Yêu Cô Gái 300 Tuổi

Chương 42





Giấy tiền vàng mã cho cô hồn dã quỷ tung bay trong sương mù tịch mịch.
"Tôi thích loại cảm giác này." – Hạ Mi rất có lòng tin về kỹ thuật điều khiển xe của mình, cho nên không hề sợ hãi.

Rất mỹ lệ cũng rất quỷ dị, tựa như đang tiến tới đường hành lang đi vào quỷ vực! Núi non vang vọng rất nhiều âm thanh, tựa như đang tấu một bản nhạc để làm an tĩnh oan hồn đang yên nghỉ.
"Phía trước chính là.."
Cua quẹo lớn, cả người cùng xe đều lắc lư.
Khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lâm Tổ Ninh đã trông thấy thứ mình muốn thấy..

Một thiên sứ! Chính là nàng, không sai..
Nàng đã trở thành một nữ tử xinh đẹp động lòng người, trên mặt lại mang theo thần sắc ưu buồn, nhưng không biểu lộ sự tuyệt vọng, đang chăm chú nhìn vào xe.
Nàng khẽ bước tới phía trước mấy bước..
Ném ra ngoài một sợi dây mảnh như tơ tằm, hòa lẫn vào sắc sương mù cuồn cuộn lan tỏa.
Lâm Tổ Ninh vội vã chui đầu ra cửa sổ xe, không quan tâm đến sự có mặt của Hạ Mi, anh ầm ĩ hô lên:
"Này! Này! Là anh! Là anh đây!"
Lúc nàng trông thấy anh, gương mặt trắng như bạch ngọc lại vội vàng chuyển thành xanh tím..
Lâm Tổ Ninh chợt nhớ lại công dụng của sợi dây mày trắng kia, nhớ lại chức trách công việc của nàng..
Anh thấy nàng cố gắng làm một động tác ---- thu hồi sợi dây kia.
Tựa như rất khó..
Nàng cố hết sức lôi kéo..
Rít một tiếng..
Chiếc xe vốn dĩ đang đâm vào vách núi lại bị một ngoại lực kỳ lạ bên ngoài cản lấy, đẩy ngược ra.
Ầm một tiếng..

âm thanh rơi đập chấn động ầm ầm, Lâm Tổ Ninh và Hạ Mi đều bị va phải, ngất tại chỗ.

Một dòng nước ấm áp lại phất qua trán anh.
Anh biết, đó là tay của nàng.
"Ngươi..

sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay lúc này.."
"Anh đến nói xin lỗi với em!..

Anh thật sự không cố ý.."
"Tiền kiếp, chính là oan gia!" – Trên má của nàng lăn xuống từng giọt châu ngọt lóng lánh: "Ta không biết đến khi nào ta mới hết nợ ngươi..

Ngươi lại làm trễ nải công việc của ta, lần này chỉ sợ rằng không ổn nữa..

Aizz!"
Anh hiểu được ý nàng đang nói gì.
Anh nắm lấy tay của nàng.
Tay của nàng đã không còn như lúc trước, trong suốt không thể nắm lấy nữa, hiện tại đã trở thành máu thịt vững chắc.

"Ta lại phải đi nhân gian lần nữa.."
"Anh chờ em!.." – Lâm Tổ Ninh không kìm lòng được, nói: "Anh chờ em chuyển thế đầu thai! Anh chờ em từ từ trưởng thành!"
"Ta đã thật sự phạm phải một sai lầm lớn..

Tiết lộ thiên cơ, thì có làm sao?" – Nàng ảm đạm cười một tiếng: "Ngươi không thể chờ ta..

Ngươi chưa từng nghe, một ngày trên trời bằng bảy năm ở nhân gian sau?"
"Anh có thể đợi!"
"Hữu duyên..

đáng tiếc lại không phận! Ta và ngươi, nhất định không thể bên nhau.."
"Chẳng lẽ không thể thay đổi sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.