Yêu Cốc Trà Sữa

Chương 1: Vị thứ nhất



Tiên Bối không dám tiến lên trước một bước, bởi vì có một người đang đứng trước cửa nhà.

Cô đến khu chung cư này gần một năm rồi.

Nhưng ngoài người bán thức ăn nhanh và người chuyển phát nhanh ra, không có bất kỳ vật sống nào chủ động đến tìm cô.

Ngay cả biên tập cũng đều liên lạc qua mạng.

Tiên Bối cảnh giác đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cái….

Bóng lưng trước cửa.

—— Không biết là lưng của nam hay nữ.

‘Nó’ có mái tóc dài đến bả vai, được búi tròn vo trên đầu, đây là đặc thù của nữ.

Nhưng người ‘nó’ lại cao, vai rộng, với kết cấu hình thể như thế này, hoàn toàn là dấu hiệu của nam.

Hai tay trống trơn, nghĩa là không phải chuyển phát nhanh hay chuyển đồ ăn.

‘Nó’ còn đang gõ cửa.

Tim Tiên Bối run lên.

Tiếng đập cửa đáng sợ, có nghĩa là lại phải giao tiếp.

Năm ngoái, có hai người phụ nữ lắm mồm lắm miệng đến thu phí bất động sản.

Các bà chia ra, kẻ xướng người họa, ca tụng công đức, thổi phồng khu chung cư An Bảo của mình như một tường thành kiên cố không gì phá nổi, còn muốn kéo cô phải tham gia cùng, phải tán thành quan điểm của các bà.

Vì vụ này mà cô bị tổn thương nguyên khí suốt một tuần, ngay cả bản thảo cũng không hoàn thành nổi.

Nghĩ lại mà thấy sợ hãi.

Không biết người này còn muốn chờ bao lâu nữa.

Tiên Bối mò mò đi ra phía sau lan can cầu thang, cong cong người xuống.

‘Nó’ đột nhiên không gõ cửa.

Lấy điện thoại di động ra, nghiêng đầu.

Tiên Bối càng cúi thấp người hơn, cố gắng giấu chính mình đi.

Nhờ động tác đó mà thấy được bên mặt của ‘nó’.

Là một người đàn ông, một người xa lạ.

Sống mũi cao thẳng, cằm khéo léo, khuôn mặt tuấn tú, cứu vớt bộ râu quai nón, rồi lại tăng thêm phần du côn.

Đường cong đâu ra đấy, nhìn như đường cong một thiếu nữ vậy.

Có lẽ phát giác được có gì đó đang quan sát sau lưng, anh ta đột nhiên quay lại, nhìn thẳng tới chỗ Tiên Bối.

Tiên Bối cứng miệng, mắt mở to.

Trái tim nhảy thẳng lên họng.

Đối mặt với một người, là một cực hình siêu cấp vũ trụ.

Mỗi một ánh mắt như một con dao đâm phập vào tim cô.

Và cùng lúc đó, khuôn mặt đỏ như núi lửa muốn nổ tung.

Di động trong túi Tiên Bối cũng rung lên.

Người đàn ông lại nhìn lần nữa, ánh mắt lúc này tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng sau đó nhanh chóng chuyển thành tìm tòi và phân tích.

Tiên Bối xiết chặt túi hàng, chân tay luống cuống.

Cái ánh mắt đó đâu chỉ là dày vò mà nó quả thực có thể lột sạch quần áo cô, ném cô ra ngoài ánh mặt trời.

Trong túi áo, điện thoại rung liên tục, là đồng lõa mang mười tội ác, lực sát thương không khác gì thần chết đang gõ cửa, càng kích thích nhiều sợ hãi trong lòng.

Người này quan sát cô một lát, rồi cúp máy, điện thoại Tiên Bối cũng không còn rung nữa.

Sau khi xác nhận rồi, anh ta nở nụ cười. Sau đó, miệng anh ta hơi run run, và bước về phía cô…

Ôi mẹ ơi! Người này đến tìm cô thiệt đó!

Hoàn toàn không nghe anh ta nói gì!

Tiên Bối hoảng sợ quay đầu, nhanh chân chạy như điên xuống lầu.

——

Buổi chiều, Trần Chước trở lại ‘Hợp ý’.

‘Hợp ý’ là một quán trà chiều, tọa lạc ở quảng trường thành phố Ninh.

Bởi vì phong cách thuần trắng rất gây sự chú ý, cộng thêm mặt mũi ông chủ không kém ngôi sao, khiến nó trở thành một cửa hàng nổi tiếng.

Cửa hàng khai trương đã một năm, buôn bán vẫn luôn khá khẩm.

À, Trần Chước chính là ông chủ nơi này.

Lúc về phòng nghỉ của nhân viên, phó cửa hàng trưởng Chu Thanh Thụ đang kiểm tra danh sách tặng phẩm tháng này, ngẩng đầu nhìn anh:

“Nhìn thấy tiên nữ chưa?”

Tiên nữ chỉ là cách gọi đùa mà thôi.

‘Hợp ý’ khai trương không lâu thì cũng mở dịch vụ ship hàng.

Ai cũng biết, sau khi app đặt hàng của cửa hàng nhận đơn, thì sẽ muốn khách hàng điền thông tin tên tuổi và địa chỉ.

Một vị khách nhà ở quân Trung Cảnh, mỗi ngày luôn gió mặc gió, mưa mặc mưa, gọi trà sữa suốt một năm liền đều như thế. Họ của vị khách ấy rất đặc biệt, không biết thật hay giả nhưng ‘Cô Tiên’ đã chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của nhân viên cửa hàng.

(*Cô Tiên = Tiên nữ sĩ)

Thực tế khẩu vị của cô ấy chỉ có một mà thôi, cho dù trà sữa trong tiệm có đa dạng thế nào, thay đổi ra sao, cũng mặc cho ông chủ vắt hết óc nghiên cứu hàng ngàn khẩu vị mới.

Cô ấy vẫn trước sau như một gọi thứ tinh khiết nhất, không thêm gì cả ——

Trà sữa nguyên vị.

Cố định thêm ba phần đường.

Trần Chước không vội trả lời, hình ảnh nửa giờ trước còn hiện lên rõ mồn một trước mắt anh.

Anh khẽ mỉm cười, và cũng có chút hoang mang.

“Nhìn thế này là gặp được rồi.” Chu Thanh Thụ dựa người vào ghế: “Nói xem sao nào.”

Trần Chước lắc đầu, rót cho mình một chén nước, ngồi xuống cạnh bàn.

Anh uống một ngụm nước rồi nhíu mày trả lời: “Nhìn thấy tôi thì chạy.”

Chu Thanh Thụ cười, nói đùa: “Nhất định là uống trà sữa của chúng ta một năm nay phát ngán, thay lòng, bắt đầu uống của nhà khác. Thấy rằng đã nửa tháng không gọi, ông chủ cũng tới cửa tính sổ, sao còn không chạy cho nhanh chứ.”

Đúng như Chu Thanh Thụ nói, nửa tháng này, ‘Hợp ý’ của bọn họ đã mất fan trung thành ‘Cô Tiên’, đã lâu chưa gọi một ly trà sữa.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.

Khi ông chủ Trần biết được tình huống này, căn cứ vào sự quan tâm với khách quen, cùng với sự tự tin về sản phẩm của mình. Vào một buổi trưa, Trần Chước đến nhà của ‘Tiên nữ’ để xác nhận, đối phương chưa dọn nhà.

Và đó là hôm nay.

Khéo là còn gặp được mặt cô ấy.

Chu Thanh Thụ quơ chân: “Trông thế nào hả? Tiểu Thụy nói ship hàng cả năm nay cũng chưa từng trông thấy người thế nào, chỉ mở một khe nhỏ, bàn tay nhỏ bé vươn ra nhận trà sữa.”

“Có phải là nhìn như Tiên nữ thật không?” Chu Thanh Thụ rất ngạc nhiên.

Trần Chước trầm ngâm, nghĩ đến những gì lúc nãy.

Cô gái gầy teo nho nhỏ, mặc bộ áo quần rộng thùng thình. Ống quần rất dài, bị cô xắn lên hai cấp.

Cô đeo khẩu trang, mũ trùm kín đầu.

Chỉ lộ ra đôi mắt đen như mực đầy kinh hoảng, nhìn anh như đang nhìn thú dữ.

Khó hiểu, mà lại có chút buồn cười nữa.

Trần Chước nhếch môi: “Không thấy được.” Nhưng anh đã nhớ kỹ rồi.

Chu Thanh Thụ hỏi: “Đúng là cô ấy chứ?”

Trần Chước: “Chuẩn luôn.”

Chu Thanh Thụ thở ra: “Còn không bằng dọn đi cho rồi.”

Trần Chước không nói, nhưng lại càng vui vẻ hơn.

Với anh mà nói thì hoàn toàn ngược lại, sao có thể đi được chứ, chẳng bẳng thật sự đã ngán hương vị của anh, muốn nếm thử cơm nhà khác.

Có so sánh thì mới biết được tốt xấu, bởi như vậy, khi cô quay đầu lại mới phát hiện, dù trăm nơi ngàn chỗ, cũng chưa bằng một cốc ‘hợp ý’ của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.