Yêu... Còn Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

Chương 2: Tai nạn- Mở đầu của sự thật



Tỉnh lại, cô thấy mình trong bệnh viện, hắn ngồi bên cạnh, vẫn dáng người cao ngạo, lạnh lùng.

Thấy cô tỉnh lại thì bước ra ngoài, bóng đêm một lần nữa bao phủ cô, mọi chuyện sau đó cô không hề hay biết.

Một tuần sau, vết thương trên người bình phục, cô được xuất viện trở về nhà, cũng không thấy ả xuất hiện một lần nào nữa.

Đêm đến, hắn gõ cửa phòng cô, một lần nữa cường bạo cô, nhưng lần này hắn hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn nói cô phải sinh cho hắn một đứa con.

Cô cười chua xót: Sinh con cho hắn? Sau tất cả những gì hắn đã làm, không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ.

Hắn lại tiếp tục ở trên người cô mà luân động, hôm sau giam lỏng cô trong chính căn phòng này, còn cho thêm hai vệ sĩ đứng ở ngoài.

Từ đó, tối nào hắn cũng đến, cường bạo cô, mang đến cho cô đau đớn, nhưng đến khi tỉnh dậy chỉ còn mỗi cô đơn độc chiễm ngập trong nỗi đau thân xác lẫn tâm hồn.

Hai tháng sau, cô mang thai, hắn đưa cô đi khám.

Ra khỏi bệnh viện, cô nhìn về phía cửa hàng bán kẹo, nói muốn ăn.

Hắn dặn dò cô một lát rồi hướng về phía đó đi tới.

Nhìn bóng lưng xa dần, cô mỉm cười, khóe môi mấp máy: "Vĩnh biệt"

Sau đó, nhìn chiếc xe tải đi đến, cô lao qua đường.

"Két..."

Tại bệnh viện

"Bác sĩ, ngài ấy thế nào rồi?"_ Trợ lí của hắn gấp gáp hỏi.

Cô ở bên cạnh không chút mảy may quan tâm, vừa nãy không có hắn, người nằm đây sẽ là cô rồi.

Thế đã sao, nếu không phải hắn, thì cô có phải tìm chết không?

Nếu không phải hắn, người yêu của cô có phải tự sát không?

"Tình hình của bệnh nhân rất nguy kịch, e rằng..."_ Bác sĩ buồn rầu nói.

"Bao nhiêu tiền cũng được, xin ông, hãy cứu ngài ấy"_ Trợ lí của hắn cầu xin.

Bác sĩ không nói gì, quay vào phòng phẫu thuật.

Trợ lí của hắn ảo não, quay ra nhìn cô, vẫn bộ dạng ung dung như không liên quan đến mình: "Tiếu thư, người nằm kia là ông chủ, chẳng nhẽ cô không chút lo lắng nào sao, ngài ấy vì cô mới nằm đây, coi như nể tình ngài ấy đã nuôi cô suốt bao nhiêu năm, cô không thể..."

Chưa để trợ lí nói hết, cô đã ngắt lời, nở nụ cười châm biếm: "Lo lắng? Tôi đã từng lo lắng cho hắn, nhưng hắn có cần không? Vì tôi mới nằm đây? Là ai đẩy tôi tới bước đường này? Nể tình bao nhiêu năm nuôi dưỡng? Lúc hắn cường bạo tôi, hắn có nghĩ đến tôi là con gái nuôi của hắn không?

Thanh âm mỗi lúc một lớn, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình mà không được.

Trợ lí của hắn nghe vậy, ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tiểu thư, chuyện này ông chủ đã cấm tôi không được nói ra, nhưng bây giờ, ngài ấy như vậy, tôi càng không thể không nói. Ông chủ yêu cô, cả đời này ngài ấy vì cô mà tốn bao tâm tư.

"Yêu tôi? Yêu tôi mà đối xử với tôi như vậy?"_ Cô không nhịn được mở miệng châm chọc.

Trợ lí của hắn thở dài: "Những việc ông chủ làm đều có lí do của ngài ấy. Ngài ấy không phải chê bai học lực của cô, chẳng qua thấy cô đi cùng nam sinh khác, ông chủ mới nổi ghen thôi. Thiệt tình ngài ấy không mong cô xuất sắc, chỉ cần cô hạnh phúc mọi chuyện còn lại ngài ấy sẽ lo. Không phải ngài ấy không thích đồ ăn cô nấu, mà là ngài ấy thấy trên tay cô có vết bỏng nên mới tức giận như vậy. Ngài ấy biết ngài ấy cường bạo cô là sai, ngài ấy biết ngài ấy không đáng được tha thứ nên mới làm mọi cách cho tiểu thư hận ngài ấy. Nhưng yêu vẫn là yêu, ngài ấy có tính chiếm hữu rất cao, không thể chấp nhận cô đến với người đàn ông khác, ép cô có thai để có thể giữ lại cô bên mình. Ngài ấy..."

Trợ lí của hắn định nói tiếp, thì một bạt tai đổ xuống.

Là cô.

Nước mắt không tự chủ lăn dài trên gò má, cô thu tay lại, chỉ vào mặt hắn, miệng run run: "Anh... Anh... không cần lừa tôi... Tôi sẽ không tin đâu... Không bao giờ... Hắn là ác quỷ... sao hắn... Hắn có thể... yêu tôi chứ?... Những điều anh nói... Tất cả chỉ là ngụy biện..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.