Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 49: Không có chuyện gì sợ hơn chuyện này



Trên đường cao tốc Bắc Hiến xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.Chín chiếc xe gặp sự cố, mười bảy người bị thương, trong đó có một chiếc xe Bentley có biển số xe là bốn số 8 bị phá hủy gần như hoàn toàn,không rõ danh tính chủ nhân của chiếc xe ấy. Tất cả những người bịthương đã được đưa đi cấp cứu, rất may cho đến thời điểm này vẫn chưa có trường hợp nào tử vong. Đội cảnh sát giao thông đang tiến hành điều tra nguyên nhân vụ tai nạn lần này!

Ngày hôm sau tin này đã trỡ thành tiêu đề hot của cả thành phố Giang Nhạc.Chiếc xe Bentley với biển số bốn số 8 kia đang là tiêu điểm của dư luận, tuy nói không rõ danh tính của chủ nhân chiếc xe, nhưng mọi người không cần đoán cũng đều biết đó là ai, toàn thành phố có thể có mấy chiếc cóbiển số xe như vậy!

Từ Y Khả giật giật mí mắt nặng nề của mình, cơ thể như bị cái gì đó xuyênqua một lần nữa, xương cốt rã rời, đầu nặng trịch, mở mắt ra, chính làmột mày trắng, cô đảo mắt, bình truyền dịch, ống truyền dịch ,giườngbệnh. Trong đầu thoáng chốc hiện lên từng mảnh vụn, xe đi trên đường,khuôn mặt Trần Mặc Dương , vẻ mặt đau đớn Mã Tuấn, bản thân gào khóc,máu tươi, đám người, cảnh sát, xe cứu thương, một mảnh hỗn loạn!

Cô bỗng nhiên ngồi dậy, rút kim tiêm trên tay, muốn xuống giường.

Bà Từ đẩy cửa đi vào, kinh ngạc hô lên ngăn cản: “Con làm gì đấy, nhanh nằm xuống đi…”

Từ Y Khả trợn to mắt, kéo tay áo bà Từ, không ngăn được nước mắt chảy xuống “Mẹ, bọn họ… Bọn họ có bị gì không…”

Cô chỉ nhớ rõ mình bị nâng lên cáng chuyển đi, ý thức mơ hồ, khoảnh khắccuối cô không chỉ thấy Mã Tuấn bị thương nặng, còn thấy Trần Mặc Dươngđược đưa ra từ cửa kính xe , khuôn mặt đẫm máu.

Bà Từ nghĩ là cô đang lo lắng cho Mã Tuấn, vừa đang giúp cô cắm lại kimtiêm, vừa nói: “May mà Mã Tuấn phúc lớn mạng lớn, không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị thương cũng không nhẹ, cũng phải nằm lại ở bệnhviện một thời gian, cậu ấy vừa rồi cũng mới tỉnh lại, còn hỏi tình hìnhthương tích của con, biết con không có bị gì lại ngủ rồi, không cần gấpgáp, cậu ấy đang ở phòng bệnh trên lầu, con truyền hết bình dịch rồi hãy đi gặp cậu ấy.”

Từ Y Khả vẫn lo lắng nói: “Vậy… Vậy anh… Những người khác đâu?”

Bà Từ ngạc nhiên, nói: “Những người khác! Ai? Ôi, con nói những người bịthương khác ư, không biết, mẹ với bố lúc ấy sợ quá, chạy đến bệnh việnchỉ quan tâm đến trường hợp của con với Mã Tuấn, làm gì còn tâm trạng lo xem những người khác thế nào, được rồi, con nằm xuống đi… Sao lại cóthể để xảy ra tai nạn cơ chứ, lúc ấy nhận được điện thoại, mẹ với bố con đều khiếp hồn , mẹ vừa mới bảo bố con về, …”

Từ Y Khả bây giờ không còn tâm trạng nghe này nghe nọ, nói: “Mẹ, vậy mẹ có nghe nói có ai bị thương quá nghiêm trọng không, hay là… có người bịchết?”

Mắt cô bởi vì hoảng sợ mà mở to lên, chỉ còn một vài từ trôi ra từ cổ họng, cô cảm thấy trái tim cô như ngừng đập, cô không thể tưởng tượng đượckhả năng kia, nếu anh,… nếu anh ấy…… Thà mình oán anh ta, hận anh ta,nhưng cô không hề mong anh gặp chuyện không may, lúc nhìn thấy máu tươichảy xuống từ trên mặt anh ta, cô cảm thấy tim mình như bị xé rách, vôcùng đau đớn, bóng tối và lạnh lẽo làm cô nghẹt thở. Trên đời này khôngcó chuyện gì đáng sợ hơn khi nghĩ rằng anh đang đối mặt với cái chết!

Cô cũng biết vụ tai nạn này đều là do anh ta. Cô nhớ rõ trong khoảnh khắccuối cùng Mã Tuấn không màng nguy hiểm của bản thân để bảo vệ cô, nhưngcô không thể khống chế được bản thân, không thể lý trí được, vẫn lo chosự an nguy của Trần Mặc Dương..

Rõ ràng đã chia tay, đã bảo cả đời này chỉ còn là người xa lạ, vì sao lúcanh đang đối mặt với nguy hiểm tính mạng, cô vẫn đau lòng như vậy. Côchỉ muốn biết anh không sao cả, chỉ muốn ai đó nói cho cô, anh ta khôngcó việc gì cả, thế là tốt rồi!

Đối với thái độ vội vàng hoảng hốt của cô bà Từ cũng không nghi ngờ gì,nói: “có mấy người bị thương có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng không có aibị chết cả.”

“Mẹ, sao mẹ biết được, mẹ chắc chắn không? Người bị thương kia có nghiêmtrọng lắm không?” trở thành người thực vật? Gãy tay, gãy chân? Liệtngười?

Bà Từ nói: “Mẹ có đọc tin tức, bệnh viện có báo, còn chuyện bị thươngnghiêm trọng thế nào mẹ không biết… con có đói bụng không, mẹ bảo YTrạch mang cháo đến cho con rồi, mẹ nghe nói nếu lúc ấy Mã Tuấn khôngche chở cho con thì nó sẽ không bị thương nặng như vậy, cho nên nói hoạn nạn gặp chân tình, con sau này nhất định phải…”

“Báo? Có báo? Ở đâu, con muốn xem.”

Bà Từ thấy vẻ mặt nom nớp lo sợ kia, bộ dáng còn chưa hoàn hồn, nhíu mày nói: “Nhìn con xem, đã bị dọa đến như vậy …”

Từ Y Khả tay đánh trên giường bệnh vừa nức nở vừa nói: “Mẹ, mẹ nhanh …”

“Được, được, được, mẹ biết rồi, con nằm yên đi, đừng lộn xộn, mẹ đi lấy cho con!”

Cô không dám bỏ sót một chữ nào trên tờ báo, lật qua lật lại đọc tỉ mỉ.Nhưng bài báo chỉ đưa tin đại khái về tình hình chung của vụ tai nạn,cũng không có nhiều lắm về tin tức của chủ nhân chiếc Bentley. Mỗi trang đều có thêm hình ảnh, mỗi ảnh đều thấy người bị thương đến ghê người!

Trong lòng Từ Y Khả nóng như lửa đốt, nằm không yên, anh ấy có sao không, có bị thương nặng lắm không!

Nhưng Từ Y Khả không biết ở đây làm sao biết được tin tức của anh ta, huống chi bây giờ cô chả có quan hệ gì với anh ta nữa rồi.

Cô được Mã Tuấn ôm trong người bảo vệ, cũng không bị va đập mạnh, chỉ làlúc cửa kính bị vỡ, những mãnh thủy tinh bay ra trúng đầu, cô theo bảnnăng lấy tay đỡ. Cũng không nghiêm trọng lắm.

Cô đã gọi điện thoại xin phép nhà đài, nói với bố mẹ muốn ở lại bệnh viên xem tình hình của Mã Tuấn.

Bà Từ thấy cô không có gì đáng ngại, nói: “Đây là điều nên làm, nếu khôngcó Mã Tuấn, cũng không biết con đã bị thương thành dạng gì rồi. Đếnphòng bệnh Mã Tuấn, lễ phép một chút, gặp người lớn, ăn nói dịu dàng một chút biết không.”

Ông Từ nói: “Vậy con đem cháo lên đi, chiều bố qua đón con.”

Cô gật đầu có lệ, đợi lúc bố mẹ vừa đi, cô liền dậy.

Đầu tiên cô lên phòng bệnh xem Mã Tuấn. Giống như mẹ cô nói, Mã Tuấn khôngbị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị thương không nhẹ, trên đầu, ngựcđều cuốn băng gạc kín mít, mặt bị sưng phù , chân bị gãy bó bột, hẳn làphải nằm viện một thời gian.

Trong phòng bệnh có bố mẹ và bà nội anh ta, mẹ anh và bà nội ngồi bên cạnhgiường khóc lóc. Từ Y Khả cảm thấy mình như là một tội nhân, nếu khôngphải vì bảo vệ cô, Mã Tuấn cũng không bị thương đến mức như vậy! Hơn nữa cô luôn loáng thoáng có một ý nghĩ không hợp lý trong đầu, cảm thấyTrần Mặc Dương truy đuổi không tha xe Mã Tuấn, có lẽ là vì cô, cô cũngmuốn thuyết phục bản thân không nên cho rằng mình quá quan trọng, nhưngcũng không thể không nghĩ đến khả năng này.

Ông Mã thấy cô, nói: “Y Khả, con tỉnh dậy rồi ư, vào đi.”

Cô gật đầu, đi vào chào mọi người: “Chú, cô, bà nội, Mã Tuấn thế nào ?”

Ông Mã nói: “Buổi sáng tỉnh lại một lần, bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vết thương ở chân có vẻ nghiêm trọng.”

Ông Mã vỗ vai bà Mã ý bảo vợ mình nhường ghế cho Từ Y Khả.

Từ Y Khả cảm nhận được ánh mắt bà Mã nhìn cô chẳng mấy thân thiện, cô cũng có thể hiểu được, bố mẹ nào mà không đau lòng cho con cái mình, bà cótrách cô thì cũng đúng thôi.

Từ Y Khả ngồi xuống bên cạnh giường, tay chạm vào băng gạc của anh, trênlớp băng gạc trắng cũng nhìn thấy máu. Cô nhớ lại giây phút kia, anhkhông hề do dự, kiên quyết bảo hộ che chở cho cô.

Ông Mã khuyên nhủ: “Y Khả, con đừng quá lo lắng, không nghiêm trọng lắmđâu. Thằng nhóc này sẽ hồi phục lại nhanh lắm, không bao lâu nữa có thểchạy nhảy đứng lên lại thôi .”

Bà Mã liếc mắt, bất mãn nói: “Thế này còn không nghiêm trọng? Vậy cái gìmới gọi là nghiêm trọng! Đứa con ngoan của tôi, bây giờ nằm đây…”

“Được rồi, bà cũng đừng trách , chuyện này có thể trách ai được, chỉ do không may thôi.”

Bà nội Mã Tuấn khuyên bảo, nói: “Tất cả đừng ồn ào nữa , các người thế này Mã Tuấn sao mà nghỉ ngơi.” Bà lão nhìn Từ Y Khả, nói: “Cô chính là côgái mà Mã Tuấn nhà chúng ta nhắc đến kia sao.”

Từ Y Khả cũng không biết Mã Tuấn nói với người nhà anh ta cái gì, đành phải qua loa trả lời.

Bà lão kéo tay Từ Y Khả: “Phúc lớn mệnh lớn, phúc lớn mệnh lớn, qua đượckiếp này, sau này mọi chuyện của các con sẽ thuận lợi cả thôi.”

Từ Y Khả thấy không khí trong phòng bệnh không tốt lắm, nhất là mẹ Mã Tuấn bắt đầu nhìn cô với ánh mắt soi mói, cô xấu hổ, ngồi một lát rồi đi.

Cô không quay lại phòng bệnh của mình, mà đến chỗ y tá hỏi thăm tìnhtrạng, vừa mới đến đại sảnh, nhìn thấy Chu Lạc Khiết đứng cách đó khôngxa.

Cô chạy như điên đi qua, gọi: “Quản lý Chu, cô đợi chút.”

Chu Lạc Khiết dừng lại, thấy cô, nói: “Cô Từ, sao cô lại ra đây , nhanh vào phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”

Từ Y Khả lắc đầu: “Tôi không sao, anh ấy đâu? Anh ấy thế nào , có bị thương nặng lắm không?”

Chu Lạc Khiết thở dài: “Bị thương không nhẹ, bị gãy hai xương ngực, trênđầu khâu hơn mười mũi, toàn thân trên dưới đều bị sẹo chi chít to nhỏ,xe bị hủy thành thế kia cơ mà, có thể giữ được mạng sống là tốt lắm rồi . Lúc sáng sớm có tỉnh lại một lần, nhưng có lẽ rất mỏi mệt , xong lại mê man.”

Thật ra lúc tỉnh lại anh ta chỉ hỏi có một câu: “Cô ấy có sao không?”

Đến lúc Chu Lạc Khiết nói cho anh, Từ Y Khả không sao, anh mới nhắm mắt lại.

Mặt Từ Y Khả xám như tro tàn, răng cắn chặt môi, giọng run run, nói: “Bác sĩ nói như thế nào?”

“Bác sĩ nói những chỗ khác không có gì đáng trở ngại, chỉ là bị đụng vàođầu, sợ sau này sẽ để lại di chứng gì, trước mắt còn chưa rõ ràng lắm,sẽ kiểm tra lại mới xác định.”

Từ Y Khả hoảng hốt gật đầu: “Vậy cô hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”

Chu Lạc Khiết nói: “Cô đến thăm anh ấy đi, nói không chừng anh ấy đã tỉnh lại !”

Cô lắc đầu: “Không, tôi cũng chả giúp được gì, dù sao cũng có nhiều bác sĩ y tá ở đây, còn có người nhà của anh ấy và cô, anh ấy sẽ ổn thôi .”

Biết anh không bị nguy hiểm đến tính mạng là được rồi . Cô đi có thể cùnganh ta nói chuyện gì? Cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thểlàm.

Ánh mắt cô trống rỗng, một đường thẩn thờ trở lại phòng bệnh, cảm thấytrong lòng khó chịu, máy móc nằm ở trên giường, kéo chăn lên, nhắm mắtlại, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, cô không hiểu mình khóc vì cái gì, anh vẫn còn sống, cũng không tàn tật, nhưng vì sao lòng cô khóchịu như vậy, giống như bị người ta khoét vào, đau đến mức cô không chịu nổi!

Cô dùng tay ngăn miệng mình lại, ngăn cho tiếng khóc không bật thànhtiếng, nhưng không thể ngăn những giọt nước mắt đang tuông ra như suối.Giờ khắc này mới hiểu được cái gọi là ‘Người xa lạ’ là cái gì, bản thânvẫn muốn ở bên cạnh anh, còn muốn liếc nhìn anh một cái, nhưng đã khôngcó lý do làm vậy!

PS: Tình hình là nếu không post truyện thì mọi người cứ vào làm loạn cảlên, mà post lên rồi thì cũng chả thấy ai nói tiếng nào, bạn lyn chánnản bỏ cuộc muốn giao lại truyện này cho eya, mà eya có thời gian đâuchứ, eya còn có hai bộ của Dạ Mạn nữa kìa, hức hức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.