Yêu Cô Gái 300 Tuổi

Chương 3: Chương Thứ Ba





Lâm Tổ Ninh khó khăn nói ra câu này.

Bạn gái vừa bỏ đi, lại bị tai nạn xe tông, gãy xương đùi, rồi giờ gặp phải quỷ!
Mỗi bước đi của nhân sinh thật sự là khó khăn trùng trùng điệp điệp!
"Ta không nói là ta không phải quỷ ah!" – Nữ hài nhún vai, "Công việc hôm nay của ta cũng xong rồi, thật mệt quá đi!" – Nàng vừa nói vừa ngáp một cái.
Nàng là quỷ? Nhưng dáng vẻ của nàng thật sự giống thiên sứ, ngọt ngào, hồn nhiên hơn.
"Cô..

Rõ ràng! Lúc này, làm cho tôi bị xe tông cũng là cô sao?"
Nàng điềm nhiên như không có việc gì, gật gật đầu mấy cái.

Giống như chuyện này không phải là chuyện gì xấu xa lắm.
"Sao cô lại làm thế?"

"Ngươi muốn tán gẫu với ta hả?" – Nữ hài ngây thơ bước tới: "Ta có thể nói chuyện phiếm với ngươi! Bởi vì ta nhớ rằng ta đã từng gặp ngươi rồi."
Bất giác, Lâm Tổ Ninh dịch người sang một chút.

Nơi này là "họa" sao? Tiểu nữ quỷ này còn phấn khởi nói chuyện phiếm với anh?
Anh thật sự khó đáp lời, "muốn" hay là "không muốn".
"Ta cùng nhau tán gẫu với ngươi, được thôi." – Nàng nói: "Đã rất lâu rồi ta không nói chuyện với con người, công việc của ta cũng làm ta thấy nhàm chán."
Nàng nhìn anh xem xét một chút, giống như sắp nhìn ra huyền cơ gì đó:
"Dù sao, trước 7 giờ sáng cũng sẽ không có người đến cứu ngươi đâu.."
"Tôi..

thôi xong! Không lẽ, tôi..

tôi sẽ chết ở chỗ này sao?"
"Không đâu." Đại nạn không chết, tất có hậu phúc.

"– Nàng vừa nói vừa cười tựa như nàng là người biết trước được thiên cơ," Ta sẽ không hại ngươi thêm lần nào nữa.

"
" Tại sao vừa rồi cô muốn hại tôi? "– Lâm Tổ Ninh không nguyện ý bị chịu thiệt mà không biết nguyên nhân.
" Không phải là ta muốn hại ngươi đâu! Một nửa là do đã định sẵn, một nửa là do chính ngươi nha.

Chẳng lẽ ngươi không thấy mình sai chỗ nào sao? Đi trong khí trời như vầy ngươi lại chủ quan, sơ ý chạy xe ẩu như vậy! "
" Là ai định sẵn? "
" Do Thiên định đó! Thiên cơ bất khả lộ nha! "– Nữ hài hạ giọng, sợ bị người khác nghe thấy:" Ta chỉ là một tiểu thiên sứ hèn mọn thôi, không có quyền nói cho ngươi biết chuyện "ở trên".
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy một màn vừa rồi, chắc chắn Lâm Tổ Ninh sẽ muốn đem nàng đưa vào bệnh viện tâm thần để chăm sóc nàng thích đáng! Và nếu như anh có thể cử động được!
"Vừa rồi, chiếc xe đó bị lật xuống sườn núi cũng là do Thiên định sao?"
"Không sai chút nào! Còn nữa, chiếc xe vừa nãy tông ngươi.."
Lâm Tổ Ninh đột nhiên nhớ tới:

"Chiếc xe đó..

còn có xe của tôi nữa? Ai" định sẵn "chúng biến mất?"
Nhìn qua nơi này đều không thấy dấu tích của chúng đâu cả!
"Toàn bộ đều rơi xuống dưới, người lái chiếc xe kia không được may mắn như ngươi, hắn đã" đi "rồi."
"Chết rồi? Biến thành quỷ sao?"
"Ngươi cho rằng người chết đều có thể biến thành quỷ sao? Chuyện đó còn phải dựa vào tu hành, không phải người nào cũng đều có vận may như vậy đâu! Ý ta nói là, hắn biến mất, biến vào không khí, vô thức vô giác mà biến đi rồi."
Một trận hối hận chạy lên não Lâm Tổ Ninh:
"Vậy..

nhất định là do tôi đã hại chết người đó! Tôi không nên uống nhiều rượu, lái xe nhanh như vậy.."
"Đừng lo! Không phải lỗi của ngươi!" – Nàng dùng tay vỗ vai anh: "Ngươi không nên quá đau lòng! Một nửa là do" định sẵn ", còn một nửa là cho con người tự hành động.."
Tay nàng thật ấm quá!
Lâm Tổ Ninh hơi run rẩy:
"Tay của cô sao lại nóng như vậy? Chẳng phải cô nói mình không phải quỷ sao?"
"Đó là ngươi nói nha." – Nữ hài đáp: "Ta không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.

Quỷ sẽ lạnh, còn ta thì nóng ah, ta là Thiên sứ mà! Mà chức vị của ta rất tầm thường, Ly Hồn Thiên Sứ.

Nhưng tính ra cũng cao hơn quỷ.

Ta được phong quan ah, ngươi hiểu không?"
"Ly Hồn Thiên Sứ?"
"Ngươi không hiểu cũng không sao, ta cũng không thể nói quá nhiều cho ngươi.

Ta chỉ nói tới đây thôi."
Nàng đặt tay trên đùi anh, trong nháy mắt, cơn đau đớn kia hoàn toàn biến mất tâm hơi.

"Tại sao tôi có thể nhìn thấy cô?" – Lâm Tổ Ninh hỏi sang vấn đề khác.
"Cái này..

thật ra ta cũng rất ngạc nhiên.

Trên thế giới này, người có thể nhìn thấy ta không nhiều." – Nữ hài nghiêm túc hỏi: "Ngươi biết dùng thông linh thuật sao?"
"Dĩ nhiên không phải!" – Lâm Tổ Ninh trịnh trọng phủ nhận, cái này phải nói rằng anh cũng như đứa con nít chưa hiểu sự đời, quả thực anh không hiểu những điều này! Nhưng mà anh cũng không phải con nít, anh là một nam nhân đã trưởng thành rồi nha!
"Vậy thì không sai, kiếp trước, hoặc kiếp trước nữa, hoặc là kiếp trước trước nữa, ta từng gặp qua ngươi..

Cho nên hôm nay ngươi mới có thể trông thấy ta! Xem như là cơ duyên ban tặng đi.."
"Cơ duyên?"
"Chính là duyên phận.

Bởi vì duyên phận chưa dứt, giữa chúng ta sẽ có cảm ứng tương thông, cho nên ngươi mới có thể nhìn thấy ta."
"Ta cũng từng học qua khoa học, tại sao những lý luận này ta chưa từng nghe qua vậy?" – Lâm Tổ Ninh có chút không cam tâm: "Là sự vận động trung gian giữa phân tử với phân tử hay sao?"
"Nói gì thì nói, có rất nhiều điều không thể giải thích bằng bộ não con người: Ngươi chưa bao giờ thông minh hơn ngươi nghĩ." – Nữ hài đột nhiên nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn sắc trời xa xa: "Thật xin lỗi! Ta phải trở về rồi! Ngươi không phải đợi lâu đâu.."
Nàng đột nhiên buông tay ra, quay người rời đi, giống như một đám mây bồng bềnh trôi đi..
"Đợi một chút.."
Lời vừa nói ra, cơn đau đớn từ phía chân trái lại truyền đến.
Lâm Tổ Ninh thầm kêu trời kêu đất, kêu sắp khan cổ họng..

Sau đó anh bất tỉnh nhân sự...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.