Yêu Cô Gái 300 Tuổi

Chương 33





Lê Đại từ phía sau gọi ta:
"Bạn học Từ Mộng Điệp!"
Ta quay đầu lại, thấy hắn, ta giật bắn cả người.

Trong trường học, ai mà không biết hắn? Hắn được ca tụng là đệ nhất môn thể dục.
Cũng không có người nào không nhận ra ta.

Ta là trạng nguyên toàn trường a.
Mặt ta bắt đầu đỏ lên, ta tưởng hắn có việc cần nói với ta.

Không phải thì sao hắn lại gọi tên ta? Lúc đó, nam nữ không thường xuyên qua lại, nhưng sau này tập tục đã cởi mở hơn.
Ta ra vẻ thận trọng:
"Có chuyện gì?"
Hắn ngượng ngùng đưa một phong thư cho ta.


Ta suy tính ba giây, mới giơ tay đón lấy.

Ta tưởng hắn viết thư tình cho mình, ôi thiên a, đây là chuyện tốt! Ta cũng mong nhớ hắn đã lâu.
"Xin giúp tôi..

Đưa nó cho bạn học Lưu Tư Kỳ.." – Hắn lắp bắp nói.
Dù ta chưa lộ thất lễ, nhưng ta đã thất vọng cùng cực.

Hóa ra, người hắn thích chính là Lưu Tư Kỳ.
Người như Lưu Tư Kỳ, mỗi ngày nhận được thư tình kiểu này, cũng hơn mấy trăm phong, ngược lại không có một phong thư nào viết cho ta.

Trong lòng ta thật sự bất bình: Mặc dù ta không ngọt ngào bằng Lưu Tư Kỳ, nhưng cũng không phải thuộc hạng xấu xí, tại sao không ai ưu ái ta?
"Nàng quá tốt! Bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn nàng! Ngưỡng chi di cao, toản chi di kiên.

*" – Lưu Tư Kỳ an ủi ta.
(*trích Luận Ngữ - thứ chín Tử Hãn; của Khổng Tử; nghĩa là Càng trông lên, càng thấy cao, Càng dùi vào càng thấy kiên cố, Mới thấy đằng trước, Thoát ra đằng sau; đại ý là càng thấy càng không hiểu rõ)
Tư Kỳ là một cô gái hiền lành.
Ta cũng tin chuyện này là thật.

Đối với mình, ta cũng không nhận ra người mình thích, càng không quan tâm đến họ.

Nhưng khi ta biết được Lê Đại muốn theo đuổi Tư Kỳ, oán khí của ta đã vô pháp khống chế!
Tại sao nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp lại không thông minh?
Ta tranh đấu hồi lâu, mới đem thư tình đưa cho Tư Kỳ.

Ta nghĩ rằng, thái độ của Tư Kỳ đối với phong thư này cũng sẽ không khác nào một trăm phong thư trước, lấy ra làm trò, làm truyện tiếu lâm cho ta nghe.
Nhưng nàng không làm thế.
Hiển nhiên, nàng cũng kinh hãi, ngạc nhiên tột cùng.


Nàng ngây ngốc nửa ngày, hỏi ta:
"Nên làm thế nào bây giờ?"
Chuyện này, hai tay ta vỗ một cái kêu lớn.
Nàng bất lực nhìn ta: "Môn xã hội học của ta không được, chữ của ta cũng xấu, nàng giúp ta đáp lại tốt một chút với!"
Bản tính Tư Kỳ lương thiện, nhưng không đủ thông minh, cha nàng đưa nàng đi học trung học, cũng chỉ là để khoe tác phong tân phái của ông ta, mua một cái bằng cho nữ nhi mình, giả làm người có ăn có học, dù sao, trong nhà họ cũng không thiếu tiền.
Ta do dự một chút liền đồng ý.

Ít nhất, ta cũng có thể đem tình cảm của mình diễn ra văn từ, gửi cho Lê Đại trong thư.
Viết xong lá thứ nhất, lại tiếp lá thứ hai, thứ ba.
Lê Đại hồi âm, khen ngợi ta văn học được dày công tu dưỡng.

Tuy người gửi thư là Lưu Tư Kỳ, nhưng ta cảm thấy hắn đang tán dương mình.
Một màn che đậy hồi lâu, song phương cũng không yêu cầu hẹn hò chính thức.
Ta động tay động chân, gửi một lá thư cho Lê Đại mà Lưu Tư Kỳ không biết.

Ta hẹn hắn 7h mỗi ngày, gặp tại lỗ bên tường trường, ta không nói cho Lưu Tư Kỳ biết chuyện này.
Hắn tự nhiên đúng hẹn, nữ nhân hẹn nam nhân, nam nhân nào lại không biết đạo lý mà không tới?
Hắn bị cho leo cây, vì Lưu Tư Kỳ không biết chuyện, nàng không tới.
Ngày đó gió đông lạnh thấu xương, đến 8h, ta ngụy trang giả vờ đi ngang, thấy hắn gọi lại, lạnh muốn co đầu rụt cổ, ta nói:
"Này, sao bạn học lại ở đây vậy?"
Lê Đại không giấu diếm:
"Lưu Tư Kỳ nhắn ta đợi ở đây."
"Nàng không đến sao?" – Ta ra vẻ giật mình.
"Ta cũng không biết."
"Quái lạ nha! Ta biết rồi.

Là lỗi của ta!"
"Xảy ra chuyện gì? Sao lại liên quan đến bạn học Từ Mộng Điệp?"
"Là vầy." – Ta cẩn thận giải thích: "Tư Kỳ luôn tin tưởng ta mọi mặt, chuyện viết thư, trừ bạn học Lê Đại ra, còn có một sinh viên ngành Sinh vật học, ở trường đại học trong trung tâm thành phố, hôm nay nàng bảo ta viết thư hẹn chàng sinh viên khoa Sinh vật học kia, ngày mai mới tới lượt Lê Đại! Ta lại quên, viết nhầm hai người chung một thời gian rồi!"
"Không chỉ có ta hả?" – Hắn là người trẻ tuổi, khí huyết tuôn trào, cả người tức giận, đỏ bừng mặt: "Lí nào lại vậy?"

"Ngươi ta thứ cho nàng đi! Tư Kỳ cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi ham chơi thôi!"
"Hóa ra nàng là loại người như vậy a!" – Hắn tức giận kêu to.
"Ta thay nàng tạ tội với bạn học Lê Đại!"
Lê Đại tứ giận quay người định rời đi, ta gọi hắn lại:
"Này, bạn học Lê Đại ăn cơm chưa?"
"Không ăn, còn có tâm trạng ăn sao?" – Hắn đang gặp xui xẻo, giờ phút này chỉ có hận chết Lưu Tư Kỳ, còn ta lại cười trên nỗi đau của người khác.
"Ta thay nàng tạ tội vậy! Mời bạn học đến tiệm thịt dê Màng Tử tại thành nam Thiểm Tây được không?" – Ta tìm một lý do có vẻ tốt: "Trong thư bạn từng nói thích ăn món đó.."
"Ngay cả thư của ta nàng cũng cho bạn học Mộng Điệp xem sao?"
"Không chỉ có thế, vẫn là do ta hồi âm cho bạn a!"
"Thì ta, cùng ta trao đổi thư tín là bạn học Mộng Điệp sao?" – Sắc mặt hắn dần dần trở nên ấm áp: "Aizz! Thật phiền toái, Mộng Điệp lại là một học sinh tài giỏi a!"
Một đêm trò chuyện vui vẻ.

Đột nhiên ta lại trở thành ngọn đèn ấm áp soi sáng trong đêm tuyệt vọng của hắn, hắn rất có hảo cảm với ta.
Từ đây, viết thư cho hắn lại đổi đối tượng thành ta.

Ta đương nhiên không đem thư chia sẻ với Lưu Tư Kỳ.

Tư Kỳ đáng thương, nàng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tốt nghiệp trung học, hắn muốn thi vào Đại học Bắc Kinh, gửi thư nói với ta.
Ta hồi hương nói cho cha, cha liền vui vẻ đồng ý.

Chỉ có mẹ ruột ta không mấy vui vẻ, sợ ta đọc sách quá nhiều, học riết thành một bà cô già.
"Mộng Điệp là tấm gương sáng cho đệ muội học theo!" – Đại nương cũng ủng hộ ta..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.