Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

Chương 20: Ẩn Tình



Sau bữa cơm vui vẻ, một màn gia đình hạnh phúc cùng nhau xem tivi, cùng nhau nói chuyện.

_ Thiên! Con không trở về biệt thự sao? - Ôn Nhu đang ăn nho, liền nhớ đến mấy ngày nay đứa con này của bà lại ở nhà nhiều như vậy, trước kia sau khi giao công ty cho hắn liền chuyển ra ngoài ở biệt thự của chính hắn mua, bà đã phải tốn không ít tâm tư để khiến cho hắn có thể về nhà nhiều một chút. Nhưng nay không hiểu sao, hắn lại chủ động ở nhà như vậy, tan làm đúng giờ về đây ngủ nghỉ, không nghe thấy hắn nói đến về biệt thự kia. Cứ nhue rằng hắn chưa hề chuyển đi. Điều này khiến tâm tình của Ôn Nhu rất chi hài lòng

_ Ở đây gần công ty, nên tiện hơn một chút! Mấy bữa liền sẽ trở về bên kia - hắn thản nhiên tay vừa cầm điện thoại soạn một tin nhắn vừa đáp lại mẹ hắn rất bình thường.

Ôn Nhu rất vừa ý, được sinh hoạt với con trai là điều bà luôn muốn. Vốn đứa con lớn này giống tính cha nó, ít nói lại thường trầm tư chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì nên cứ kệ xem như mấy bữa nay tâm trạng hắn tốt đi ha.

Song Y cứ im lặng mà ăn phần trái cây của mình, cô không nghĩ rằng lại có một ngày cô cùng gia đình anh vui vẻ ngồi bên nhau như vâỵ. Đôi mắt nai của cô khẻ liếc sang hướng của Thế Thiên, bắt gặp ngay ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn về phía cô. Song Y chưa muốn công khai mối quan hệ này nên nhăn mặt một chút rồi chuyển tầm mắt sang cô bạn đang lười biếng kế bên.

_ Thế An! Cả ngày hôm nay con làm sao vậy? Không lẽ đổ bệnh rồi hay sao? - Thế Tường sớm đã để ý cô con gái nhỏ này, ngày thường hoạt bát vui vẻ, nói nhiều nhưng hôm nay lại rủ mặt buồn phiền, mặc dù cơm ăn vẫn đủ 2 chén, trái cây ăn vẫn hết sạch nhưng khuông mặt lại kì quái toàn thân mềm nhũng đến khó coi.

_ Ba ba đừng hỏi nhiều,hôm nay là " Ngày làm biếng " của con, mọi người cứa mặc con - cái não này của cô đã phải luôn hoạt động suốt 18 năm, cô muốn thưởng cho nó có 1 ngày không phải suy nghĩ.

Thế Tường có chút ngạc nhiên gì mà có " Ngày làm biếng " là thế nào, nhưng biết được nguyên nhân không phải ai ghẹo tức con bé là được, còn lại miễn con bé thoải mái là ổn cả.

Ôn Nhu liếc nhìn cô công chúa nhỏ này, 18 tuổi đầu rồi mà cứ lúc nào cũng làm nũng, lại hay có những hành động không giống ai đã rất nhiều lần bà phải chỉnh Thế An một cách bực mình. Nhưng rồi con bé ngốc này vẫn cứ bỏ ngoài tai và làm theo ý mình, chẳng hề ra tí nào là thiên kim tiểu thư bà cứ sợ sau này con bé ra đời bị người khác khinh thường mà thôi

Lại nhìn về phía Song Y, càng nhìn bà càng vừa mắt ưng không điểm chê. Song Y so với con gái bà đều một trời một vựt tùy suất thân bình thường của cô vốn bình thường nhưng côn cách, con người Song Y lại toát ra một loại cổ khí chỉ dành cho những thiên kim đáng có.

_ Thế An, con xem Song Y kìa con, 2 người các con 2 tính cách, vậy sao mà lại thân với nhau được cơ chứ. Song Y con có phải đã chọn nhầm bạn? - Ôn Nhu tính hay đùa lại muốn chỉnh cô con gái của mình lần nữa nên đã hướng về Song Y.

_ Dạ không! Con thấy Thế An là một người rất tốt, con mới là có phúc khi được làm bạn với với Thế An - Song Y nghe Ôn Nhu nói có chút vui trong lòng nhưng lại khiên tốn không dám tận hưởng sự khen ngợi kia.

Ôn Nhu càng nghe càng vừa lòng, bà liếc nhìn cậu con trai đang ngồi bên kia, ánh mắt tinh tường của Ôn Nhu bà nhận ra rằng thì ra ở đây đã có ẩn tình.

Nếu thật như vậy, Ôn Nhu ngày mai liền liên hệ với mẹ của Song Y, tháng sau bưng cô bé về đây không cần suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.