Chuyến tàu trở về chạy rất nhanh. Dọc đường Trình Như Ca liên tục gọi điện nhắn tin, như là đang tìm kiếm ai đó, lông mày cứ nhíu chặt chưa hề giãn ra.
Thẩm Ý Nùng cố không nói chuyện để không gây thêm phiền phức nào cho anh nữa, ngồi im lặng ở bên cạnh anh.
"Anh xin lỗi." Nửa đường, cuối cùng anh cũng rãnh rang, nắm lấy tay Thẩm Ý Nùng, gương mặt đầy vẻ áy náy.
"Ở nhà lạc mất một thằng nhóc, nhờ anh giúp đỡ đi tìm. Lần sau, anh nhất định sẽ đưa em đến đó."
"Không sao đâu." Thẩm Ý Nùng nói, do dự vài giây, vẫn là nhịn không được hỏi anh
"Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không lớn cũng không nhỏ." Anh xoa xoa trán, sắc mặt mệt mỏi, giọng điệu bất đắc dĩ lại trộn lẫn chút chán nản.
"Nó vẫn còn nhỏ, không biết rõ tình hình, lỡ như có chuyện gì xảy ra..." Anh ngừng lại, sau đó tự mình lắc đầu, lại thêm lẩm ba lẩm lẩm giống như đang nói chuyện với chính mình.
"Chắc là cũng không chạy xa đâu, dù sao thì nó vẫn luôn làm như vậy."
Trong bầu không khí ngưng đọng và căng thẳng lúc này, chiếc xe cuối cùng cũng đã đến bên ngoài biệt thự. Sự lo lắng, sốt ruột được giải tỏa một chút, Trình Như Ca đẩy cửa bước xuống xe, nói với cô: "Thanh Thanh, em vào trước đi."
"Còn anh thì sao?" Cô do dự hỏi.
Trình Như Ca vừa nhìn xung quanh vừa cầm điện thoại di động: "Anh sẽ ở lại, cùng các nhân viên bảo vệ đi tìm gần đây xem, em cứ vào nghỉ ngơi trước đi."
"Em có giúp được gì không?"
"Không cần đâu, em cũng không biết rõ nơi này mà."
"Vâng." Thẩm Ý Nùng gật đầu, chân lại vẫn chưa cử động, vẫn nhìn anh nói: "Vậy lát nữa nếu mà có tin tức gì thì nhớ liên lạc với em."
"Ừm." Anh ngước mặt lên nhìn cô hai giây, rồi đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ vai trấn an cô.
"Đừng lo."
Thẩm Ý Nùng xoay người, đẩy cửa ra bước vào, bao quanh là bong đêm dày đặc, đèn đường tỏa ra ánh sáng yếu ớt mà ấm áp. Anh đứng đó, bàn bạc với nhân viên bảo vệ vừa tới.
Giọng họ phảng phất bay trong gió.
"Anh Trình, đã đi tìm khắp trong khu vực gần nhà anh vẫn không nhìn thấy bé đâu ạ."
"Xung quanh biệt thự thì sao? Đều kiểm tra cả rồi?"
"Đúng vậy, đã tìm kiếm qua toàn bộ khu vực gần đây, trừ khi bé thấy chúng tôi rồi cố tình trốn đi..."
Khoảng cách xa dần, giọng nói phía sau trở nên mơ hồ không rõ. Thẩm Ý Nùng đi qua khu vườn nhỏ, bước lên các bậc thang đi tới trước cửa, đang định đưa tay ấn dấu vân tay thì đột nhiên ánh mắt thoáng thấy một bóng đen ở bên cạnh. Cô bị dọa đến nhảy dựng lên, rút tay lại.
"Cô là ai?" Bóng đen kia cất tiếng nói, là giọng của một bé trai, non nớt trong trẻo lại đang chất vấn cô.
Thẩm Ý Nùng nhìn kỹ lại, mới phát hiện cậu nhóc trốn đằng sau một chiếc bình hoa lớn trước cửa, ngồi trên mặt đất dựa lưng vào tường mà co người lại, hai tay ôm lấy đầu gối, đã chịu lạnh đến mức có hơi tái nhợt.
Trong đôi mắt đen bong đang trợn tròn của nhóc cũng lóe lên cơn run rẩy dù chỉ là rất nhỏ.
"Em là ai?" Thẩm Ý Nùng không trả lời mà hỏi lại, nhóc tỏ ra sợ hãi, ôm lấy mình co người lại, càng rúc vào trong.
"Tôi biết rồi." Dưới ánh đèn không được tính sáng rõ, cô đánh giá cậu nhóc vài lần. Thẩm Ý Nùng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Em là một tên trộm, phải không, cho nên mới lén lút núp ở trước cửa nhà người khác."
"Không phải!" Bé con lập tức kích động la lên: "Đây rõ ràng không phải nhà của cô, là nhà của anh trai tôi mà!"
"À..." Thẩm Ý Nùng gật đầu, giờ đã hoàn toàn hiểu rõ. Cô thong thả lấy điện thoại di động ra ấn số gọi điện, kết nối được liền giơ tay ra hiệu cho Trình Như Ca đứng cách đó không xa.
"Như Ca, anh lại đây một chút." Giọng cô do dự, dò xét.
"Hình như em... tìm thấy người mà anh muốn tìm rồi."
Trong phòng khách sáng sủa, ấm áp, lại yên lặng như tờ. Nhóc con ngồi trên ghế sofa, chân không chạm đến mặt đất, hai tay đặt trên đầu gối, đầu cúi xuống, cả người trông yếu ớt, nhỏ bé đến đáng thương.
Trình Như Ca ngồi đối diện thì im lặng không nói, mang ánh mắt nặng nề nhìn nhóc, không ngờ còn có cả sự nghiêm túc và uy áp.
Tiếng nấu nước nóng ùng ục ùng ục vang lên, Thẩm Ý Nùng rút phích cắm, rót vào ly rồi để nguội, sau đó đưa cho cậu nhóc.
"Uống chút nước đi." Cô đặt chiếc cốc vào đôi tay đang vô thức siết chặt của cậu, bé nâng đôi mắt đen sợ sệt mang theo sự kinh ngạc nhìn cô, rồi cầm lấy mím môi, thì thầm nói cảm ơn.
Thẩm Ý Nùng nhân cơ hội quan sát cậu nhóc, mới nhận ra cậu và Trình Như Ca có vài chỗ thực sự trông rất giống nhau.
Ví dụ như, đôi môi khi mím lại, đường nét khuôn mặt cũng thấp thoáng có chút tương tự. Khác biệt lớn nhất giữa hai người chắc là đôi mắt kia.
Đôi mắt hai mí của Trình Như Ca trong hẹp ngoài rộng, đuôi mắt hơi nhếch lên, như mắt phượng. Mà đôi mắt của cậu bé thì lại to tròn, hơi giống hình hạt mơ.
Hai tay cậu đang cầm ly nước, đôi môi nhợt nhạt thật cẩn thận nuốt nước bọt mới nhìn trộm Trình Như Ca, sợ hãi thì thầm "Anh ơi."
Không ai đáp lại cậu. Trình Như Ca vẫn ngồi đó bất động, tầm mắt lại lướt sang nhìn cậu bé. Lúc lâu sau, đến khi đôi mắt của cậu bé đã sắp đỏ lên, anh mới thản nhiên lên tiếng.
"Trình Hi."
Anh gọi tên cậu mà không kèm theo một tia cảm xúc nào.
"Đã nghỉ ngơi xong chưa? Được rồi thì đứng lên đi, anh đưa em về nhà."
Giọng nói cất lên, đôi mắt thằng bé lập tức đỏ hoe, nhóc bĩu môi, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài. Đôi vai run rẩy, lại lặng lẽ đến lạ thường, chỉ thỉnh thoảng phát ra hai tiếng hít thở không nén xuống được.
Trong lòng Thẩm Ý Nùng tràn ngập chua xót, không hiểu sao lại không đành lòng.
Đã phải trải qua những chuyện gì mà lại khiến cho một đứa trẻ ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Nó có lẽ chỉ mới năm sáu tuổi thôi, đáng lẽ ra nó phải là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ mới đúng.
"Anh ơi..." Cậu lại gọi Trình Như Ca lần nữa, với tiếng khóc nức nở, đã liều mạng kìm nén, đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Cả người co giật, cứ đưa tay lên lau nước mắt.
"Em có biết tối nay đã có bao nhiêu người đi tìm em không?" Trình Như Ca không lay chuyển, vẻ mặt vẫn không hề dịu xuống.
"Vì cái tính tùy hứng của em, mà đã gây ra bao nhiêu là rắc rối."
"Em đã để lại cho dì một lời nhắn..." Cậu bé khóc thút thít, nghẹn ngào giải thích, sắc mặt Trình Như Ca vẫn không chút thay đổi.
"Vậy cho nên, em đây là đã tiến bộ hơn nhiều so với lần trước lén lút đi sao?"
"Trình Hi, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, đừng có làm mấy hành động vô trách nhiệm như thế này." Anh nghiêm nghị nói, sắc mặt đáng sợ đến dọa người, thằng bé liền khóc to hơn.
"Nhưng mà em muốn gặp anh!" Cậu bé nức nở, lời nói bởi vì xúc động mà ngắt quãng.
"Em đã xem mấy bức ảnh chụp Disney mà anh gửi... Anh đã trở về Hồng Kông, nhưng không định đến thăm em, em sợ đợi đến khi anh đi rồi lại không thể gặp anh nữa..."
Bé con khóc đau lòng muốn chết, đến mức không thở nổi. Thẩm Ý Nùng không nỡ, dời tầm mắt. Cô thấy vẻ mặt của Trình Như Ca hơi hòa hoãn lại, anh đẩy hộp khăn giấy trên bàn qua, bình thản nói.
"Tự lau đi."
Trình Hi tủi thân sịt sịt mũi, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới rút hai tờ khăn giấy, đưa lên lau khô nước mắt.
Vừa lau vừa không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Mũi, đôi mắt và hai má đều đỏ bừng lên.
Lau gần xong thì Trình Như Ca lấy điện thoại gọi cho tài xế, để anh ta tới cửa chờ.
Thẩm Ý Nùng thấy đôi mắt Trình Hi mới ngừng khóc đã lại ươn ướt.
"Uống hết nước đi." Trình Như Ca liếc nhìn ly nước trong tay cậu bé, dặn dò: "Rồi anh sẽ đưa em về nhà."
Cậu không dám nói gì, chỉ tủi thân mà thút tha thút thít, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, cứ lén nhìn Trình Như Ca qua khe hở, cảm xúc dần bình tĩnh lại.
Như là đã quen bị thế này rồi, cậu bé cố tự nói với bản thân.
"Anh, năm ngoái lúc em còn học lớp một, em đứng đầu trong kỳ thi học kỳ. Giáo viên cũng khen em rất giỏi." Nó nói xong, cố tình nhìn Trình Như Ca, đối phương lại dựa vào ghế sofa lật xem cuốn sách trên tay, không có phản ứng gì.
Bé con cụp mắt, rõ ràng trong đó hiện lên sự mất mát, rồi lại tiếp tục: "Em còn học piano, đấu kiếm, taekwondo, cầu lông..." Cuối cùng, lại lén nhìn Trình Như Ca, nói nhỏ.
"Đến lúc đó, chúng ta có thể chơi bóng cùng nhau."
"Anh không có thời gian." Trình Như Ca không chút nghĩ ngợi từ chối, biểu cảm trên khuôn mặt nhóc trong nháy mắt suy sụp, vừa gắng gượng giả vờ bình tĩnh vừa gắt gao đè ép khóe miệng không cho chính mình cất tiếng khóc.
Không khí chìm vào im lặng, ngay lúc Thẩm Ý Nùng nhịn không được định lên tiếng thì thấy Trình Như Ca đặt quyển sách xuống, đứng dậy, liếc nhìn cậu bé.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Nhóc con không nói được gì, lặng lẽ mà bước xuống khỏi ghế sofa, cúi đầu đi theo phía sau anh. Chưa được hai bước, ngẩng đầu nhìn Trình Như Ca trước mặt, thật cẩn thận đưa tay ra níu ống tay áo anh.
Trình Như Ca dường như không phát hiện, vẫn tiếp tục đi tới phía trước, chẳng qua là có thêm một cái đuôi nhỏ phía sau. Nhóc không kiềm chế được mà cong môi, trên mặt hiện lên một nụ cười cùng tia hạnh phúc nho nhỏ.
Thẩm Ý Nùng ra ngoài cùng họ. Tài xế vừa mở cửa xe ra, Trình Hi bèn ngoan ngoãn trèo lên, ngồi bên cửa sổ. Đôi mắt đầy ắp khát vọng nhìn Trình Như Ca.
Anh lại chỉ dặn dò tài xế: "Chỉ cần đưa nó về nhà an toàn là được."
"Anh ơi, anh không đưa em về sao?" Cậu bé thất vọng hỏi, Trình Như Ca thờ ơ đáp.
"Đã có tài xế đây rồi, anh ấy sẽ đảm bảo em về đến nhà an toàn."
"Nhưng..." Cậu bé tội nghiệp, còn muốn nói gì đó thì Trình Như Ca đã cầm lấy tay nắm cửa xe.
"Được rồi, đã đến giờ em phải đi ngủ rồi."
Thằng bé nuốt lại những lời chưa nói xong, cứ muốn nói lại thôi, nhìn Trình Như Ca đóng cửa lại. Âm thanh từ bên ngoài xe truyền đến, nhưng là nói với tài xế.
"Đi đi."
Chiếc xe dần biến mất trước mắt, chẳng mấy chốc cuối con đường đã quay lại như ban đầu. Trình Như Ca mới thôi nhìn, quay sang nhìn Thẩm Ý Nùng.
"Chúng ta cũng vào nhà thôi." Cô chớp mắt, mỉm cười với anh, kéo tay Trình Như Ca bước vào trong, bờ vai co lại, kéo dài âm cuối khẽ "Ss" một hơi.
"Lạnh quá..."
"Sao mà ra ngoài lại không mang thêm áo khoác." Bàn tay anh chạm vào vai cô, trách móc, đồng thời ôm chặt cô trong ngực anh, để sưởi ấm.
"Thôi cứ thế này một lúc..."
Hai người vào trong nhà, Thẩm Ý Nùng ở bếp rót một ly nước ấm từ từ uống. Trình Như Ca thì mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia, đứng tựa lưng bên cạnh cô, dù bận vẫn ung dung, tùy ý.
"Em có muốn hỏi gì không?"
"Cậu bé đó có thật là em trai của anh không vậy?" Cô cầm ly nước uống một ngụm, ngập ngừng hỏi, rồi lẩm bẩm: "Quan hệ tệ đến đáng thương."
Trình Như Ca nghe vậy liếc nhìn cô, gật đầu: "Ừ, anh em cùng cha khác mẹ."
"Sao anh lại... nghiêm khắc với nó như vậy?" Cô đắn đo hỏi, Trình Như Ca nhìn cô, trực tiếp vạch trần.
"Em muốn nói là không hợp tình người nữa đúng không?"
"..." Vẻ mặt Thẩm Ý Nùng lộ rõ biểu cảm anh hiểu rồi đấy, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi vế sau.
"Làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho nó thôi." Ngoài dự đoán, Trình Như Ca vậy mà lại nâng ly bia đến bên môi, thản nhiên trả lời, không giải thích gì thêm.
Mang theo sự hoài nghi khó hiểu này, Thẩm Ý Nùng vẫn chịu đựng được tới ngày hôm sau. Mãi cho đến chập tối, Trình Như Ca nhận được một cuộc gọi, mặt mày hậm hực.
Không biết là nói gì, từ đầu bên kia truyền đến được âm thanh ho khan dữ dội, cách rất xa cũng có thể nghe thấy, sau đó là tiếng gầm lên giận dữ.
"Con cứ coi như là trở về gặp ta lần cuối!"
Trình Như Ca cúp điện thoại, ngồi ảm đạm một lúc, rồi từ từ ngẩng đầu lên chậm rãi nói: "Thanh Thanh, tối nay em đi cùng anh đến một nơi để ăn bữa cơm."
"Hả?"
"Bố anh muốn gặp em."
"???"
"!!!"
Ra mắt bố mẹ như thế này có sớm quá không?!
Khuôn mặt của Thẩm Ý Nùng tràn đầy khiếp sợ, lại một lần nữa nháo tung lên, bị sốc nặng bởi chuyện khác thường này của anh.
Có lẽ là do nhìn cô quá kích động. Trình Như Ca phản ứng lại trong hai giây rồi suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc bước qua giải thích cho cô.
"Em cũng có thể không xem ông ấy là cha anh."
"???" Hai mắt Thẩm Ý Nùng lại càng mở lớn hơn.
Vẻ mặt Trình Như Ca đầy bất đắc dĩ: "Trong lòng anh thì ông ta không xứng làm người cha, em có gặp hay không cũng không sao cả. Chẳng qua lần này ông ta thật sự nhất quyết, gần như đã lấy cả cái chết ra để ép buộc. Vậy thì qua ăn một bữa cơm cũng chẳng có vấn đề gì."
"À dạ dạ." Thẩm Ý Nùng cơ bản đã đoán được một chút, được anh giải thích và khẳng định rõ ràng như vậy, không khỏi thoải mái hơn, nhưng vẫn như cũ có chút lo lắng không yên.
"Thầy Trình." Cô nghiêm túc lạ thường, nhìn anh nói.
"Thầy Trình đúng là một người có chuyện xưa nhỉ."
"..."
Nhà của bố Trình Như Ca là một căn biệt thự ven biển ở Hồng Kông. Tới đó phải mất vài giờ lái xe, một ở phía nam, một ở phía bắc, vừa chiếm hai hướng. Thẩm Ý Nùng rốt cuộc tin tưởng mối quan hệ cha con của họ thật sự là thùng rỗng kêu to, không thể ở chung.
Nhà ở đây mang đậm hơi thở xa hoa, không giống như căn của Trình Như Ca chú trọng sự tinh tế. Chiếc xe đi vào, mở ra là một tòa biệt thự với kiến trúc Anh quốc rộng lớn mà thanh lịch. Cánh cửa sắt màu đen chạm trổ hoa văn có cảm ứng từ từ mở ra, người hầu hai bên cung kính tránh đường. Cuối đường còn có một đài phun nước hình tròn lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Thẩm Ý Nùng nuốt nước miếng, không thể không cảm thán: "Thầy Trình, nhà của bố anh thực sự là một biệt thự cao cấp nha..."
"Khiếu thẩm mỹ của ông có chút tầm thường, toàn thích những thứ có vẻ ngoài tráng lệ, lộng lẫy." Anh bình tĩnh trả lời, Thẩm Ý Nùng vẫn cảm thấy dường như anh đang ám chỉ điều gì đó.
Hai người xuống xe, đến cửa biệt thự còn thêm một đoạn bậc thang ngắn. Lúc này, đã có một lớn một nhỏ đứng đó.
"Mẹ ơi, là anh kìa." Còn chưa đến gần, bé đã lập tức vùng vẫy thoát khỏi tay người phụ nữ rồi chạy đến trước mặt Trình Như Ca, kéo ống quần anh, phấn khích gọi.
"Anh trai!"
"Thả ra." Trình Như Ca hạ mắt nhìn nó lạnh lùng nói, trong chớp mắt Trình Hi đã buông tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn như trước tràn đầy khao khát.
"Anh ơi, bố đang đợi ở bên trong. Hôm nay, dì Lí đã làm món tôm anh thích ăn nhất đấy..."
"Như Ca." Lời nói của cậu bé bị người phụ nữ đứng sau cắt ngang. Bà dịu dàng mềm mại gọi tên anh; trên gương mặt mang theo một nụ cười tao nhã, hoàn hảo.
Khi đến gần, Thẩm Ý Nùng mới thấy rõ bà. Người phụ nữ này đẹp đến chấn động, gần như vượt qua cả sao nữ trong giới giải trí. Từng đường nét trên khuôn mặt đều như là được chạm trổ, mài dũa tỉ mỉ. Sử dụng lối vẽ cẩn thận tạo nên vẻ đẹp gây chấn động, không còn giống người nữa.
Quan trọng hơn, trên người bà còn có một loại khí chất đặc biệt không thể tả được lại rất hấp dẫn. Không phải vẻ đẹp của một bình hoa, mà là một vẻ đẹp độc đáo khiến cho con người ta vô thức mê muội muốn thận trọng khám phá nó.
Thẩm Ý Nùng quan sát kỹ càng, tìm ra một vài lý do, mấu chốt có lẽ nằm ở đôi mắt của bà. Rõ ràng là một người tỏa ra hào quang tươi đẹp, thế nhưng lại có đôi mắt u buồn, hàm chứa đầy cảm xúc ẩn sau lớp sương mù.
Cô đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng nói ngập tràn khí thế. Là giọng của một người đàn ông, rất mạnh mẽ còn có một chút quen thuộc.
"Nếu đã đến rồi thì còn đứng đó làm gì, còn không nhanh đi vào đây!"