Trình Như Ca đưa cô đến một nhà hàng mang phong cách độc đáo, khung cảnh thanh nhã, ẩn sâu bên trong tòa nhà cao tầng, từ phía ngoài không thể nào nhìn thấy chốn bồng lai bên trong được.
Bữa cơm này ăn rất tự nhiên, đến nỗi dường như trên bàn họ có sự ăn ý ngẫu nhiên kỳ lạ, đặc biệt là lúc gặp những món ăn có hương vị tuyệt vời.
Sau khi thưởng thức xong, Trình Như Ca đưa cô về nhà, người lái xe vẫn là tài xế. Thẩm Ý Nùng chợt nhận ra, cô chưa từng thấy Trình Như Ca lái xe bao giờ.
Cô vừa nghĩ vậy nên lập tức hỏi thẳng.
"Tại sao tôi chưa thấy anh tự lái xe bao giờ vậy ạ?" Vừa dứt lời, Thẩm Ý Nùng nhận thấy sao mình lại hỏi cái vấn đề tẻ nhạt thế này, người ta có tài xế đưa đón, việc gì phải tự lái chứ?
Cô ảo não muốn giải thích thì nghe Trình Như Ca đáp.
"Lúc trước... Tôi từng gặp tai nạn xe cộ." Anh trầm ngâm, ngập ngừng đáp.
"Thế nên tạm thời bây giờ không thể lái xe được."
Thẩm Ý Nùng đột nhiên hiểu ra điều gì, thảo nào hôm đó anh không tự lái xe đến bệnh viện, mà lại nhờ Chu Mẫn đến đón anh.
Cô thức thời không hỏi tiếp nữa, trái lại im lặng suy nghĩ.
Trình Như Ca quan sát cô, không nhịn được bèn hỏi.
"Nghĩ gì thế?"
"Tôi nghĩ có nên đi thi bằng lái không ạ." Đột nhiên bị anh hỏi, cô vô thức đáp, nói xong mới kịp phản ứng lại.
"Không phải, ý của tôi là..." Cô vừa định biện minh, Trình Như Ca đã nghiêm túc gật đầu, chặt đứt lời cô muốn nói.
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy."
Trong xe bỗng nhiên im lặng, Thẩm Ý Nùng thẫn thờ nhìn vào mắt anh, từ trong đôi mắt phản chiếu ra hình bóng lúc này của cô.
Hơi sững sờ, bối rối và còn ẩn sâu là cảm xúc vui vẻ bị che đậy.
Cô ngậm miệng, không nói gì.
Ngày hôm sau, lúc đoàn phim nghỉ trưa, Thẩm Ý Nùng ngồi xổm cạnh bên lựa ớt trong hộp cơm. An Ấu Lê bước đến cũng chọn hộp cơm giống cô.
"Cô không ăn cay à?" Cô ấy ngồi xuống, giọng điệu tự nhiên hỏi. Thẩm Ý Nùng dừng đũa, "Không phải, ớt này không ăn được."
"À..." An Ấu Lê dường như hiểu rõ nên gật đầu nhẹ, Thẩm Ý Nùng tiếp tục lựa ớt, đột nhiên nghe người bên cạnh mở miệng hỏi tiếp.
"Bữa ăn hôm qua của hai người thế nào?"
Thẩm Ý Nùng nghe vậy quay đầu nhìn cô. An Ấu Lê mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng rực, biểu cảm như bình thường.
Cô ngẫm nghĩ, "Cũng được."
"Thật không ngờ anh ấy cũng có ngày này." An Ấu Lê lắc đầu như đang cảm khái, "Cô biết đấy, Trình Như Ca chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ. Mặc dù tôi và anh ấy quen nhau từ trước, nhưng cũng không thân lắm, có điều mọi người đều gọi anh là thần tiên."
"?" Thẩm Ý Nùng kinh ngạc, "Cái gì?"
An Ấu Lê cúi đầu xích lại gần, đè thấp tiếng cười trong lòng, "Vì không dính khói lửa nhân gian."
"..." Thẩm Ý Nùng cũng hiểu được đôi chút, nhưng trong đầu cô toàn câu nói kia.
Hai người không thân lắm?
Cô quay sang nhìn An Ấu Lê, cô ấy đang nhấp nháy cái miệng nhỏ ăn cơm, dường như câu nói ấy chỉ vô tình nhắc đến. Cô nén nỗi hoang mang nơi đáy lòng, quẳng tạp niệm đi nơi khác.
Tháng 12, liên hoan phim Kim Hoa sẽ khai mạc tại An Thị, An Ấu Lê có tác phẩm lọt vào danh sách nên được mời tham dự. Năm trước, Hứa Giáng chỉ lo tập trung vào mảng phim truyền hình nên không được đề cử.
Trong tay Thẩm Ý Nùng có hai tấm thiệp mời, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể gọi anh ta.
Diễn viên chính đã xin nghỉ phép hết, nên đạo diễn lấy buổi quay phim bị hủy hôm đó làm ngày nghỉ phép cho cả đoàn phim, ai nấy đều vui.
Thẩm Ý Nùng mượn ekip của Hứa Giáng để tạo hình, cấp bậc cao hơn so với buổi dạ tiệc từ thiện vào dịp trước. Nhà tạo mẫu chọn cho cô một bộ lễ phục đuôi cá màu xanh biển, cùng màu với chiếc cà vạt màu xanh của Hứa Giáng, nhìn sơ trông rất hợp.
Cả hai ngồi chung xe đến hội trường. Trên thảm đỏ đông nghẹt cánh phóng viên, đèn flash chiếu sáng toàn bộ hội trường như đang giữa ban ngày. Hứa Giáng bước xuống cạnh cửa chờ cô, Thẩm Ý Nùng cẩn thận nhấc tà váy, mũi giày cao gót rơi xuống nền, tiếp đến khoác tay anh ta.
Tiếng chụp ảnh vang liên tục bên tai, bên cạnh có fan hâm mộ của Hứa Giáng, giơ cao băng rôn trên tay lên, hò hét tên anh ta.
Hai người cứ mỉm cười đi qua thảm đỏ
Liên hoan phim được phát sóng trực tiếp trên TV và trên mạng. Lần đầu tiên Thẩm Ý Nùng đi dự buổi liên hoan lớn đến thế, hơi hồi hộp, người run run. Hứa Giáng phát hiện, khẽ quay đầu nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười.
"Đừng sợ, cứ xem như xung quanh toàn là củ cải trắng ấy mà."
Anh ta nói một câu qua kẽ răng, chỉ có hai người nghe thấy. Thẩm Ý Nùng âm thầm trợn mắt rồi quét mắt đến phóng viên đang bài trận địa ở hai bên, sẵn sàng nghênh chiến và những loại thiết bị không rõ kia, cô không thèm để ý đến anh ta.
Sau khi bước qua thảm đỏ, cả hai người còn nhận một cuộc phỏng vấn của giới truyền thông. Trong cuộc phỏng vấn, họ được hỏi sao lại đến cùng nhau. Biểu cảm nghiêm túc trên mặt Hứa Giáng ngay lập tức nở nụ cười.
Thẩm Ý Nùng lộ ra sự cảnh giác.
"Trước kia chúng tôi có hợp tác qua "Cung đại tiền đề", đúng, vì vậy quan hệ cũng không tệ." Hứa Giáng nói rồi liếc sang nhìn cô.
"Chúng tôi là bạn tốt."
"Hình như đây là lần đầu tiên Hứa Giáng công khai bạn bè thân của mình đấy?" Người hỏi hình như là phóng viên giải trí có quen biết với Hứa Giáng, thế nên mới hỏi trêu đùa, mọi người xung quanh cười ầm cả lên.
"Yên tâm đi, còn lần đầu tiên công khai bạn gái nữa mà, đến lúc đó sẽ thông báo cho các bạn đầu tiên." Hứa Giáng nói đùa, rồi chuyển chủ đề rất tự nhiên, đúng như dự đoán mọi người bắt đầu hỏi về vấn đề tình cảm của anh ta.
Thẩm Ý Nùng khẽ thở dài, đến khi Hứa Giáng ứng phó xong, mới hỏi đến một vài câu về bộ phim "Xuất sơn".
Dạo trước, lúc tuyên truyền bộ phim điện ảnh có dàn diễn viên và sự tham gia của Trình Như Ca đã tạo nên một cuộc tranh luận sôi nổi. Nhờ vậy mà Thẩm Ý Nùng cũng nhận được một lượng fan hâm mộ nhỏ và được rất nhiều người quan tâm.
"Cô có thể tiết lộ vài chuyện chuyện thú vị ở đoàn phim không?"
"Ừm... Không khí ở đoàn phim rất tốt, chuyện thú vị... Mỗi ngày thầy Giang Tân rời giường đều đánh một bộ quyền tập thể dục vào buổi sáng, được không?"
"Ha ha ha được, thế có chuyện gì đặc biệt xảy ra khi đối diễn với thầy Trình Như Ca không? Cô có thể chia sẻ với chúng tôi một chút cũng được?
Phóng viên xung quanh nôn nóng không thể chờ bèn hỏi, đôi mắt háo hức khát vọng, khuôn mặt tràn đầy mong ước lóe sáng "Khi trở về có tin gì để viết".
Dù sao, ba chữ Trình Như Ca cũng mang đến chủ đề và lượng truy cập không thể đếm được.
Thẩm Ý Nùng sửng sốt vài giây, lấy lại tinh thần, khóe môi vẽ một nụ cười khéo léo.
"Thầy Trình rất chuyên nghiệp, khi tập diễn với anh ấy... Như tham gia một tiết học biểu diễn vậy đó."
Một câu trả lời phù hợp lại không kém phần hài hước, chọc đám người đều bật cười. Tuy không hài lòng mấy, nhưng mọi người cũng buông tha cho cô, thầm nghĩ cắt đoạn video này chắc sẽ thu được không ít lượt chú ý.
Bước vào hội trường, Thẩm Ý Nùng và Hứa Giáng tìm chỗ ngồi của mình để theo dõi lễ trao giải. Người dẫn chương trình rất chuyên nghiệp, tạo nên bầu không khí vui vẻ. Không ít nhân vật tai to mặt lớn trong giới đều ngồi hàng đầu tiên ngay dưới sân khấu, khi giới thiệu tên đều nhận được từng tràng vỗ tay.
Hứa Giáng thấy cô vỗ tay cổ vũ rất chân thành, không nhịn được sáp lại gần hỏi,"Trình Như Ca bây giờ cũng rất giỏi... Hoàn Ảnh dưới danh nghĩa của anh ta cũng xếp top đầu trong làng giải trí."
"Rồi sao?" Thẩm Ý Nùng nghi ngờ quan sát anh ta, "Liên quan gì đến ông."
"... Thì tôi không nhịn được nên khen vài câu chứ sao." Hứa Giáng nói xong im lặng vài giây rồi lại lảm nhảm tiếp.
"Bà nói xem bà đó, rõ ràng có cái đùi lợi hại thế sao không ôm, đúng là lãng phí tài nguyên! Đổi lại là tôi, tôi đã gọi ba ba từ lâu rồi."
"Có lẽ bởi vì tôi vẫn còn tự trọng." Thẩm Ý Nùng dùng ánh mắt phức tạp đầy ẩn ý nhìn anh ta chằm chằm. Hứa Giáng bị sỉ nhục sâu sắc, siết tay thành quyền rồi buông ra. Cuối cùng anh ta nổi giận, rất ấu trĩ vỗ một cái lên vai cô.
"Hừ, thấy ghét."
"Ý Nùng." Cô định nói chuyện, trên đầu vang lên tiếng ai gọi mình. Thẩm Ý Nùng ngẩng đầu và thấy Trình Như Ca gần trong gang tấc đang chăm chú nhìn cô.
Hôm nay anh mặc đồ rất nghiêm túc. Tây trang kết hợp với cà vạt, cổ áo sơ mi trắng chỉnh tề giống như đang chào hỏi đồng nghiệp vừa lúc bắt gặp cô.
Sau khi gọi cô, Trình Như Ca liếc mắt nhìn Hứa Giáng đang ngồi bên cạnh, cười nhẹ.
"Hai người đến cùng nhau à?"
"À đúng vậy, vừa lúc dư một tấm thiệp mà cậu ấy cũng rảnh..." Không biết tại sao, Thẩm Ý Nùng cảm thấy càng giải thích càng chột dạ.Vẻ mặt Trình Như Ca vẫn trông như thường, còn gật đầu chào hỏi với Hứa Giáng.
"Vậy hai người cứ tiếp tục, tôi đi trước nhé!" Anh nói xong, chợt nhớ tới chuyện gì lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Ý Nùng.
"Khi nào kết thúc gọi tôi, chúng ta về chung."
Sự việc xảy ra quá nhanh, Thẩm Ý Nùng nhìn Trình Như Ca ngơ ngác. Dường như toàn thân bị khuôn mặt kia hớp hồn mất rồi, không nghe rõ anh nói gì cả, tới khi phản ứng kịp anh đã đi mất.
Cô hơi chán nản, đang tự trách mình thì thấy Hứa Giáng ngồi bên cạnh không kiềm được run rẩy cả người, vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Hic... Sao đột nhiên tôi thấy lạnh thế này?"
"..."
Kế tiếp là đến màn trao giải, còn tận mắt thấy An Ấu Lê bước lên sân khấu, mặc dù không nhận được giải nhưng đêm nay cô ấy xinh đẹp tới mức phạm quy.
Từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều khiến người ta rung động.
Ngay cả Hứa Giáng thường hay đối chọi gay gắt với cô ấy cũng không nhịn được sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Không ngờ sửa soạn một chút trông cũng ra hình ra dáng ấy nhỉ."
Thẩm Ý Nùng, "Ha ha."
Hai người bọn họ ngồi ở vị trí chính giữa gần hàng ghế phía trước, góc nhìn vừa phải, người sắp xếp vị trí này rất kỳ lạ, chẳng biết là trùng hợp hay có ẩn ý sâu xa nào khác.
Thẩm Ý Nùng và Hứa Giáng ngồi song song, hai bên là nhà làm phim với đạo diễn. Phía trước hay sau toàn là minh tinh nhưng đều lớn tuổi cả, ngoại trừ ban nãy có chào hỏi nhau, tiếp xúc cũng không nhiều.
Chuyện đáng mừng là đạo diễn Trần Bình ngồi cách cô không xa, thường xuyên nói chuyện phiếm với người bên cạnh, sẵn kéo Thẩm Ý Nùng vào luôn, tự nhiên hòa nhập vào cuộc, giúp cô quen biết vài người.
Trước khi kết thúc còn hỏi han, hy vọng sẽ còn cơ hội hợp tác.
Hứa Giáng chứng kiến toàn bộ quá trình. Khi anh ta đứng dậy rời đi, âm thầm dựng ngón trong lòng cái với Trình Như Ca.
Không hổ là đại boss, ngay cả thủ đoạn cũng cao siêu quá đi mất.
Thế chẳng phải theo đuổi lần nào chắc cú lần đó sao.
Nghĩ đến việc này, anh ta nhìn Thẩm Ý Nùng bằng ánh mắt thương hại, mặc niệm thay người không hề biết gì như cô.
Sau khi kết thúc, các vị khách quý dần tự động rời khỏi hội trường. Thẩm Ý Nùng nhận được tin báo Trình Như Ca bảo cô đứng trước cửa chờ anh.
Hứa Giáng nghe vậy khẽ gật đầu, hai người tách ra. Trước khi đi, anh ta vẫn không yên tâm lắm, nên dặn khi nào Thẩm Ý Nùng về đến nơi an toàn thì báo cho anh ta biết.
Mới vừa nói xong, Trình Như Ca đã bước đến, anh đưa mắt nhìn bóng dáng của Hứa Giáng, vẻ mặt thản nhiên nói với cô.
"Đi thôi."
Trông Trình Như Ca có vẻ hơi mệt, áo vest khoác trên tay, chỉ còn lớp áo sơ mi trắng, lộ ra đường cong hấp dẫn.
Không chừng nhiệt độ bên ngoài lại thấp hơn mười độ so với bên trong. Thẩm Ý Nùng muốn nhắc anh khoác thêm áo, lại thấy anh mở cửa để cô vào.
Từ khi ngồi vào, Trình Như Ca đã nhắm mắt dựa lưng vào ghế, không ai nói gì, cứ yên lặng ở trong xe, mùi hương thoang thoảng như có như không. Xe từ từ chạy, khung cảnh hai bên dần hiện lên.
Ban tổ chức đã thống nhất đặt khách sạn gần đây, ở sát bên thôi, thời gian đến khoảng mười phút.
Lúc nhìn thấy biển tên khách sạn, Thẩm Ý Nùng chuẩn bị xuống xe. Chiếc xe chậm rãi dừng ở ven đường. Cuối cùng Trình Như Ca cũng mở mắt ra, giọng nói trầm thấp hơi khàn.
"Đến rồi?"
"Đến rồi ạ." Cô nhấc làn váy và đẩy cửa xe rồi quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng lịch sự nói cảm ơn.
"Cảm ơn thầy Trình."
Nói xong, Thẩm Ý Nùng chuẩn bị rời đi, cổ tay bất chợt bị ai đó nắm lấy, tuy dùng ít sức lực nhưng cái nóng bỏng trong lòng bàn tay khiến cô hơi đau.
Trình Như Ca cúi người, kề rất gần, hai người nhìn nhau, hơi thở nóng rực phun ra, nóng đến nỗi đầu óc Thẩm Ý Nùng quay cuồng.
Bên tai vang lên tiếng chất vấn, thong thả nhưng rõ ràng, rành mạch.
"Tại sao không gọi anh là Như Ca?"
-
Tôi chỉ muốn nói, Hứa Giáng thực sự coi Ý Nùng như "huynh đệ" =)))) không phải yêu đương gì đâu.