Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 60



Cô có chút rối rắm, nhưng mà cô rất nhớ anh, muốn nghe giọng nói của anh.

Giây tiếp theo, cô bấm số điện thoại Thẩm Dữ.

"Tút tút tút......"

Chuông điện thoại bên kia vang lên vài giây vẫn không có động tĩnh, vào lúc Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị từ bỏ.

Một tiếng " Tích" vang lên.

Điện thoại được nhận.

"Alo?" Bạc Kha Nhiễm lập tức ngồi thẳng người trên ghế dựa.

"Alo, Nhiễm Nhiễm."

Bạc Kha Nhiễm nghe được giọng nói cô ngày đêm thương nhớ, lại nhớ tới cảnh quay nguy hiểm trên dây cáp lúc giữa trưa, đột nhiên muốn nói cho anh nghe, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại dừng lại.

Dù sao cô cũng không xảy ra chuyện gì, không cần nói với anh, khiến anh lo lắng vô ích.

"Anh còn chưa ngủ sao?"

Cô cho rằng hôm nay mình không có khả năng nghe được giọng nói của anh.

Vài giây trước còn có chút mất mát, ai ngờ hạnh phúc lại đột nhiên tới như vậy.

"Vẫn chưa, một ngày không nghe được giọng nói của em, anh không ngủ được."

Giọng nói Thẩm Dữ có chút nghẹn ngào nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng dụ hoặc.

Cho nên anh chưa nghe được giọng nói của cô, nên vẫn chậm chạp không đi ngủ sao?

Cô cũng giống vậy.

Cô cũng muốn nghe được giọng nói của anh, cho dù không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói thôi, vẫn vô cùng thoải mãn.

Nghĩ vậy, đáy lòng Bạc Kha Nhiễm mơ hồ có chút ngọt ngào.

Không sớm không muộn, thật đúng lúc.

"Em rất nhớ anh." Cô thật tâm nói.

Bọn họ mới tách ra một ngày, cô đã rất nhớ anh.

Đầu kia truyền đến tiếng cười của Thẩm Dữ, xuyên qua điện thoại truyền đến tai cô, trong lòng có chút ngứa ngáy tê dại.

"Anh cũng nhớ em."

"Rất nhiều."

Thẩm Dữ lại bỏ thêm hai chữ.

Khóe miệng Bạc Kha Nhiễm nhếch lên, như là cố ý cùng anh hơn thua.

"Em nhớ anh hơn."

Thẩm Dữ cười, "Mặc kệ em nhớ thế nào, anh còn nhiều hơn em vài phần."

Loại hơn thua ấu trĩ này, hiện tại học sinh trung học cũng khinh thường không nói.

Mà hai người lại nói ra vô cùng tự nhiên.

"Còn chưa kết thúc công việc sao?"

"Vẫn chưa, lát nữa còn một cảnh quay đêm, quay xong mới có thể kết thúc công việc."

"Hiện tại đã 1 giờ 15."

Chờ cô kết thúc cảnh quay cuối cùng, phỏng chừng cũng đến đêm khuya.

Thẩm Dữ khó nén đau lòng.

Nhưng mà bản thân anh cũng là một đạo diễn, về phương diện này anh còn rõ ràng hơn bất kỳ ai.

Đừng nói quay cảnh đêm đến rạng sáng, còn có thể quay cả đêm cũng vẫn phải làm.

"Dạ?"

Bạc Kha Nhiễm đưa điện thoại di động ra xa, cpp nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình, quả nhiên đã 1 giờ 15.

Vừa lúc, xung quanh an tĩnh bắt đầu có chút ầm ĩ.

Nguyên lai cảnh quay cuối cùng của Kỷ Thơ Kỳ đã kết thúc, cô ta xong việc, phần sau chính là cảnh của cô và Chu Thiệu Chi.

"Em phải quay rồi, không nói nữa, sáng mai em lại gọi điện thoại cho anh."

Nói xong, Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị tắt điện thoại.

"Nhiễm Nhiễm." Thẩm Dữ gọi tên cô.

Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị tắt điện thoại liền dừng lại, "Làm sao vậy?"

"Hôn ngủ ngon."

Bạc Kha Nhiễm khiếp sợ!

Như thế nào......Hôn ngủ ngon???

"A?"

"Nếu không anh không ngủ được."

Bạc Kha Nhiễm có chút xấu hổ.

Hiện tại cô thật không có cách nào tưởng tượng một người đàn ông cao 1 mét 8 mấy ở bên điện thoại muốn cùng cô hôn.

"Mau một chút."

Bạc Kha Nhiễm không có cách nào, chỉ có thể tượng trưng hôn " chụt" một cái bên điện thoại

Nghe tiếng " chụt" này, tâm tình Thẩm Dữ rất tốt.

"Em cúp đây."

"Được."

Lúc này Bạc Kha Nhiễm mới tắt điện thoại, thanh âm của Ngưu đạo liền vang lên.

"Kha Nhiễm, chuẩn bị một chút."

Bạc Kha Nhiễm cất điện thoại vào trong túi, đứng dậy đi về phía Ngưu đạo.

"Tới đây."

Cũng may Bạc Kha Nhiễm và Chu Thiệu Chi hợp tác ăn ý, cảnh quay đêm này quay ba lần đã thông qua.

Sau khi diễn xong đã là 2 rưỡi sáng, Ngưu đạo nhìn một đám nhân viên ai cũng mệt, rất nhân từ kết thúc công việc.

Sau khi trở lại phòng mình, Bạc Kha Nhiễm cơ hồ muốn nằm liệt trên giường ngủ luôn, nhưng mà Nguyễn Lệ không có để cô nguyện ý.

Cô vừa nằm lên giường, Nguyễn Lệ đã gọi điện thoại qua đây.

"Kha Nhiễm, tắm xong chưa?"

"Vẫn chưa." Bạc Kha Nhiễm hữu khí vô lực trả lời.

"Ừ, tắm xong nhớ đắp mặt nạ rồi ngủ tiếp." Nguyễn Lệ dặn dò cô.

"Vâng, em đã biết." Bạc Kha Nhiễm tiếp tục hữu khí vô lực.

Mỗi lần cô thức đêm đóng phim, đều phải đắp mặt nạ bảo dưỡng nửa giờ, nói cách khác, nếu không đắp ngày hôm sau làn da sẽ không tốt.

"Cần thiết phải đắp, không được làm có lệ, bằng không ngày mai chị tìm em tính sổ."

Hiện tại cô còn nhớ rõ sự tình lần trước.

Nguyễn Lệ cũng thật là vì gương mặt này của cô mà rầu thúi ruột.

"Được được, Lệ tỷ em đã biết, chị cho em một chút thời gian nghỉ ngơi đi."

"Được, chị tắt đây."

Dù sao Nguyễn Lệ nói đã nói xong chuyện này, cũng không có dong dài gì nữa, dứt khoát tắt điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, Bạc Kha Nhiễm tranh thủ thời gian đi tắm rửa.

Thời điểm đầu đã dán lên gối, cô cưỡng bách bản thân bò dậy lấy mặt nạ trên tủ đầu giường.

Mặt nạ dán ở trên mặt, một trận lạnh lẽo khiến Bạc Kha Nhiễm co rúm lại một chút.

Cô nằm trên giường, một bên đắp mặt nạ, một bên nhắm mắt chợp mắt một chút, vốn là muốn chờ nửa giờ sau thì bỏ mặt nạ.

Nhưng mà cô đã đánh giá cao ý chí của bản thân, cũng như xem nhẹ mị lực của Chu Công.

Nhắm mắt lại không đến vài phút, cô đã ngủ.

Mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian, Bạc Kha Nhiễm đều sẽ cùng Thẩm Dữ nấu cháo điện thoại, mà mỗi buổi tối, nếu kết thúc công việc sớm, cô sẽ cùng Thẩm Dữ gọi video.

Hiện tại hai người cũng chỉ có thể dựa điện thoại gọi video để giảm bớt nhớ nhung.

Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm bên kia màn hình, không khỏi nhíu mày.

"Mấy ngày không thấy, sao em đã gầy đi nhiều như vậy?"

Bạc Kha Nhiễm cười cười, cô duỗi tay nhéo nhéo mặt mình.

Kỳ thật chính cô cũng đã nhận ra, so với trước khi tới, cô gầy đi không ít.

Có thể là thật sự quá vất vả, mỗi lần quay phim, mười cảnh thì có đến chín cảnh treo người trên dây cáp, loại cảm giác hai chân không chạm đất thật sự vô cùng khó chịu.

Hơn nữa gần đây làm việc không kể ngày đêm, cảnh quay quá nhiều khiến cô không thở nổi.

Cứ như vậy, cô còn có thể béo lên, thật đúng là có quỷ.

"Có thể là có chút mệt mỏi." Bạc Kha Nhiễm nói.

Đột nhiên, Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ bên kia màn hình vươn tay tới.

Cách màn hình, dường như anh muốn vuốt ve cái gì đó.

Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm tự giác ghé sát mặt mình vào màn hình điện thoại.

Thoạt nhìn dường như anh đang vuốt ve chính gương mặt mình.

Chẳng sợ màn hình lạnh lẽo, Bạc Kha Nhiễm dường như cảm giác được hạnh phúc từ ngực tràn ra, cô tựa hồ có chút ảo giác.

"Em không sao." Cô cười nói.

"Có phải đồ ăn bên đó không thể ăn?" Thẩm Dữ hỏi.

Bạc Kha Nhiễm nhíu mày suy nghĩ, "Cũng không phải không thể ăn, nhưng mà so với đồ ăn anh làm, thật sự cách xa."

"Xem ra em đối tay nghề của anh vẫn rất tán thành?"

Bạc Kha Nhiễm gật đầu, "Đương nhiên."

Trừ bỏ đồ ăn do Lý thẩm làm, cô cảm thấy anh làm đồ ăn rất ngon.

Nói đến việc này, Bạc Kha Nhiễm không khỏi nghiêm túc đánh giá Thẩm Dữ bên kia màn hình.

Thẩm Dữ bị cô nhìn đến kỳ quái.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

Thẩm Dữ nhìn qua vẫn vậy, nhưng mà cô nhìn anh, cảm thấy anh cũng gầy đi không ít.

"Anh còn nói em, anh cũng không xem anh đi"

Trong mắt Thẩm Dữ theo sủng nịch và tươi cười, "Anh làm sao vậy?"

"Anh nói em gầy, không phải anh cũng vậy à?"

Nói xong, hai người nhìn nhau bật cười.

"Anh ở bên đó cũng phải chú ý ăn cơm, nghỉ ngơi cho tốt, đừng có làm việc đến không muốn sống nữa."

Cô vẫn nhớ danh hiệu người ngoài đặt cho anh.

Cuồng công việc.

Sau khi làm việc, người cũng không nhận.

Thẩm Dữ bật cười, "Sẽ không."

Bạc Kha Nhiễm nhíu mày, cô thật đúng là muốn suy xét một chút có nên tin tưởng hay không.

"Anh nói phải giữ lời."

"Ừ."

Hai người đã nói chuyện video hơn một giờ, hiện tại đã hơn mười một giờ.

Sáng mai Bạc Kha Nhiễm có cảnh quay sớm, không thể dậy muộn, vì thế cô nói với Thẩm Dữ bên kia.

"Ngày mai còn có cảnh quay sớm, không nói nữa, cúp đây."

Thẩm Dữ gật đầu, "Được."

Nhưng mà anh ở đầu bên kia vẫn không cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm khẽ cười, trong lòng biết rõ anh đang đợi gì, vì thế cô ghé sát vào màn hình.

"Chụt."

Mấy ngày nay bọn họ gọi video, anh đều cầu cô một cái hôn ngủ ngon.

Trên mặt Thẩm Dữ nụ cười càng thêm sáng lạn, anh vô cùng mỹ mãn nói với cô.

"Được, không quấy rầy em nghỉ ngơi, đi ngủ sớm một chút đi."

"Vâng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.