Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 241: Dáng Vẻ Diệp Cô Thâm Cũng Khá Đẹp Trai



Chẳng lẽ hôm nay trong rừng phong, nhóm người dùng súng bắn cô chính là Sát?

【Sát: Dáng vẻ Diệp Cô Thâm cũng khá đẹp trai!】

F**k, người đàn ông này chắc còn chưa gặp chú Diệp đúng không?

【Sát: Cô gái bên cạnh anh ấy cũng rất đẹp!】

Đường Tuế Như: “…”

Hôm nay, rốt cuộc là người này định giở trò quỷ gì vậy!

【Sát: Diệp Cô Thâm có bạn gái khi nào vậy?】

Đó không phải là bạn gái, là bà xã!

Đường Tuế Như nhìn màn hình chằm chằm, tay run run không biết muốn gõ cái gì.

Thật sự muốn giết luôn cái người tên Sát trên màn hình kia.

Cô di chuyển ngón tay thần tốc, đang muốn tìm vị trí của Sát!

【Sát: Tam Tuế, cậu tìm tôi làm gì vậy? Mình phải đi làm nhiệm vụ đây!】

【 Sát: F**k, Tam Tuế, tôi nói cho cậu biết rồi còn không được sao?】

【 Sát: Chị hai, đừng kích động, nếu tôi muốn giết anh ấy thì đã ra tay rồi, an tâm, tôi chỉ là nói chơi thôi, nói chơi thôi! Sẽ không giết anh ấy.】

Mấy tin nhắn liền, lần này càng khiến Đường Tuế Như bực mình.

【Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Cậu nhận nhiệm vụ rồi còn không giết, thế có được không…】

Bây giờ còn lo cho cậu ta làm gì chứ, an nguy của chú Diệp mới là quan trọng nhất!

【Sát: Mẹ tôi cũng là người nước Mặc Viêm, thủ trưởng Diệp danh tiếng hiển hách, là quân nhân chúng ta đều khâm phục, sao lại giết anh ấy chứ! Nhiệm vụ này tôi không nhận, những người khác nhận mới có thể giết thật đấy.】

【Tam Tuế không chỉ ba tuổi: Đúng là cậu không giết cũng có người muốn giết.】

Đường Tuế Như nhìn ra ngoài cửa, tình hình lúc này không phải nên lôi kéo Diệp Cô Thâm sao?

Sao lại muốn giết anh?

Lôi kéo không được nên muốn diệt khẩu chăng?

Đường Tuế Như rơi vào trầm tư, cô cũng không để ý bọn họ đang nói cái gì nữa.

Xóa sạch các dấu vết trên mạng, cô cất máy tính của anh cẩn thận rồi rời khỏi ký túc xá.

Quân khu lớn như vậy, lần đầu tiên tới đã thấy ghét nơi này rồi!

Bây giờ lại thấy có cảm giác thoải mái.

Diệp Cô Thâm ở chỗ này, chắc là rất an toàn đúng không?

“Bà chủ nhỏ! Có tâm sự à?”

Đường Cố Như đang chăm chú đếm từng bước chân chậm rì rì của mình thì nghe thấy tiếng Bách Doãn Lý, tùy tiện "Ừm" một tiếng.

"Lại muốn trốn khỏi quân khu à? Không thì tôi trực tiếp đưa cô ra ngoài? Điều kiện tiên quyết là thủ trưởng không vặn gãy đầu tôi!" Bách Doãn Lý đùa như thật.

"Anh cũng muốn ra ngoài à? Phi phi phi, tôi không có muốn ra ngoài! Tôi đang nghĩ cách để cho Diệp Cô Thâm ở lại đây…" Đường Tuế Như chớp chớp đôi mắt to: "Bác sĩ Bách Doãn, anh có ý kiến gì hay không?"

"Tôi thì có thể có ý kiến gì hay, bà chủ nhỏ, cô hỏi sai người rồi!" Anh ấy vẫn nhớ mình đã bị cô ức hiếp thế nào!

Ai dám đề xuất chủ ý cho cô cơ chứ!

Đường Tuế Như huơ huơ hai tay: "Gần đây trong quân khu không có chuyện gì sao? Anh chắc chắn chứ?"

"Có! Huấn luyện! Huấn luyện! Huấn luyện!"

"…"

Cái này nói cũng như không!

"Còn gì nữa?"

"Bà chủ nhỏ, hai người mới kết hôn, không phải đã chán ghét vậy rồi chứ?"

Thật thương cảm cho thủ trưởng!

Thật đáng thương!

Đường Tuế Như bỗng nhiên phấn khích reo lên: "Nếu như tôi nói thế, có khi nào anh ấy sẽ đau lòng quá độ, không thèm để ý đến tôi nữa, sau đó sẽ ở lại quân khu, không muốn ra ngoài nữa?"

Bách Doãn Lý: "Có lẽ, không phải đâu…"

Lúc ấy, thủ trưởng hẳn sẽ đè bà chủ nhỏ xuống dưới thân, sau đó hung hăng yêu thương cô mới đúng chứ!

"Bác sĩ Bách Doãn, bây giờ tôi lấy thân phận phu nhân thủ trưởng giao cho anh một nhiệm vụ đặc biệt!" Mặt Đường Tuế Như hết sức nghiêm túc: "Lát nữa anh đi ám sát thủ trưởng, không cần làm hại đến những chỗ yếu điểm, chỉ cần bị thương ở chân là được!"

Bách Doãn Lý: "…"

Có vẻ anh ấy không nên rời khỏi phòng y tế, để gặp phải phu nhân thủ trưởng thế này.

"Trên người anh có dao không?" Đường Tuế Như tiếp tục hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.