp Cô Thâm híp nhẹ, giải thưởng này, rất mê người.
Hai người đi vài nước cờ, Đường Tuế Như mắt to nhìn quanh, Thời Khanh Khanh, ánh mắt của cậu, có phải quá rõ ràng không?
Nếu như không phải ở đây nhiều người như thế, thật lo lắng thầy Trần bị ánh mắt ấy hút vào.
Bây giờ là trời thu, trong phòng mở điều hòa ấm áp, chung quanh đứng không ít người, cô đột nhiên cảm thấy nóng!
"Chú Diệp, nóng quá." Đường Tuế Như nhỏ giọng một câu, "Tốc chiến tốc thắng!"
"Ừm."
Tốc độ đánh cờ của hai người rõ ràng nhanh hơn.
Cuối cùng sau khi Diệp Cô Thâm thắng, ĐƯờng Tuế Như vừa muốn nói chuyên đằng sau đã tuyền đến tiếng cười sảng lãng của ông nội.
"Ha ha, ta đã nói ván này chắc thắng mà!"
"Dạ dạ dạ, ông nội thật lợi hại!" Đường Đường cười đi qua, "Ông nội, ông đánh nữa không? Tuế Tuế và Cô Thâm vừa mới đến để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút."
Ông nội Đường sảng khoái ngồi xuống, "Ừm, không sai! Tri Nam, chúng ta lại thêm một ván, ông nhất định sẽ thắng!"
Đường Tuế Như cười cười, kéo Diệp Cô Thâm đi trước.
Cô dương dương đắc ý nói, "Anh yên tâm, ông nội chắc chắn sẽ không đánh cờ với anh, ông không thắng được anh, khả năng ông nội cho rằng thầy Trần sẽ không, mới như thế, trước kia trong nhà chỉ toàn bắt nạt em! Có thể thắng được em! Bây giờ em có núi dựa, mới không sợ ông ấy!"
"Nhớ ban thưởng cho chỗ dựa của em." Diệp Cô Thâm kéo tay nhỏ của cô ra ngoài, "Anh nhớ bên này có một rừng phong, đẹp vô cùng, chúng ta đi dạo."
"Được! Đúng ra đây là nhà của em, em dẫn anh đi dạo!" Đường Tuế Như quay đầu hỏi Thời Khanh Khanh có muốn đi hay không.
Thời Khanh Khanh không đi, cô muốn xem ván cờ của Trần Tri Nam, sau đó bọn họ đi.
Khoảng cách của hai người rất xa, Đường Tuế Như mới giật mình, "Quên mang máy ảnh rồi!"
"Điện thoại."
"Điện thoại không có loại feel đó!" Cô vô tội nháy nháy mắt, "Trông thấy rừng phong phía xa, đột nhiên muốn chụp cho chú Diệp một tấm!"