Hai người đều không nói chuyện, vào thang máy đi đến khu hàng hoá.
"Ê." Lạc Thần nói với Lưu Khả.
"..." Lưu Khả làm bộ không nghe thấy, anh phải là "Ê", anh có tên.
"Ê, sao tôi gọi mà anh không có phản ứng gì hết vậy?" Lạc Thần có chút mất ứng.
Lưu Khả thở dài, người này còn dám mất hứng sao, là cậu ta không lễ phép trước. "Cậu Lạc, tôi đã tự giới thiệu bản thân. Tôi tên Lưu Khả, không phải là Ê."
"..."
"..."
"Được rồi, Lưu Khả. Anh có biết chị dâu tôi thích cái gì không?" Lạc Thần khiêm tốn thỉnh giáo. Nếu như mua được quà chị dâu ưng ý thì ông anh hai cưng vợ kia của cậu nhất định cũng sẽ cao hứng. Cậu sẽ nhân lúc đó mà vòi chiếc Land Rover, nhất định anh cậu sẽ sảng khoái đáp ứng, ha ha ha, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tốt đẹp rồi.
Những chuyện trong tưởng tượng rất tốt đẹp, nhưng sự thật lại là: "Xin lỗi cậu Lạc, tôi không biết."
Lưu Khả thấy Lạc Thần có chút mất mát khi nghe xong câu này, tuy trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng thật chất anh đang ở trong lòng cười trộm. Không biết vì sao, khi nhìn thấy Lạc Thần tự suy diễn đến nơi nào đó, trên mặt lại mang theo nụ cười. Mà nụ cười này... không hiểu sao có vẻ hơi đáng khinh -_-|| Làm có lúc anh rất muốn đùa giỡn người ta.
Ngay tại lúc Lạc Thần đang có chút mất mát, Lưu Khả cũng không nhẫn tâm nhìn bộ dáng này của cậu nữa, bèn hảo tâm đề nghị, "Cậu Lạc, thật ra thì cậu có thể gọi điện thoại hỏi boss."
"Ờ, đúng ha, sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ?" Lạc Thần nghe xong lời này liền nhiệt huyết sống lại, rạo rực vui vẻ lôi điện thoại ra gọi cho Lạc Thần Dật, wa ha ha ha, bé cưng Land Rover sắp trở thành "người" của cậu rồi.
Thấy Lạc Thần vui sướng không thôi, Lưu Khả mặt đầy vạch đen. Vì người này mà anh hôm nay không biết đã giật khoé miệng, mặt đầy vạch đen biết bao nhiêu lần, chứ thường trước mặt người khác anh không có vậy đâu.
---- Đoạn kịch nhỏ ----
Nhiều năm sau, Lạc Thần và Lưu Khả đã trở thành một cặp.
Lạc Thần rúc vào lòng người yêu, mặt đầy chờ mong hỏi tại sao anh lại thích cậu.
Lưu Khả ôn nhu vuốt tóc người trong lòng, nhớ lại tình cảnh khi hai người vừa mới gặp, cười: "Bởi vì có một tên ngốc mắng anh là trộm, vì trả thù nên anh mới theo đuổi cậu ta."
"Fuck!! Lưu Khả anh có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa?!" Lạc Thần rất không bình tĩnh, cậu còn tưởng rằng Lưu Khả sẽ nói là vì cậu anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nói năng hoạt bát... (đã lược đi ngàn chữ) cho nên mới thích cậu, không ngờ anh lại nói như vậy, "Fuck Lưu Khả! Anh xong đời rồi!!"
Lưu Khả không chút thay đổi nhìn người yêu đang xù lông, tâm tư nhỏ bé của cậu anh còn không biết sao, "Được được, anh là vì em anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nói năng hoạt bát... (đã lược đi ngàn chữ) cho nên mới thích em. Cục cưng, vừa lòng chưa?"
"Hừ hừ, biết điều là tốt, tha cho anh." Lạc Thần rúc vào lòng người yêu vui vẻ nở nụ cười.
Lưu Khả cưng chiều nhìn người yêu trong lòng, đây là cục cưng anh yêu nhất đó.
Bạn tác giả: "Tán nhau đủ chưa?"
Chồng chồng Lạc Thần Lưu Khả lạnh lùng thoáng nhìn, bạn tác giả lập tức im lặng.
Bạn tác giả nước mắt đầy mặt, sao lại lạnh lùng nhìn tui, híc híc, tui đã làm sai cái gì chứ T^T
Một đứa trẻ qua đường nào đó: mẹ, nơi này có một chị gái quái dị, thật đáng sợ T^T
"Dật ơi bắt điện thoại, bắt điện thoại đi." Lạc Thần Dật nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại bằng tiếng cục cưng nhà mình vang lên, lấy lại thì thấy đấy là Lạc Thần. Lạc Thần Dật nhíu nhíu mi, thằng nhóc thúi kia tìm hắn có chuyện gì, chẳng lẽ nó lạc đường, chậc, đâu thể nào, em trai hắn đâu có ngu tới thế.
"Dật ơi bắt điện thoại, bắt điện thoại đi." Tiếng chuông điện thoại vang lên lần hai, Lạc Thần Dật mới rề rà bắt điện thoại, "Ê, nhóc thúi, chú tìm anh làm chi?"
"Ui anh hai, sao bắt điện thoại lâu quá vậy. A đúng rồi, anh hai, em về rồi nè. Kể nghe nè, ở nước ngoài chả tốt chút nào. Em không thích món ăn ở đó, mấy tên ở ký túc xá còn có đứa hôi nách, thúi chết em, blablablabla..."
"...." Lạc Thần Dật bên kia dừng một hồi, hắn đương nhiên biết em hắn đã trở lại, nếu không biết thì còn đi đón nó làm gì. Cho dù phút cuối hắn không có đi đón. Còn nữa, lâu rồi không gặp, em trai hắn vẫn nhảm nhí như xưa. "Mau nói chuyện chính."
"À, anh hai. Em tính hỏi chị dâu thích cái gì, tại em định mua để làm quà." Lạc Thần le lưỡi, suýt nữa là quên mất chuyện chính rồi.
Lưu Khả vừa lúc nhìn thấy Lạc Thần le lưỡi liền hơi sửng sốt, không ngờ người này cũng sẽ đáng yêu như vậy.
"À, miễn là em có tâm thôi. Hàm Hàm cũng không thiếu thứ gì hết, không cần em phải căng não." Lạc Thần Dật nói, nếu Hàm Hàm có thích thì cũng là hắn mua, thằng nhóc Lạc Thần cũng không được xớ rớ vào. Hơn nữa ý đồ của nó hắn còn không biết sao, đúng là nó có ý muốn làm cho Hàm Hàm vui, nhưng thật ra là đang nhắm vào chiếc Land Rover của hắn.
"Anh hai, không căng không căng. Em dù sao cũng là bậc em út. Lần đầu tiên gặp mặt chị dâu, dù thế nào thì vẫn phải tặng được món quà. Nếu không thì lại thành không lễ phép." Lạc Thần vội muốn chết, đừng có nói không cần quà tặng mà, cậu còn đang đợi em Land Rover nhào vòng tay của cậu đó!
Lạc Thần Dật nhận ra sự lo lắng trong lời nói, hiện tại hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng khổ não của Lạc Thần.
"Ha ha." Lạc Thần Dật nín cười, không thể để thằng nhóc Lạc Thần phát hiện mình đang chọc nó được, "Đều là người trong nhà, không cần khách khí như thế. Hàm Hàm rất ổn, không cần em lo."
"Anh hai, anh nói cho em biết đi. Em muốn mua quà tặng cho chị dâu. Mau nói cho em đi." Lạc Thần vì Land Rover của cậu mà liều mạng gào khóc, cậu đã lớn như vậy rồi mà còn phải làm nũng với anh trai như vậy, thật doạ người -.-
"Không, không cần thiết thậ." Ha ha, Lạc Thần đúng là rất thích chiếc Land Rover của hắn nhỉ, ngay cả làm nũng cũng xài tới.
"Anh!!!" Lạc Thần sắp khóc mất thôi, anh của cậu sao lại như vậy!!
"Thôi, không chọc chú mày nữa. Muốn Land Rover thì anh cho đó." Hắc, sắp xù lông rồi, không chọc nữa.
"Cái gì?! Anh hai, nói thiệt hả?" Lạc Thần có hơi không thể tin được.
"Thiệt, lừa nhau làm gì?"
"Oa ~ Anh hai, anh thật tốt!" Lạc Thần cực kỳ vui vẻ, anh hai thật tốt, ha ha ha, Land Rover của cậu đã về với cậu rồi ~ Còn về phần anh cậu nói chọc cậu, Lạc Thần tỏ vẻ anh em thân thiết không cần để ý quá=v=
"Thôi cúp máy nha, anh mày đang làm việc."
"Dạ, anh hai, lát gặp lại." Lạc Thần cao hứng cúp điện thoại, kích động đi qua kéo Lưu Khả, "Lưu Khả, đi, đi coi có gì mua." Tuy rằng anh hai bảo không cần mua quà, nhưng cạqu vẫn muốn mua, cậu phải gây ấn tượng thật tốt cho chị dâu.
Lưu Khả nhìn bàn tay mình đang được Lạc Thần nắm, thật kỳ quái, không phải anh không thích tiếp xúc với người khác ư? Vì sao khi người này nắm tay, anh lại không có ý định bỏ ra?
Lưu Khả thấy Lạc Thần phấn chấn, anh đã vì người trước mắt này mà phá lệ quá nhiều lần. Rốt cuộc như thế là tốt hay xấu, chính anh cũng không biết.
Lạc Thần không biết suy nghĩ trong lòng Lưu Khả, cậu chỉ mong có thể mau sớm mua được đồ, rồi về nhà, chờ anh cậu tan tầm xong sẽ giao chìa khoá Land Rover cho cậu.
"Cái này, cái này, cái này, ờm, còn cái này nữa, đúng rồi đó." Lạc Thần mua vài bịch đồ ăn vặt, chắc chị dâu cũng thích đồ ăn ngon mà nhỉ, mấy thứ này ăn ngon lắm á.
"Được rồi, đi tính tiền đi." Lạc Thần thúc giục người phụ trách đẩy xe hàng - Lưu Khả.
"Rồi, đừng có vội, tính tiền liền."
Quầy thu ngân.
"Thưa ngài, tổng cộng là 456.2 tệ, xin hỏi thanh toán bằng tiền hay bằng thẻ ạ?" Nhân viên thu ngân lễ phép hỏi.
"Tiền mặt đi." Lạc Thần từ trong ví rút ra tờ năm trăm đưa cho nhân viên thu ngân.
"Nhận của ngài 500 tệ. 4 túi này là của ngài. Thối ngài 43.8 tệ ạ. Xin ngài hãy lấy vật phẩm, hoan nghênh lần sau lại tới."
"Được. Đi thôi Lưu Khả." Lạc Thần cầm 4 túi đồ ăn vặt to đùng đi đến bên Lưu Khả.
Lưu Khả tiếp nhận hai túi từ tay Lạc Thần, "Ừ, đi."
....
"Cậu Lạc, xuống xe đi." Lưu Khả chạy đến cổng lớn nhà Lạc thì dừng lại.
"Được. Lưu Khả, anh vào uống ly nước rồi hẵn về." Lạc Thần xuống sau cốp xe lấy các túi đồ ăn vặt của mình, nói với Lưu Khả bên cạnh.
Ừm, Lưu Khả người này quả nhiên không tồi, đến sân bay đón cậu về nhà, dù là mệnh lệnh của ông anh nhưng anh ta cũng đi theo mình mua sắm, còn cầm đồ giúp mình. Hiện tại đã đến cổng nhà, không mời người ta uống miếng nước hình như có chút vô lễ.
"Được, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh." Lưu Khả tiếp nhận hai túi đồ ăn trong tay Lạc Thần, theo Lạc Thần đi vào nhà Lạc.
"Cảm ơn anh, Lưu Khả." Lạc Thần mỉm cười với Lưu Khả. Lưu Khả quả nhiên là người tốt. Xem đi, anh ta còn chủ động cầm giúp mình đồ ăn vặt kìa.
......
"Ba mẹ, con về rồiiiii." Vừa đến cửa, Lạc Thần ngay lập tức cho ba Lạc mẹ Lạc một cái ôm thật lớn, "Ba mẹ có nhớ con không? Con rất nhớ hai người đó." Lạc Thần rúc vào lòng mẹ hắn cọ cọ, cái ôm của mẹ vẫn thật ấm áp.
"Được rồi được rồi, lớn như vậy mà còn làm nũng. Có thấy xấu hổ tí nào không?" Mẹ Lạc ôn nhu vuốt tóc Lạc Thần, "Thần Thần, mẹ đương nhiên nhớ con." Tuy cùng Lạc Thần tách ra không lâu, nhưng con trai không ở bên người mình, có đạo lý nào mà cha mẹ không nhớ được.
"Ưm, mẹ thật tốt." Lạc Thần lại rúc trong lòng mẹ Lạc cọ cọ.
"Khụ khụ." Ba Lạc ho nhẹ một tiếng, Lạc Thần lập tức từ trong lòng mẹ Lạc nhỏm dậy, ba thật là, ngay cả con mình cũng ghen tị.
Ba Lạc thấy con trai đã đứng dậy, vừa lòng gật đầu, con trai là phải hiểu chuyện, "Thần Nhi, sao không giới thiệu người bạn này của con?"
"Ác, quên mất." Lạc Thần ngượng ngùng gãi đầu, "Ba mẹ, đây là Lưu Khả, là trợ lý của anh hai."
"Xin chào chủ tịch, chào chủ tịch phu nhân." Lưu Khả lễ phép chào hỏi ba Lạc và mẹ Lạc.
"Ừ, không tồi. Tiếp tục cố gắng làm việc." Ba Lạc chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra Lưu Khả là người có năng lực, là hạt giống tốt, bằng không sao được con ông dùng làm trợ lý được.
"Lưu Khả đích thị không tồi. Hôm nay là anh ấy chở con về, còn theo con mua sắm nữa." Lạc Thần bên cạnh cũng tiếp lời. Cậu cũng thấy Lưu Khả không tồi, tuy rằng bọn họ mới quen biết một ngày nhưng Lưu Khả cho cậu cảm giác cậu và Lưu Khả có thể trở thành bạn.